Joseph X Aesop Em La Vo Toi
Chúng ta kết hôn nhé?
Sau khi tỉnh lại Joseph xoa cái đầu đang đau khủng khiếp của mình, thầm nguyền rủa tên Exorcist đã cho mình uống cái thứ không rõ là gì kia.
Liếc mắt nhìn xung quanh, Joseph ngơ người, cảnh vật quanh anh thật đẹp, làn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi qua cánh đồng hoa cúc trắng làm mái tóc màu bạch kim của anh cùng những cánh hoa trắng nhỏ nhắn bay trong gió.
•Nơi này là đâu?- Joseph ngơ người.
Bầu trời nơi này thật trong xanh, tiếng chim hót ríu rít trên cành cây, ánh nắng dịu dàng chiếu rọi những tán lá cây xanh, tiếng suối kêu róc rác và cả những cánh hoa uốn lượn trong gió.
Nơi này chẳng khác gì một khung cảnh ngày xuân tươi đẹp vậy, nó làm anh cảm thấy bình yên. Nhưng tại sao anh đến được đây? Có phải là do thứ Exorcist ép anh uống ? Anh phải làm gì ở đây sao?
Trong khi Joseph vẫn còn ngồi ngơ ngác tìm hiểu tại sao mình lại ở đây thì một luồng sáng trắng bay đến cạnh anh. Joseph không biết cái thứ vừa bay đến mình là gì nhưng kể từ khi nó bay đến, anh có cảm giác như có ai đó cố đẩy mình đi.
Không còn lựa chọn nào khác anh đành phải đi theo luồng sáng kì lạ kia, đang đi giữa chừng thì bỗng nhiên nó đột ngột dừng lại trước một cánh cửa sau đó tan biến.
•Nó muốn mình vào trong sao?- Joseph nghĩ thầm.
Anh vặn tay nắm cửa cố mở cánh cửa đang đóng chặt không chịu mở kia, sau một hồi vật lộn với nó, cánh cửa cũng chịu mở ra.
Đằng sau cánh cửa ấy là một lâu đài chứa đầy xác chết. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, những cái xác chết có vẻ như được bố trí như muốn dẫn đường cho anh.
Đi giữa đường anh nghe thấy giọng nói quen thuộc của Aesop, giọng cậu run run, kèm theo những tiếng nấc nghe như đang khóc vậy....
Không chần chừ Joseph chạy nhanh đến nơi phát ra tiếng khóc, lần theo âm thanh vang trong gió, anh chạy theo sau đó khựng lại trước một vách đá cao nhìn không thấy đáy.
Hình như tiếng khóc phát ra từ đáy vực, anh đắn đo suy nghĩ, tìm lối đi xuống nhưng chẳng có gì cả, tiếng khóc ngày một to hơn và nghe bi thương hơn.
•Aesop đừng khóc! Đợi ta! Ta sẽ đến bên em ngay đây!- Dứt lời Joseph hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống vực xanh sâu thẳm.
Cú ngã gần như làm Joseph mất đi khả năng di chuyển nhưng mặc cho cơ từ chối việc di chuyển, anh vẫn cố đứng lên, anh phải tìm được cậu.
Trước mặt Joseph là một cái hang sâu và tối, anh không nghĩ ngợi nhiều, anh đi vào cái hang ấy, nó dắt anh đến một khu tàn tích được chiếu sáng bởi những tia nắng nhỏ lọt qua khe hở trên nóc hang, ở giữa khu tàn tích, nơi tia nắng hội tụ có một cái bóng đen.
Anh tiến lại gần để nhìn rõ hơn, cái bóng đen kia nhìn y như cậu, nó đang ôm đầu khóc nức nở. Không biết nên làm gì anh bèn ngồi bên cạnh nó sau đó bắt chuyện.
•Ngươi là ai? Tại sao lại khóc ở đây?
Nó không trả lời chỉ im lặng nấc lên những tiếng khóc đầy đau thương, không khí nơi này cũng ngột ngạt, âm u đến rợn người, hàng nghìn ánh mắt đỏ như máu của lũ dơi khát máu đang nhìn chằm chằm vào anh cùng linh hồn bé nhỏ kia.
•Này? Trả lời ta đi chứ?- Joseph tỏ ra khó chịu.
Linh hồn kia đột nhiên đứng dậy, nó nhìn anh bằng ánh mắt vô hồn, những giọt nước mắt của nó được thay thế bằng máu, nó nở một nụ cười kinh dị đầy man rợ.
Joseph giật mình, cái bóng đen kia chậm chạm tiếng về phía anh, trên tay cầm một con dao dính đầy máu, không có vũ khí để phòng vệ, không còn sự lựa chọn nào khác anh đành phải liều mạng với nó.
