Jsolnicky Lun Sau
"Sơn ơi. Em...em không còn yêu anh à em?""Không còn."Lời nói thốt ra lạnh lẽo đến thấu xương thấu tuỷ, một cảm giác đau đơn chạy từ dạ dày rồi nhói đau nơi tim gan làm cơ thể anh bủn rủn, đôi tay nhỏ buông lơi, nước mắt theo đó trào ra từng đợt."Em nói yêu anh cơ mà...em nói cả đời yêu anh mà Sơn? Sao vậy? Sơn!"Nước mắt tuôn rơi, mặn chát, thấm vào từng thớ da thịt. Anh đau đớn, tim lạnh buốt như thể ai bỏ băng vào, tưởng chừng như không thở nổi, cảm giác mà bấy lâu anh tự nhủ rằng em luôn yêu anh như dòng thơ nằm lòng và liều thuốc an thần mỗi đêm, giờ vỡ tan trước mắt anh. Hoá ra, tất cả tình yêu, mà anh cho rằng là từ cả hai phía, suy cho cùng chỉ là cơn mộng mị ngốc ngếch cùa riêng mình anh. Anh không hiểu, và không hề muốn hiểu, điều gì khiến em năm hai mươi và năm hai mươi bảy tuổi khác nhau đến thế. Như thể trước mắt anh, là con người hoàn toàn khác. Suy cho cùng, là do anh hay là do em?Chính Sơn năm hai mươi tuổi không thể hiểu vì sao mình vào năm hai mươi bảy tuổi lại như vậy. Và Sơn của năm hai mươi bảy sẽ vĩnh viễn không hiểu được, vì sao năm hai mươi, em lại yêu anh ta đến thế.Anh luôn mơ về một ngày. Một ngày khi em đỡ bận rộn hơn, khi anh có thể thấy em thay vì những bó hoa tuyệt đẹp vào mỗi sáng, bởi lẽ, tình yêu của em còn long lanh hơn những thứ đó cả vạn lần.Đã bao lâu, anh và em chưa có lấy một tấm ảnh.Đã bao lâu anh và em có thể ăn cùng nhau.Và đã từ bao giờ, em hết yêu anh? Tiếng vỡ choang từ khung bức ảnh vang lên. Anh ném nó, nát đi."Anh làm trò gì vậy?"Sơn quát, Hào trừng to mắt nhìn em, nhưng mắt anh vẫn tuôn như mưa, tròn đều như hạt đậu, lăng dài xuống. Cơ thể anh vốn nhỏ bé, khi khóc lại thêm run rẩy, như chú mèo nhỏ uỷ khuất vậy."Nếu đã hết yêu, vậy sao không rời đi, sao cứ ở lại, dày vò anh từng ngày hả em?"Hào vùng dậy, đẩy em ra. Sơn mất thăng bằng, té xuống mảnh vỡ từ khung ảnh đã vỡ nát. Máu loang ra từ bả vai Sơn, không nhiều, nhưng đủ làm con tim anh nghẹn lại.Hào ngã gục, nấc lên từng đợt.Sơn hơi đơ ra, dường như bị cơn đau làm cho bừng tỉnh. Em quay mặt đi, khẽ nhíu mài vì khó chịu."Anh khóc hoài, khóc mãi, anh không thấy chán à?""...anh nhận ra mình muốn được yêu, anh muốn được ôm và được hôn như bao cặp đôi yêu đương...anh không chịu được cảnh em cùng người khác thân mật như thế, a-anh hức...anh chỉ là người bình thường như bao người khác, em bảo, cả đời em chỉ yêu mình anh. Nhưng đấy là ai hả Sơn? Anh sắp đầu ba đến nơi rồi, không phải năm hay sáu tuổi. Em thấy anh chưa đủ nỗi buồn cho cuộc sống của mình à em? Em bảo em sẽ bù đắp? Bù đắp là đây hả?"Sơn quay đầu đi, không nói thêm gì, lẳng lặng khoác áo và rời đi. Để lại cho anh nỗi buồn mênh mang vô tận, để lại cho anh nỗi nhớ đang gậm nhấn thân thể gầy rộc đến đáng thương.Cuối cùng, suy đi tính lại, điều làm con người ta đau nhất, phải chăng chỉ là tình yêu.Nước mắt rơi mãi không ngừng, và anh nhận ra rằng, anh thương em, thương hơn bất kì thứ gì trên đời.Người thân? vốn dĩ anh chưa từng có, em là người duy nhất để anh dựa dẫm, như trót trao toàn bộ hi vọng, để đẩy anh vào hết hố sâu này đến hố sâu khác.và anh cũng nhận ra rằng, đoạn tình cảm này, anh đã lún quá sâu, nơi ánh mặt trời chẳng thể chiếu rọi, sáng soi con đường anh đi.Anh mất hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me