TruyenFull.Me

Jossgawin Dear Friend The Song That S Never For Me

"I would rather die loving you than live a life without ever having tried."

— Atticus

Tôi ngất lần đầu trong phòng thu.
Không tiếng động.
Không cảnh báo.
Chỉ một tích tắc... mọi thứ tối sầm, và tôi nghe thấy tiếng piano ngắt giữa chừng, như thể thế giới cũng dừng lại theo.

Gawin không biết.
Em đang thử phối cello cho đoạn bridge cuối cùng.
Em đứng trong phòng cách âm, vẫn cười, vẫn đeo tai nghe, vẫn lặp lại câu hát ấy ba lần, bốn lần, để chọn được phiên bản hoàn hảo nhất.

Còn tôi...
gục xuống, đầu đập nhẹ vào tường cách âm.
Máu rỉ xuống cổ áo sơ mi.
Mùi sắt lan ra, nhòe vào nhịp bass.
Kevin là người đưa tôi vào viện.

Bạn thân nhất của tôi.
Người duy nhất từng biết tôi yêu em bằng cả trái tim mình.
Người duy nhất từng nhìn thấy những cánh hoa khô tôi giữ trong hộp sắt cũ.
Người duy nhất từng chứng kiến tôi nằm co ro giữa đêm, ho đến không thở nổi, nhưng vẫn thì thầm tên em như một câu hát lỗi nhịp.

"Tại sao không nói cho Gawin biết?" – Kevin hỏi, khi bác sĩ giải thích rằng khối hoa trong ngực tôi đã lan lên khí quản.
"Cậu biết đó... nhỡ đâu em ấy..."

Tôi lắc đầu.

Tôi biết rõ quy tắc của căn bệnh này:
Muốn chữa khỏi, người mình yêu phải đáp lại tình cảm của mình.
Phải thật lòng. Phải là tình yêu. Không phải lòng thương hại. Không phải nghĩa vụ. Không phải nước mắt đến từ sự ăn năn.

Tôi nhìn Kevin. Nhẹ nhàng. Kiên quyết.

"Tớ không cần em ấy yêu tớ để tớ sống."
"Tớ chỉ muốn tiếp tục yêu Gawin."

Tôi không muốn em yêu tôi vì tôi sắp chết.
Tôi không muốn em ngồi bên giường bệnh chỉ vì cảm thấy có lỗi. Tôi không muốn tình yêu của em là thuốc giải.
Tôi muốn nó là khúc tình ca.

Nếu em không hát cho tôi, thì cũng không sao cả.
Tôi chỉ muốn rời đi, cùng với bài hát của em ngủ yên nơi ngực trái.
Như một bài tình ca chưa từng thuộc về mình, nhưng vẫn ngân nga suốt đời.

Gawin biết tin vài ngày sau đó.
Em tới bệnh viện khi tôi đang được truyền dịch, yếu ớt, tiều tuỵ.

Em đứng ở cửa.
Tóc rối. Áo khoác đen. Tay run.

Em ngồi xuống. Không nói gì suốt mười phút.
Chỉ nhìn tôi, ánh mắt như thể đang cố tìm một lý do để tin rằng đây chỉ là một cơn ốm nhẹ, một lần kiệt sức vì công việc.

Rồi em bật khóc.

Không nấc. Không thành tiếng.
Chỉ có nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi — nhẹ như một nốt lặng cuối cùng của một bản nhạc buồn.

"Tại sao không nói ra...?"
"Giá mà..."
"Giá như em có thể..."

Tôi nắm tay em.
Lần đầu tiên. Cũng có thể là lần cuối.

Tôi cười. Nhẹ nhõm như thể cuối cùng cũng nghe lại một bài hát cũ.

"Em không có lỗi."
"Anh yêu em. Tự nguyện."
"Và tình yêu... không phải món nợ."

Em khóc nhiều hơn sau đó, gục đầu bên mép giường.
Không biết bao lâu.
Tôi không lau nước mắt cho em.
Tôi không còn sức.

