Jossgawin Dear Friend The Song That S Never For Me
"The saddest thing is to be a minute to someone, when you've made them your eternity."
— Unknown
⸻Tôi mất một năm để viết bài hát này.
Không phải vì tôi không biết viết.
Mà vì lần đầu tiên... tôi không biết viết cho ai.Tôi đã từng viết rất nhiều.
Về những người khiến tim tôi rộn ràng.
Về những kẻ làm tôi vui, làm tôi buồn, rồi làm tôi viết tình ca.Nhưng với anh — tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Vì anh không giống bất kỳ ai khác.
Anh không yêu tôi bằng câu "I love you."
Anh yêu tôi bằng cách để tôi là chính mình,
kể cả khi tôi chẳng bao giờ gọi tên tình yêu ấy.⸻Tôi đọc lại cuốn sổ của anh.
Trang giấy mỏng, nét chữ run.
Có một đoạn anh viết: "Em không có lỗi."Tôi đã khóc cả đêm vì câu đó.
Không phải vì tôi thấy tội lỗi.
Mà vì lần đầu tiên, tôi nhận ra tình yêu có thể lặng lẽ đến vậy.
Yêu mà không cần được đáp lại.
Yêu mà không cần được yêu.
Yêu... chỉ để người mình yêu được sống như cách họ muốn.
⸻Tôi chưa bao giờ yêu anh.
Tôi không nghĩ tôi có thể.
Nhưng nếu có một người tôi nợ một bài hát —
thì đó là anh.Không vì anh mong nó.
Mà vì... tôi muốn để lại điều gì đó,
giữa khoảng trống mà anh từng ngồi.
Hàng ghế thứ ba, bên trái, luôn trống vào mỗi đêm diễn.
⸻Bài hát này không có điệp khúc.
Chỉ là tiếng piano vang lên, nhẹ nhàng như những lời còn bỏ ngỏ.
Tôi không hát lớn.
Tôi chỉ thì thầm — như cách anh từng hiện diện bên tôi.[Final lyric – "Dear Friend"]
You were always there,
So I forgot how to see you.
You were never mine,
So I forgot how to lose you.This song is too late,
Too quiet,
Too full of you.But still...
Let me sing it, dear friend.
Even if you never get to hear it.
⸻Tôi không thể yêu anh.
Nhưng tôi không thể không nhớ anh.
Có những người không đi qua đời mình một cách quá ồn ào, mà bằng sự bầu bạn.
Và khi họ rời đi, ta mới thấy... hóa ra người rời đi có thể mang theo cả một phần nhộn nhịp trong ta.
⸻Tối nay, tôi đứng trên sân khấu lần nữa.
Nhìn xuống hàng ghế trống.
Không spotlight. Không máy quay. Không bài hát mới.Tôi chỉ muốn tin rằng,
ở đâu đó trong ánh đèn,
anh đang ngồi đó.
Vẫn lặng lẽ lắng nghe tôi như mọi khi.Và lần này —
bài hát này... là của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me