Chap 7
"Đứng xịch ra""Không"Dylan lườm hắn, từ hôm đó Jun bám theo cậu mọi lúc, tìm mọi cơ hội để ở cạnh cậu. Dylan nhức đầu, cậu muốn không để ý tới hắn nhưng Jun cứ như một con cún dính chặt lấy cậu đuổi không chịu đi."Hai người đó làm hoà rồi hả?" Thame tò mò hỏi"Chắc vậy" Pepper nhún nhún vai, xem tình hình này thì có vẻ Jun đã thông minh hơn rồi. Trước đây là hắn không rõ tình cảm của mình, bây giờ giống như đã được thức tỉnh, không theo đuổi người ta thì còn chờ tới khi nào.
Nhưng mà chuyện gì cũng có cái giá của nó, Jun để lỡ Dylan nhiều năm như vậy cậu tất nhiên cũng không dễ dàng mà tin tưởng hắn, nếu muốn tiến gần tới trái tim cậu thì hắn phải cố gắng nhiều đấy.Vừa biểu diễn xong đi vào cánh gà Jun đã vội cầm nước cầm khăn lau cho cậu, Dylan muốn né nhưng bị hắn giữ lại"Yên nào, để lau bớt mồ hôi cho"Jun săn sóc khiến Dylan chẳng nói được gì, hắn dịu dàng như này cậu thấy không quen"Ui chao ước gì cũng có người lau mồ hôi cho mình nhỉ"Dylan liếc Nano "Thích nói nhảm không?""Dạ em xin lỗi em không dám nữa" Mồm thì nói vậy nhưng Nano lại che miệng cười tủm tỉm, trêu P'Dylan vui ghê----Gần một tháng sau cả nhóm kết thúc đợt quảng bá, công việc giảm bớt nên công ty lên kế hoạch quay chương trình thực tế, họ sẽ được đi mấy khu vui chơi coi như vừa đi làm vừa giải trí luôn"Em muốn đi tàu lượn siêu tốc""Anh sợ độ cao lắm, chơi vòng quay ngựa gỗ thôi" "Mấy cái đó chán lắm đi nhảy Bungee với tao" Cả nhóm ồn ào tranh luận xem sẽ đi chơi trò gì trước, cuối cùng bốc thăm để chọn thì trúng ngay nhà ma. Lần này sẽ chia thành hai nhóm để đi vào trong, Jun và Dylan đi vào bằng cửa 1 trước, ba người kia sẽ vào bằng cửa 2. Nhà ma ở công viên này chơi gần giống trò trốn thoát khỏi mật thất, nhưng đơn giản hơn chỉ cần tìm thấy chìa khoá bị giấu và tránh để bị mấy con ma bắt là được. Bên trong đường hầm tối om chỉ có vài ngọn đèn xanh đỏ chớp tắt, Jun nắm lấy tay Dylan "Cẩn thận dưới chân""Không cần" Cậu gạt tay ra rồi nắm một bên góc áo của hắnHọ vừa di chuyển vừa tìm kiếm xung quanh, có vài âm thanh ghê rợn vang lên nhưng vẫn chưa gặp con ma nào"Á" Một con ma bỗng lao ra từ trong góc, hai người vội chạy đi nhưng do quá tối mà đi nhầm đường cụt, nghe tiếng động sắp đuổi đến gần Jun vội mở cánh tủ ở góc tường rồi hai người trốn vào trong.Bên trong chiếc tủ chật hẹp khoảng cách giữa họ thu lại chỉ còn cách nhau vài centimet, đứng đối diện nhau khiến Dylan trở nên bối rối, cậu muốn xoay người lại nhưng bị Jun giữ chặt"Dylan.." Giọng Jun khàn đi, qua chút ánh sáng le lói từ khe cửa, Dylan có thể thấy được ánh mắt hắn như đang chạm khẽ vào tim cậuJun từ từ tiến lại gần, gần tới mức cậu cảm thấy hơi thở của cả hai sắp hoà vào nhau, hắn nghiêng đầu dựa lên vai rồi ôm cậu vào lòng. Cái ôm nhẹ nhàng, không siết chặt nhưng đủ để cậu nghe được nhịp tim đang sát bên tai.