Nhưng ngạc nhiên thay anh không thể chạm vào nó, tay anh xuyên qua cơ thể trong suốt của nó, nó giơ cây dao kia lên đâm vào lưng anh nở một nụ cười man rợ hơn bao giờ hết.
•Tích tắc.....tích tắc....thời gian của ngài không còn nhiều đâu..- Bóng đen kia nói với giọng điệu đủ làm người nghe hoảng sợ nhìn anh.
•Aesop đang ở đâu?- Joseph gượng dậy.
•Ở đâu ư....? Hihihi....ở đâu ư??? Hihihi...ngài hỏi ta sao....hihihi- Bóng đen kia nghiên đầu.
Mặt đất bỗng dưng chuyển thành một thứ chất lỏng màu đen nuốt lấy cơ thể anh, anh bị chìm sâu dưới đáy của thứ chất lỏng đó.
Vừa đặt lưng xuống đáy, anh cảm thấy lưng mình vừa chạm vào cái gì đó, anh cố với lấy thứ đang nằm dưới lưng mình lên nhìn xem nó là gì thì Joseph hoảng hồn ném nó đi, nó là một cái xác chết nhưng trông giống hệt anh.
•Cái quái gì thế này??? Tại sao xung quanh mình toàn là những cái xác trong giống hệt mình???- Joseph hoảng loạn.
Thứ chất lỏng màu đen này ôm chặt anh khiến anh không tài nào ngoi lên được, Joseph nghĩ anh sẽ bỏ mạng ở nơi này, rời bỏ Aesop mà chưa kịp nói lời xin lỗi cậu, chưa kịp cho cậu một hạnh phúc thực sự.
Lúc anh đang tuyệt vọng nhất thì một cành hoa hồng vang vươn đến anh, nó đánh tan thứ chất lỏng đen xì kia, quấn lấy anh đưa lên mặt đất.
Joseph tròn mắt nhìn bông hoa hồng vàng kia héo úa và tan thành tro bụi sau khi cứu anh nhưng đồng thời hóa thành những cánh hoa bay xuống đất tạo thành một chiếc thảm hoa dẫn đến nơi nào đó.
Anh đi dọc con đường chiếc thảm hoa kia chỉ lối, anh đến được một căn nhà, bên trong là một chiếc lồng khổng lồ được bao phủ bởi thứ chất lỏng đen xì khi nãy.
Bên trong chiếc lòng vang lên giọng nói không thể lẫn vào đâu được, đó là giọng của Aesop, cậu đang lẩm bẩm cái gì đó.
Bên trong chiếc lồng Aesop ngồi ôm đầu tự trách bản thân mình, những chiếc xích màu đỏ quấn chặt lấy cơ thể cậu, nó ăn sâu vào cơ thể cậu để lại những vệt máu lớn cùng những vết thương nơi nó trói cậu.
•Aesop!!! Em ở trong đó đúng không??- Joseph áp sát chiếc lồng được bao phủ bằng thứ chất lỏng màu đen kia.
•Tôi không phải Aesop!!! Aesop chết rồi!!! Ngài đi đi!!!!- Cậu hét lên.
•Ta sẽ đi nếu em đi cùng ta!!!- Joseph đáp.
•Đi cùng ngài ư? Hah....không phải ngài là lí do tôi ở đây ư??? Arghhh....- Tiếng máu bắn lên chiếc lồng cắt ngang cuộc trò chuyện.
•Aesop!!?? Em làm sao vậy???- Joseph không biết bên trong xảy ra chuyện gì đâm ra lo lắng.
Bên trong chiếc lồng, máu của cậu văng lên những thanh chắn, nó lăn xuống tạo thành những vệt máu chảy dài trên đó. Âm thanh vừa nãy là tiếng xích quấn chặt cơ thể cậu cắt đứt da thịt cậu.
•Đau.....ugh....làm ơn quên tôi đi- giọng nói yếu ớt của cậu vang lên.
•Không! Ta đến đây là vì em! Quay về với ta đi Aesop à!!- Joseph đáp.
•Không....tôi không thể..đây là ngôi nhà mới cho linh hồn thối nát của tôi....- Aesop đáp.
•Không!! Em không hiểu gì cả!!! Nghe ta này...- Joseph lớn tiếng.
•Không! Chính ngài mới là kẻ không hiểu!!!!- Cậu đột nhiên quát lên.
•Ta mới không hiểu? Ý en là gì?- Joseph thắc mắc.
•Lúc tôi đưa cơ thể của mình cho Exorcist thì tôi đã chấp nhận tồn tại ở nơi này rồi....cha....mẹ...mọi người...bạn bè...và cả ngài...tất cả các người đã ruồng bỏ tôi! Chẳng ai tin tôi cả!!! Tôi bị oan nhưng không ai tin! Cả ngài nữa! Ngài nói ngài yêu tôi, ngài tin tôi nhưng ngài còn không thèm nghe tôi giải thích!!! Đủ rồi..Đủ lắm rồi! Làm ơn...đừng làm cho tôi đau khổ thêm nữa!!! Hãy coi như tôi đã chết và mau rời khỏi đây...tìm người mà ngài có thể tin mà yêu!!!! Biến đi!!!- Cậu gào thét trong đau đớn.
