TruyenFull.Me

Jossgawin Dear Friend The Song That S Never For Me

"It hurts when you have someone in your heart, but you can't have them in your arms."

— Unknown

Đêm diễn cuối cùng.
Tour kết thúc.
Ánh đèn sân khấu tràn ngập ánh tím như một lời chia tay không nói thành lời.

Gawin bước ra giữa sân khấu, trong bộ vest sậm màu tím than, ánh spotlight rọi từ trên cao xuống như thể em đang hát dưới một bầu trời cô độc.

Em đứng giữa ánh đèn, gương mặt dịu như ngày đầu debut.Vẫn là chất giọng ấy, nhưng từng nốt nhạc dường như nặng hơn.Vì có điều gì đó đang vỡ, ngay cả khi chưa có ai khóc.

Trong giọng em... tôi nghe thấy điều gì đó nặng hơn cả lời từ biệt.

Như thể em đang hát thay một người.
Hoặc đang để một người rời đi bằng chính lời ca của mình.

Em hát bài hát cuối – bài không có tựa đề.
Không ai biết ca khúc ấy từ đâu ra.
Không nằm trong album.
Không nằm trong setlist.

Em chỉ bảo với kỹ thuật viên:

"Tôi muốn hát thêm một bài. Đêm cuối rồi.
Gọi là... một món quà cho một người dặc biệt."

Tôi ngồi ở hàng ghế thứ ba.
Không đeo tai nghe kỹ thuật. Không cầm bảng lịch trình.
Tôi mặc áo sơ mi đen, khoác một lớp áo khoác để giấu đi những vệt máu đã khô dọc vạt áo.

Lần đầu tiên trong đời,
tôi đến nghe em hát không vì công việc.
Không vì nghĩa vụ.

Mà vì tôi muốn nghe em hát – chỉ một lần cuối.

Em không biết rằng tôi đã từ viện trốn ra.
Em không biết mỗi bước chân lên bậc thềm là một lần ho nghẹn, máu rỉ qua kẽ miệng.

Em không biết rằng, đêm nay, tôi không về nữa.

Nhưng không sao.
Tôi không cần em biết.
Tôi chỉ cần được sống trong tiếng hát em.

Ca khúc ấy không rực rỡ, không gào thét.
Nó lặng, nhẹ, chậm như tiếng mưa rơi vào lòng tay giữa mùa đông lạnh buốt.
Giọng em khàn nhẹ. Từng từ cất ra như một lời tha thứ cho chính mình.

Và khi em hát đến câu cuối cùng—

"I loved you in a way no one ever taught me how to name."

Tôi mỉm cười.

Ánh đèn chớp một lần cuối.
Tôi khụy xuống.
Không ai hay. Không tiếng động.
Chỉ là một cơ thể đổ về phía trước, yên như một nốt nhạc cuối bị bỏ rơi nơi hồi kết.

Ngực tôi thấm máu.
Một cánh hoa tím rơi ra từ môi.
Cẩm chướng – cánh hoa xoắn nhẹ – vẫn mềm – và thơm.
Như một lá thư chưa kịp gửi đi, nhưng người viết đã sớm buông tay.

Người phát hiện ra tôi không phải khán giả.
Là em – Gawin – người đi dọc hành lang sân khấu để hỏi tôi về phần hậu kỳ cho track mới.

Em thấy tôi ngồi đó.
Tựa vào thành ghế. Mắt khép hờ.
Một bàn tay vẫn đặt trên cuốn sổ đen cũ, bìa đã mòn góc.
Cạnh chân tôi – ba lọ thủy tinh.
Bên trong... đầy hoa khô. Từng cánh, từng cánh, ép phẳng, cẩn thận, trân quý như tình yêu tôi dành cho em.

Mỗi cánh là một lần em gọi tôi là "my dear friend"

Gawin run tay mở sổ.
Trang đầu chỉ viết một dòng:

"Những điều tôi chưa từng nói."

Từng trang là những lời yêu không bao giờ được gửi.
Là những sáng sớm tôi giúp sửa lyric draft em gửi lúc nửa đêm.
Là những lần tôi nôn ra máu trong toilet phòng thu rồi trở ra như chưa từng có chuyện gì.
Là những lần tôi ước mình là ai đó khác – ai đó đủ tốt để em hát về.

Là một chương đời... em chưa từng đọc.

Trang cuối cùng, là bản nháp của một bài hát chưa từng thu âm.
Chữ hơi nghiêng. Nét bút run. Có những chỗ mờ đi vì ướt— không rõ là nước, hay... điều gì khác.

Tựa đề:"For the One I Never Had."

Thank you for never loving me.
Because if you had...
I would've never written this song.
And now that I'm gone—
At least I've loved you...
until my very last note.

Gawin ngồi xuống cạnh thi thể tôi.
Không gào. Không nói. Không có "đừng đi" hay "anh đừng chết."

Chỉ nắm lấy tay tôi — bàn tay đã lạnh, nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng như đang chuẩn bị bật một đoạn intro cho em hát.

Em không nói gì một lúc rất lâu.
Rồi, thật khẽ:

"Cảm ơn anh...
vì đã yêu em đến tận hơi thở cuối cùng."

Không ai có lỗi.
Không ai nợ ai.
Chỉ là tôi yêu em. Và em không yêu tôi.
Và tình yêu, vốn dĩ chưa bao giờ là một bản nhạc ai cũng hát cùng nhịp.

Em cầm cuốn sổ ấy về.
Vài tháng sau, em ra mắt EP mới.

Ca khúc cuối cùng không có lyric.
Chỉ là bản guitar mộc mạc.
Tên bài hát là J.

Không ai biết em viết cho ai.
Cũng không cần ai phải biết.

Nếu đây là một bản tình ca —
thì tôi là đoạn kết không được thu âm.

Nhưng ít nhất,
tôi đã ở lại...
đủ lâu để lặng lẽ viết tên mình vào giữa những dòng trắng em chưa kịp lấp đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me