Thình thịch, thình thịchLúc này cậu dường như đã cảm nhận được tình cảm của hắn, dù Jun không nói lời nào nhưng trái tim hắn đã giúp cậu đưa ra câu trả lời.Hai người đang chìm đắm vào thế giới riêng thì bỗng nghe tiếng Thame gọi"Jun, Dylan, tìm được chìa khoá rồi này!"Dylan vội đẩy Jun ra rồi ngại ngùng đi ra ngoài, hắn tiến tới nắm lấy tay cậu. Lần này, Dylan không né tránh nữa, hai bàn tay đan vào nhau, siết chặt, như muốn giữ lấy điều gì đó đang dần hiện hữu giữa hai người họ.
Nhưng mà chuyện gì cũng có cái giá của nó, Jun để lỡ Dylan nhiều năm như vậy cậu tất nhiên cũng không dễ dàng mà tin tưởng hắn, nếu muốn tiến gần tới trái tim cậu thì hắn phải cố gắng nhiều đấy.Vừa biểu diễn xong đi vào cánh gà Jun đã vội cầm nước cầm khăn lau cho cậu, Dylan muốn né nhưng bị hắn giữ lại"Yên nào, để lau bớt mồ hôi cho"Jun săn sóc khiến Dylan chẳng nói được gì, hắn dịu dàng như này cậu thấy không quen"Ui chao ước gì cũng có người lau mồ hôi cho mình nhỉ"Dylan liếc Nano "Thích nói nhảm không?""Dạ em xin lỗi em không dám nữa" Mồm thì nói vậy nhưng Nano lại che miệng cười tủm tỉm, trêu P'Dylan vui ghê----Gần một tháng sau cả nhóm kết thúc đợt quảng bá, công việc giảm bớt nên công ty lên kế hoạch quay chương trình thực tế, họ sẽ được đi mấy khu vui chơi coi như vừa đi làm vừa giải trí luôn"Em muốn đi tàu lượn siêu tốc""Anh sợ độ cao lắm, chơi vòng quay ngựa gỗ thôi" "Mấy cái đó chán lắm đi nhảy Bungee với tao" Cả nhóm ồn ào tranh luận xem sẽ đi chơi trò gì trước, cuối cùng bốc thăm để chọn thì trúng ngay nhà ma. Lần này sẽ chia thành hai nhóm để đi vào trong, Jun và Dylan đi vào bằng cửa 1 trước, ba người kia sẽ vào bằng cửa 2. Nhà ma ở công viên này chơi gần giống trò trốn thoát khỏi mật thất, nhưng đơn giản hơn chỉ cần tìm thấy chìa khoá bị giấu và tránh để bị mấy con ma bắt là được. Bên trong đường hầm tối om chỉ có vài ngọn đèn xanh đỏ chớp tắt, Jun nắm lấy tay Dylan "Cẩn thận dưới chân""Không cần" Cậu gạt tay ra rồi nắm một bên góc áo của hắnHọ vừa di chuyển vừa tìm kiếm xung quanh, có vài âm thanh ghê rợn vang lên nhưng vẫn chưa gặp con ma nào"Á" Một con ma bỗng lao ra từ trong góc, hai người vội chạy đi nhưng do quá tối mà đi nhầm đường cụt, nghe tiếng động sắp đuổi đến gần Jun vội mở cánh tủ ở góc tường rồi hai người trốn vào trong.Bên trong chiếc tủ chật hẹp khoảng cách giữa họ thu lại chỉ còn cách nhau vài centimet, đứng đối diện nhau khiến Dylan trở nên bối rối, cậu muốn xoay người lại nhưng bị Jun giữ chặt"Dylan.." Giọng Jun khàn đi, qua chút ánh sáng le lói từ khe cửa, Dylan có thể thấy được ánh mắt hắn như đang chạm khẽ vào tim cậuJun từ từ tiến lại gần, gần tới mức cậu cảm thấy hơi thở của cả hai sắp hoà vào nhau, hắn nghiêng đầu dựa lên vai rồi ôm cậu vào lòng. Cái ôm nhẹ nhàng, không siết chặt nhưng đủ để cậu nghe được nhịp tim đang sát bên tai.
Thình thịch, thình thịchLúc này cậu dường như đã cảm nhận được tình cảm của hắn, dù Jun không nói lời nào nhưng trái tim hắn đã giúp cậu đưa ra câu trả lời.Hai người đang chìm đắm vào thế giới riêng thì bỗng nghe tiếng Thame gọi"Jun, Dylan, tìm được chìa khoá rồi này!"Dylan vội đẩy Jun ra rồi ngại ngùng đi ra ngoài, hắn tiến tới nắm lấy tay cậu. Lần này, Dylan không né tránh nữa, hai bàn tay đan vào nhau, siết chặt, như muốn giữ lấy điều gì đó đang dần hiện hữu giữa hai người họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me