Joongdunk Mau Va Bong Bang
Hmmmm sorry mí mom vì không có H tiếp nha, thực ra là dự định viết phần tiếp nữa cơ nma viết H có hơi tốn tgian í, dạo nì tui đang bận nên hum có viết được, với cả muốn end bộ nì sớm để lên bộ Hồ ly nên là zị đó hehe, bù sau nhaaa -----------------------Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo như vương chút tàn dư của một giấc mơ, căn phòng vẫn còn vẫy gọi âm vang của cuộc hoan ái vừa lắng xuống. Hơi thở ái tình còn phảng phất trong không khí, ngọt ngào mà nồng nàn. Dunk nằm lặng trong vòng tay Joong, cơ thể mảnh mai mềm rũ, làn da trắng ngần vương những dấu vết đỏ hồng như hoa lửa lặng lẽ nở trên tuyết. Cậu rúc mặt vào lồng ngực rắn chắc của Joong, nơi nhịp tim trầm ổn vỗ về từng cơn run rẩy còn sót lại. Dẫu hơi thở chưa kịp ổn định, trong ánh mắt Dunk đã ánh lên một thứ bình yên lạ lùng, là thỏa mãn, và được yêu.Joong im lặng vuốt nhẹ tấm lưng trần còn đẫm mồ hôi của người trong lòng, những đầu ngón tay như có linh hồn riêng, chạm tới đâu là truyền hơi ấm dịu dàng tới đó. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mái tóc ướt mềm, giọng nói trầm khàn, xen chút ý cười trìu mến."Người yêu nhỏ, mệt lắm phải không?"Dunk khẽ nhúc nhích, chẳng buồn đáp lời, đôi môi hờn dỗi chu ra như mèo con bị trêu chọc."Joong xấu xa..." Cậu làu bàu, giọng trách yêu nhẹ tênh tựa làn gió lướt qua đầu ngón tay, dịu dàng mà chẳng giấu nổi sự mềm lòng. Vậy mà bàn tay bé nhỏ vẫn níu chặt lấy anh, chẳng buông, tựa hồ chỉ cần buông lơi một khắc thôi, hơi ấm trong vòng tay này sẽ tan biến vào đêm.Joong bật cười, vòng tay siết chặt thêm, kéo Dunk áp sát vào lồng ngực mình. Hơi thở anh bao trùm cậu, tựa một cái ôm che chở cả vũ trụ nhỏ bé. Trong vòng tay ấy, Dunk như trở về nơi an toàn nhất trên đời."Người yêu nhỏ của anh, ngoan lắm." – Giọng Joong trầm ấm, vỗ về như lời ru. Đôi bàn tay lướt nhẹ, xoa dịu từng vùng cơ căng cứng."Ưm... Joong ơi... em đau..." "Chịu một chút, anh giúp em đỡ đau nhé.""Ưm"Dunk rúc sâu vào ngực anh hơn, đôi mắt khép hờ, để lòng mình trôi theo tiếng tim vững chãi đang ngân lên nhịp tình yêu. Trong cơn mộng mị ngọt ngào, cậu lẩm bẩm như đang nói trong mơ."Joong này...""Sao thế, em yêu?"Dunk khẽ cắn môi, rồi thì thầm, giọng cậu mong manh như cánh hoa sắp rời cành."Anh ôm em ngủ đi."Joong hơi sững lại, tim đập một nhịp lệch hướng. Ánh mắt anh dịu dàng như biển trời sau bão, cúi xuống hôn lên trán cậu, một nụ hôn thay cho lời thề nguyện."Ừ. Từ nay về sau anh sẽ ôm em ngủ luôn ha?"Dunk không đáp, chỉ mỉm cười nhắm mắt lại, để bản thân tan chảy trong vòng tay ấy. Joong cũng lặng thinh, chỉ lắng nghe từng nhịp thở của người mình yêu, thầm nhủ, chỉ cần có Dunk bên cạnh, dù là đêm nay hay những năm tháng phía sau, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay.Nhưng khoảnh khắc ấy không kéo dài lâu.Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, xé tan bầu không khí êm đềm. Joong khẽ nhíu mày, ánh mắt lập tức tối lại khi bắt gặp cái tên hiện trên màn hình.Jeno?Anh đưa tay nhấc máy, giọng vẫn giữ vẻ bình thản, dù trong lòng có một linh cảm chẳng lành đang lặng lẽ len vào."Joong...""Tôi có tin vui cho cậu đây.""Tin vui?" – Joong nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc.Một khoảng lặng kéo dài. Có vẻ Jeno đang cân nhắc cách để nói tiếp. Rồi cuối cùng, vẫn là chất giọng ấy, không đổi, nhưng mang theo một trọng lực khiến không khí cũng đặc quánh lại."Chúng tôi đã tóm gọn Black Fang rồi."Joong siết chặt chiếc điện thoại, những ngón tay khẽ run. Dù đã dự liệu từ trước rằng kế hoạch sẽ thành công, nhưng không ngờ kết quả lại đến nhanh đến thế."Thật sao?"Dưới ánh sáng yếu ớt hắt qua rèm cửa, giọng Jeno vang lên đều đều qua điện thoại, nhưng trong sự bình thản ấy lại ẩn chứa một điều gì đó sâu xa:"Ừ, nhờ camera an ninh nhà bác sĩ Dunk tối hôm ấy, cùng dữ liệu từ bãi đỗ xe bệnh viện, chúng tôi lần theo từng dấu chân của bọn chúng. Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của cậu, chỉ là... tôi thay cậu ra tay khi cậu bị thương thôi."Joong không đáp lời ngay. Ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại nơi vùng da dưới bụng, nơi vết thương đã liền da nhưng vẫn âm ỉ vết tích. Nỗi đau thể xác từng giằng xé giờ đây như tan vào hư không, vì cuối cùng, mọi điều anh gánh chịu đều không vô nghĩa.Anh khẽ khép mắt, hít một hơi thật sâu rồi mở ra, trong giọng nói là một tầng cảm xúc vừa trầm lắng vừa vững chãi, như một lời công nhận khắc sâu:"Làm tốt lắm, Jeno."Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười nhẹ, hiếm hoi và chân thật. Nụ cười ấy không mang vẻ ngạo nghễ thường ngày, mà là sự hài lòng sâu sắc của một người đứng trong bóng tối đã hoàn thành sứ mệnh."Không cần cảm ơn tôi. Đó là nhiệm vụ của tôi thôi. Còn cậu, lo giữ sức khoẻ đi."Chỉ một câu nói, mà như rút hết sức nặng khỏi vai Joong. Tảng đá lớn treo lơ lửng trong lồng ngực bao ngày nay, cuối cùng cũng rơi xuống. Cuộc chiến tưởng như không hồi kết, ít nhất là lúc này... đã có thể tạm khép lại.Anh khẽ gật đầu, dù biết Jeno không thể nhìn thấy. Bầu không khí giữa họ yên tĩnh một nhịp, rồi giọng Jeno bất chợt vang lên, nhẹ hơn, mang theo chút lưỡng lự và điều mà anh ta hiếm khi để lộ:"Này... cậu ổn chứ?"Joong hơi sững lại. Câu hỏi tưởng chừng đơn giản ấy lại chạm tới nơi mềm yếu nhất trong lòng anh. Và anh mỉm cười, chậm rãi như thể đang trả lời cho cả chính mình:"Tôi ổn rồi. Mới... vừa lâm trận xong đấy."Đầu dây kia im bặt trong một giây, rồi tiếng Jeno vang lên, đầy ngạc nhiên:"Lâm trận???""Thì... đúng nghĩa đen đó.""MÁAAAA... chúc sớm sinh quý tử nha, Đại úy!"Joong bật cười, tiếng cười trầm vang trong cổ họng, như gió đêm mơn man qua lòng sông đã ngủ yên."Ờ... cảm ơn nha."—Joong đặt điện thoại xuống, khẽ thở ra một hơi dài.Ánh mắt anh dừng lại trên bóng dáng nhỏ bé đang nằm bên cạnh, Dunk đã ngủ gục từ lúc nào, tay vẫn ôm chặt người anh.Joong nhìn cậu, khóe môi bất giác cong lên.Mọi thứ... cuối cùng cũng đã tạm ổn.Anh có thể an tâm rồi, nhất là về Dunk, về những điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh.Tiếng động khẽ khiến Joong quay đầu lại. Dunk cử động người, ánh mắt cậu lấp đầy sự lo lắng xen lẫn quan tâm. Cậu chần chừ trong giây lát, hé mắt lên, giọng nói dịu dàng nhưng có chút gấp gáp:"Anh sao vậy? Đau sao?"Joong nhìn cậu, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt vẫn còn chút nặng nề chưa tan. Giọng anh khẽ trầm xuống, mang theo sự trấn an dịu dàng:"Người đau là em đấy nhóc, còn anh chỉ có sướng thôi.""Tên vô liêm sỉ này!!!""Không trêu em nữa. Mọi chuyện ổn rồi.""Chuyện gì ạ?""Jeno vừa gọi cho anh bảo rằng BlackFang bị bắt trọn rồi.""Thế ạ? Vậy thì vui quá..."Cậu đưa tay, nhẹ nhàng xoa lên vai anh, một cử chỉ đơn giản, nhưng chứa đựng tất cả sự quan tâm lặng lẽ của mình. Những ngày qua, cậu đã chứng kiến quá nhiều, từ sự mệt mỏi, những vết thương, những cơn đau mà Joong không bao giờ kêu than. Cậu biết, người đàn ông này đã gánh vác quá nhiều thứ, chỉ để bảo vệ cậu, bảo vệ những thứ anh yêu thương.Dunk khẽ siết chặt bàn tay trên lồng ngực Joong, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng chan chứa sự chân thành."Cảnh sát Joong...""Sao lại gọi anh như thế, hửm?""Cảm ơn anh... vì tất cả những gì anh đã làm.""Em... em yêu anh lắm á..."Joong im lặng nhìn cậu, trong đôi mắt sâu thẳm ấy là cả một trời dịu dàng. Một tình yêu không cần nói ra quá nhiều, nhưng luôn luôn hiện hữu trong từng hành động, từng ánh mắt.Anh đưa tay lên, khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm của Dunk, giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh lặng."Người yêu nhỏ, không cần cảm ơn anh. Anh chỉ làm những gì cần làm. Cho em, cho cả chúng ta thôi."Dunk chớp chớp mắt, trái tim khẽ rung lên. Cậu cúi đầu, đôi mắt bất giác cay cay, nhưng không phải vì đau lòng, mà vì xúc động, vì hạnh phúc.Không nói thêm lời nào, cậu khẽ dịch người, vòng tay ôm lấy Joong, siết chặt như muốn truyền hết những cảm xúc trong lòng mình vào hơi ấm của anh.Joong thoáng sững lại, rồi cũng nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, bàn tay vững chãi đặt lên lưng cậu, vỗ về đầy yêu thương.Giữa những giông bão đã qua, cuối cùng họ cũng có thể tìm thấy chút bình yên. Có lẽ khoảnh khắc này chỉ ngắn ngủi, nhưng đối với họ, đó chính là điều quý giá nhất.-------------------------Cuối tuần vui vẻ nhoooo
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me