•Ta xin lỗi....- Joseph trầm xuống.
•Ngài xin lỗi....? Ngài nghĩ có thể giải quyết chuyện này bằng một lời xin lỗi? Nếu ngài giết một người...sau đó xin lỗi thì họ có sống lại được không?? Quý ngài người Pháp!???- Aesop khinh bỉ anh.
•Ta biết ta đã làm em tổn thương, khiến em chịu nhiều thiệt thòi nhưng em cũng phải hiểu cho ta....ta biết ta không có tư cách để xin lỗi em nhưng ta mong em có thể trở về bên ta...hãy để ta dùng hành động chứng minh tình yêu của ta dành cho em...- Joseph đáp.
•Tôi không thể.....- Aesop ôm lấy vết thương trên cơ thể mình.
•Tại sao chứ????- Joseph gắt gỏng.
•Vì tôi không yêu ngài!!! Tôi không hề yêu ngài!!!! Tôi chỉ lợi dụng ngài thôi!! Xin hãy biến đi!!!!- Aesop nói dối.
•Em.....- Joseph ngây người.
•Làm ơn!!! Rời khỏi đây nhanh đi!!! Ngài Joseph!!!!- Aesop cố làm anh rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Tiếng thét lớn vang lên làm rung chuyển mọi thứ, Aesop hoảng loạn cố dùng mọi lời lẽ cay độc đuổi anh đi, cậu không muốn con quái vật kia nuốt trọn linh hồn của anh.
•Ta không đi...nếu muốn ta đi, em phải đi cùng ta!- Joseph vẫn kiên quyết không chịu rời đi.
•Tôi không thể!!! Chiếc lồng này không cho phép tôi làm thế!!! Đi mau đi!!! Tên già biến thái kia...đi mau đi hức hức....làm ơn....xin anh đấy....- Aesop ngất đi.
•Thì ra....chiếc lồng này là thứ khiến em nói ra những lời nói dối làm ta tổn thương....- Mắt của Joseph hóa đỏ.
(*Tác giả: Thằng nào primed máy thế :v)
Những chiếc cánh hoa hồng vàng khi nãy bay lên không trung tạo thành một cây kiếm quấn đầy dây và hoa hồng, Joseph nhấc thanh kiếm lên tung một cú chém phá tan chiếc lòng cùng những sợi xích cắm sâu vào da thịt cậu.
Anh lao nhanh như một cơn gió bắt lấy cơ thể đầy thương tích của cậu mà lòng xót xa, cậu không cử động chỉ ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay anh, Joseph bế cậu chạy nhanh ra khỏi căn nhà chạy về phía viên tinh thể lấp lánh.
Ánh sáng chói lóa chiếu sáng mọi thứ xung quanh, khi tia sáng tắt, Joseph giật mình tỉnh dậy bên chiếc giường rãi hoa hồng vàng kia.
Bên ngoài cách cửa có tiếng cãi vả của ba người kia, anh thở dài nhìn sang Aesop. Cậu từ từ mở mắt ra, không kiềm chế được sự xúc động anh đã đè cậu xuống hôn tới tấp.
•Uhmm.....Joseph??? Uhm.....tôi không...hmp...thở được...uhmmmm~- Aesop bất lực.
•Em không sao là tốt rồi.....ta xin lỗi!! Ta đã làm em tổn thương...ta là một gã tồi....hãy tha thứ cho ta....- Joseph lẩm bẩm xong ngất đi trên đùi cậu.
•Ahhhh!!! Ngài Joseph!!! Này ngài không sao chứ???- Aesop hoảng loạn.
•Cái gì thế?- Exorcist bực bội bước vào.
•Ngài Joseph...... - Aesop rưng rưng nước mắt nhìn Exorcist với anh mắt cún con.
•Hắn chỉ bất tỉnh do tác dụng phụ của tinh thể thôi hắn cần nghỉ ngơi...à mà cậu phải nằm với hắn nếu không hắn ngỏm đấy- Exorcist đáp.
Aesop gật đầu kéo Joseph lên chiếc giường của mình, cậu đắp chăn cho anh sau đó lủi vào lòng anh và ngủ.
•Ha....ngốc nói vậy cũng tin...hắn sẽ không chết đâu- Exorcist cười thầm.
•Exorcist....hai anh phơi nắng hơn nửa tiếng rồi đó....nóng quá...- Hai người kia rên rỉ.
•Hai người biết lỗi chưa?- Exorcist cau mày.
