18
:...
---
phong hào dõi theo chiếc xe cho đến khi nó biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt anh. dù biết đây điều là kế hoạch của anh, nhưng trong lòng vẫn là không nỡ. anh thở dài, quay vào trong nhà thái sơn. anh nhìn một vòng xung quanh, cậu có vẻ thích mèo quá nhỉ? khắp nơi xung quanh nhà cậu đều có họa tiết của mấy chú mèo. thậm chí cậu còn có một bộ sưu tập mèo trang trí ở trên kệ. nhưng có lẽ vì cậu sợ không đủ thời gian và kinh phí để chăm sóc nên chưa dám nuôi mèo. chẳng hiểu sao anh lại suy nghĩ mấy vấn đề đó nữa, tự nhiên nó xuất hiện trong đầu anh thôi.
anh dọn dẹp lại chiếc bàn, cầm cuốn sổ rồi khóa cửa nhà cho cậu rồi về nhà cùa mình. từ khi cả hai thân nhau hơn, cậu và anh đều đưa cho đối phương cầm một chiếc chìa khóa nhà của nhau. cái cớ là 'lỡ mà có chuyện gì còn có cái mở cửa nhà nhau', cả hai cứ thế giữ chiếc chìa khóa dự phòng của nhau.
---
"vậy là thái sơn đi rồi, chưa gì đã thấy trống vắng cô đơn"
anh chán nản than thở rồi quyết định lên đồ đi lượn hà nội. đúng ra giờ này anh và cậu đang ở công ty làm việc, lâu lâu quay ra nói vài câu, trêu nhau cười giòn tan rồi. chẳng biết từ bao giờ cuộc sống anh đã quen với sự xuất hiện cái thái sơn. chẳng biết từ bao giờ anh và cậu dính nhau cả ngày như thể cả hai đã thân từ hồi mới đẻ. cũng chẳng biết từ bao giờ, anh thích ngắm nhìn thái sơn cứ thế bước vào cuộc đời anh.
anh lượn lờ hết khu này tới khu kia, cuối cùng dừng lại ở quán cà phê của hoàng hùng và hải đăng.
- ơ anh hào, nay lại qua em chơi hả? mà tưởng giờ này anh đang ở công ty chứ?hoàng hùng vừa thấy bóng dáng anh đã vui vẻ chạy ra chào đón"hello! nay anh nghỉ, ra ủng hộ hai thằng em tí"- ghê! khiếp từ ngày có hàng xóm thái sơn là bỏ luôn thằng em này mà"thôi đi! chẳng qua anh thấy mày với thằng đăng dính nhau như sam, nên tao biết điều né ra thôi"- à vâng chắc anh trần băng dính với anh nguyễn băng keo thì không dính nhau"cứ phải trêu anh mới chịu được"- hì hì. ơ mà nhắc mới nhớ, hôm nay không đi chung với ông sơn hả?"sơn đi sài gòn công tác rồi. sắp thành sao hạng a bỏ anh lại một mình tới nơi"- ...hoàng hùng có chút chạnh lòng khi nghe anh nói, y biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại chẳng thể làm gì hơn ngoài cố gắng bảo vệ anh và cậu.- thôi anh vô đi, uống gì em bao"điên quá đến ủng hộ mà đòi bao gì, để yên đó đi tôi oder"anh đi về phía quầy, mua cho mình một ly matcha nóng và một chiếc bánh ngọt. anh chọn một góc trên tầng hai của quán. hôm nay anh không vẽ, anh ngồi đó đọc cuốn sổ của thái sơn. những nét chữ nắn nót nối liền nhau tạo thành những mẩu thơ nhỏ. từng đoạn thơ đều được cậu viết cẩn thận, còn được sắp xếp theo chủ đề. anh rất thích nét thơ của cậu, nghe đơn giản nhưng mang ý nghĩa rất sâu sắc, khiến người đọc phải suy nghĩ để hiểu được nội dung. thơ cậu rất nhẹ nhàng, mang nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng tất cả đều hướng tới một điều tốt đẹp.anh đọc đến gần cuối cùng, chỉ thấy một dấu '?' trên dòng chủ đề. đọc mấy câu thơ thì anh thấy có chút quen, giống như cuộc sống hàng ngày của anh và cậu vậy~~~'đất hà nội cùng anh chàng nhỏmấy câu chuyện anh hay líu lo
một hương thơm nhẹ bay theo gió
say mê, tôi chẳng biết bày tỏ'~'thấy trùng hợp chiếc áo "đôi"
mặt anh đỏ, miệng bảo "thôi"
như đang mở đường dẫn lối
dẫn anh đi vào tim tôi'~'hà nội vào đông
trời đang lạnh, phải không?