Tôi chỉ nằm đó, lắng nghe nhịp tim em – gần sát tim tôi, nhưng không bao giờ cùng nhịp.
Như hai nhạc cụ không bao giờ có thể hoà âm.

Sau khi em rời đi, Kevin quay lại phòng bệnh.

"Cậu chắc chứ?"

Tôi gật đầu.

Tôi đã sống như một đoạn nhạc nền trong những bản tình ca của em.
Tôi đã yêu mà không cần em gọi tên.

Tôi từng mơ đến khả năng sống.
Từng hy vọng rằng một ngày nào đó em quay lại, nắm tay tôi, và gọi tên tôi – không phải như một người anh thân thiết, một người bạn công việc, mà như một điều gì đó hơn thế.

Nhưng giờ tôi không cần nữa.
Không phải vì hết yêu.
Mà vì yêu quá nhiều.
Đủ để biết —
có những người ta chỉ có thể yêu bằng cách lặng lẽ biến mất.

Nếu có một cái chết đẹp, thì đó là cái chết cùng với tiếng hát người mình yêu.
Không ai cần biết. Không cần ai phải đau.

Chỉ cần...một bài hát.
Dù cho chẳng phải dành cho tôi.

Bác sĩ cho tôi hai lựa chọn.

Một: phẫu thuật.
Cắt bỏ toàn bộ khối hoa trong ngực, nhổ bỏ phần rễ ăn sâu vào phổi, cắt phăng thân lá quấn quanh thanh quản.

Đổi lại, tôi sẽ sống. Nhưng sẽ quên.
Không còn biết tôi từng yêu ai.
Không còn nhớ vì sao giọng em khiến tôi ho ra máu vào lúc giữa đêm.
Không còn đau... nhưng cũng không còn từng là tôi nữa.

Không còn nhớ ánh mắt ấy.
Không còn biết nụ cười ấy khiến mình đau thế nào.
Không còn biết vì sao mỗi bản tình ca em viết lại khiến mình rơi lệ.
Không còn biết... tại sao mình đã từng yêu.

Lựa chọn thứ hai:Không làm gì cả.
Chờ cho hoa nở trọn vẹn.
Và chết – như một bản tình ca không lời kết.

Người ta bảo: nếu người mình yêu cũng yêu mình thật lòng, hoa sẽ tan.
Chỉ cần một ánh mắt. Một câu thật lòng. Một cái chạm đủ dịu dàng.

Tôi từng tin vào điều đó.
Từng ôm hy vọng.

Từng tin rằng nếu tôi ở bên đủ lâu, làm đủ tốt, im lặng đủ giỏi... thì sẽ có một ngày, em quay đầu lại và nói: "Em yêu anh."

Nhưng tôi mệt rồi.

Không phải vì yêu em.
Mà vì đã phải giữ tình yêu ấy trong im lặng quá lâu.

Tôi không muốn quên.
Không muốn sống nếu phải đánh đổi ký ức về em.

Tôi thà chết cùng tên em nằm gọn trong ngực mình,
còn hơn sống mà không biết vì sao mình từng khóc khi nghe em hát.

Tôi không trách em.
Em không yêu tôi – em không có nghĩa vụ phải yêu tôi.
Em không bắt buộc phải yêu tôi – em không nợ tôi điều gì cả.
Tình yêu không đến từ lòng thương hại, cũng không đến từ sự công bằng.

Tôi chỉ buồn...
vì nếu phải chết,
tôi ước... mình là khúc tình ca cuối cùng em từng viết.

Không cần đề tên tôi.
Không cần ghi chú.
Chỉ cần —
có một chút "tôi" còn sót lại trong từng lời ca em hát.

Tôi đã từng muốn em yêu tôi.
Nhưng bây giờ —tôi chỉ mong em sống vui.
Ca hát.
Và đừng bao giờ biết nỗi đau này sâu đến đâu.

[Lyric excerpt – untitled (from Gawin's unreleased song)]

If you love me, let me live.
But if you don't—
Then let me die quietly,
With your song in my chest.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me