•Biết rồi mà...cục cưng à- Moonlight đáp.
•Ta biết lỗi rồi...- Bloody nấp dưới chiếc dù.
•Được rồi....tạm tha cho hai người đó...- Exorcist mỉm cười.
Lát sau Joseph tỉnh lại thấy Aesop đang ôm chặt mình, anh ngạc nhiên rằng cậu không còn giận anh sao? Aesop dụi mắt sà vòng lòng anh trông rất dễ thương khiến tim anh đập loạn nhịp.
•Em hết giận ta rồi sao?- Joseph mong chờ.
•Ừ thì....tuy ngài làm em tổn thương nhưng em cũng làm ngài đau lòng nhiều lần nên coi như hòa.... Thật ra em không còn giận ngài khi thấy ngài vào tận trong bóng tối của em để lôi em về...- Aesop phì cười.
•Aesop à....tại sao em lại dễ thương đến vậy??? ta yêu em quá cục cưng à...- Joseph ôm chặt cậu.
•Em...cũng yêu ngài....lần sau đừng nóng vội như vậy nữa, tin em chút đi- Aesop phồng má.
•Rồi rồi! Nghe em tất- Joseph cười dịu dàng xoa đầu cậu.
•Ngài có đói không? Ngài muốn ăn chút gì không?- Aesop hỏi.
•Có....ta ăn em được không?- Joseph liếm mép.
•Kyaaa....k-không được!!!- Cậu đẩy anh ra.
•Nhưng ta đói....- Joseph tỏ vẻ đáng thương, đầy ma mãnh.
•Vậy em vào bếp nấu cho ngài chít gì đó để ăn nhé?- Aesop nghiên đầu.
•Không! Ta không muốn ăn....thứ ta muốn ăn là em!- Joseph quyết tâm.
•Erm....chỉ một lát thôi đó!- Aesop đỏ mắt ngã lưng xuống chiếc giường.
•Tất nhiên..........(là không)- Joseph nói chữ sau cùng trong miệng.
•Hừ....cứ làm việc ngài thích đi...làm quá tôi chết thì đừng hối hận nha...- Aesop ngại ngùng có chút hờn dỗi.
•Yên tâm....ta sẽ nhẹ nhàng với em- Joseph gỡ từng chiếc cúc áo của cậu.
Lần đầu của cậu anh hứa làm nhẹ và bùm...cậu phải nằm dưỡng sức một ngày. Ai mà biết nếu Joseph mạnh tay thì số phận của cái eo tội nghiệp sẽ đi về đâu.
Sau ba bốn hiệp gì đó thì Aesop hoàn toàn kiệt sức, thân thể cậu tê rần, đau nhức đến phát khóc. Cậu đau đến mức giọng của cậu bị mất tạm thời, eo và lưng thì đang biểu tình. Vậy mà đã sáng mất rồi, Joseph còn muốn thêm vài hiệp nữa với cơ thể gợi tình kia, tiếc thật...để lần sau dồn lại vậy.
Aesop nằm trên chiếc giường với đầu óc mơ màng cố hít thở lấy lại sức sau cái đêm ác mộng kia. Joseph tiến đến chiếc giường của cậu, nắm lấy bàn tay mềm mại của Aesop.
Anh quỳ gối xuống trước cậu, cầm chiếc nhẫn cưới của cậu nở một nụ cười rạng rỡ nói.
•Aesop à.....em sẽ lấy ta một lần nữa chứ?
•Vâng! Em đồng ý!- Aesop cố gượng sức chấp nhận lời cầu hôn.
Joseph nhẹ nhàng trao chiếc nhẫn cho cậu sao đó hôn lên đôi môi mỏng của cậu. Sau khi việc cầu hôn đã xong xuôi Joseph đỡ cậu nằm xuống sau đó đắp chăn cho cậu xoa đầu cậu đến khi cậu ngủ. Thấy cậu đã ngủ, anh nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng đi tính ngày cử hành hôn lễ.
Tại cõi hư vô vị thần chết đang bay lượn xung quanh tìm mảnh linh hồn đầu tiên của người mình yêu.
•Hồ Điệp đợi ta....ta sẽ mang em trở về- Azrael kiên quyết mang chú bướm nhỏ của mình trở về.
================================
Hello....xàm nhiều quá giờ Yuu không biết nói gì :3 còn một chap nữa là đến 3 chap After Ending rồi...
Yuu sẽ cố trì hoãn H càng lâu càng tốt yên tâm...Yuu hiểu mọi người mà *Nháy mắt*
Dạo này học nhiều nên Yuu không có thời gian viết truyện....xin lỗi nha...
Mong gặp lại mọi người ở chap sau UvU
Vâng...đây là tiết mục đang khuya cho cú đêm ngầu lòi UvU
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me