anh ôm tôi, ủ ấm cả cơ thể
khiến tâm trí ai kia quên cả lối về'~'họ khen mình đẹp đôi
bình thường là em cáu lên rồi
nhưng chúng ta nhìn nhau cười
thế là sao, hỡi người?'~~~anh cẩn thận đọc từng dòng chữ, thật sự rất giống mấy khoảnh khắc của anh và cậu. cậu còn thẳng thắn dùng là 'anh', khiến anh phát ngại với mấy suy nghĩ của mình. cậu viết về anh, có phải không? anh không dám khẳng định điều đó, nhưng nghi ngờ thì vẫn cứ nghi ngờ_ ủa anh hào? không đi làm à?đó là hải đăng, người yêu của hoàng hùng. gã đô con, gấp đôi anh. nhưng gã lại rất hiền lành, có chút trẻ con nữa"à nay anh nghỉ, dạo này quán xá ok không?"_ giàu anh ạ! nay sơn đi công tác có khác, ngồi một mình bơ vơ thấy tội"hứ tôi cần gì nhóc con đó chứ! cũng chỉ là phương tiện chắn gió thôi!"_ à vâng, nhất anh. khiếp ông sơn đi có xíu mà mặt ỉu hơn cái bánh mì sáng nay hùng mua cho em nữa- ê anh nói xấu ai đó đăng? anh không mua cho em còn ý kiến nữahoàng hùng từ dưới tầng đi lên, vô tình nghe được câu nói của hải đăng thì bày cái vẻ trách móc_ tại sáng nay anh dậy muộn thôi, bình thường em ăn đồ ai nấu mà kêu ca hả?hải đăng véo lấy bên má trắng của hoàng hùng - a đau em, quỷ khùng"khiếp, hai cha bằng tuổi nhau mà xưng anh em ngọt sớt vậy?"_ người ta sắp cưới tới nơi, anh buồn cười- ai thèm cưới anh hả đăng? em vẫn còn trẻ lắm, mơ mà em cưới anh_ gợi ý hay đấy, để đêm nay anh mơ thử- má đồ trẩu này!phong hào vừa thấy tủi vừa buồn cười hai con người trước mặt. đúng ra bình thường y phải là người kêu la vì mấy hành động của cậu và anh, nay thì đổi chiều"mấy cái đồ yêu nhau!"- ông anh cũng yêu còn gì! sao, không định bày tỏ à?_ ơ bày tỏ là bày tỏ thế nào, phải để anh sơn tỏ tình trước, không phải bé dặn anh kèo trên phải chủ động à?"này anh kèo trên nhé! trông thế này mà kêu tao kèo dưới hả mày?"- má trông vậy mới kêu kèo dưới á má! nhìn anh đi, bot rõ"đụ má mày bot á con. tao top"_ top bot không quan trọng, quan trọng là anh thừa nhận anh thích thái sơn đúng không?"h-hả?"anh đơ người, khuôn mặt cũng dần đỏ lên- bà khỏi, tôi biết hết! mà thái sơn trông cũng mê anh lắm ời. sơn hào mãi đỉnh"phong thái, sơn hào nào ở đây?"- bị chấp niệm á, sao mà_ đó vậy là thích thật rồi nha"thì...kệ tôi đi!"- ơ khoan khoan, anh đeo cái gì đây?hoàng hùng giờ mới để ý chiếc vòng trên cổ anh, bất ngờ vì chữ 's' trên vòng_ vãi cả vòng chữ 's', này là bế mẹ nhau lên giường luôn rồi tỏ tình gì nữa?"ê tao đập vào cái mỏ mày liền đó đăng! ăn nói"- sao kêu mới thích thôi? anh tự mua à"khùng hả, nhỏ sơn tặng đó, kêu là vì nhỏ tên sơn nên anh phải đeo cái này thay vì đeo cái chữ 'h' đang treo tòn ten trên cổ của em ý" _ vãi cả đái...vậy mà nói thích nhau thì chối- ê vậy mà chưa ai tỏ tình ai thật hả?"ừ, mới tặng anh sáng nay xong đi sài gòn luôn rồi"_ ê vãi vậy mà anh còn không nhận ra?"anh không chắc..."- ôi anh ơi...? anh của em đâu rồi?_ anh ơi thái sơn bật đèn xanh cỡ đó, ý là hôm nay mà còn thời gian chắc bế anh lên hôn chụt chụt thật"địt mẹ mày ghê quá đăng ơi"- ê ấy, sao anh sướng thế? được trai giàu tặng đống đồ, bế anh thì số một, vậy mà còn không đổ nữa"nhưng anh không chắc là ẻm có an toàn khi bên anh không. anh cũng cảm thấy sơn chưa chắc chắn đến vậy, thằng bé vốn chưa hiểu tình cảm của bản thân. nhỡ đâu đó là phút rung động của sơn thì sao chứ...?"- chưa nhận ra, không có nghĩa là không nhận ra. chỉ có thích người ta mới nuông chiều, thân mật, thể hiện tình cảm rõ rệt thế này. ôi hào ơi hết ế rồi"anh còn đang sợ...đến lúc sơn nhận ra...anh lại chẳng còn cơ hội..."_ nín! em với hùng ở đây, sợ gì chứ?"có ba đứa mà đòi đánh nổi lũ kia, khùng"- sống là phải có lòng tin, mình giỏi là mình phải gáy anh ạ"mày ở với đăng đỗ mày trẩu theo nó rồi đó hùng"_ ơ? mang tiếng vãi- nhưng...tụi em sẽ bảo vệ anh, hứa đó"cảm ơn mấy đứa...tự nhiên anh thấy anh cũng muốn được yêu thái sơn..."_ thích thì nhích, không phải sợ đứa nào, cùng lắm mỉm cười nơi chín suối- ê cho em xin phép chửi anh nha đăng, mày ăn nói như cái lờ á!"má sao tao lại chọn ngồi nói chuyện với chúng mày nhỉ?"_ em đùa thôi, bọn em sẽ cố gắng hết sức"vậy thì...anh cũng sẽ cố gắng hết sức"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me