Just A Little Story
Happy New Years tất cả mọi người ! Năm nay thực sự chúc mọi người rất muộn rồi :< tớ xin lỗi nhé !!! Mọi năm thường 30 hoặc mùng 1 là có bài đăng chúc mừng năm mới và ôn lại chuyện cũ. Ấy vậy mà năm nay mùng 3 tới mới đăng bài :<Năm mới mọi người đã được nhiều tiền lì xì chưa nè ? Hi vọng mọi người năm 2020 sẽ tốt đẹp hơn năm cũ, hạnh phúc và an nhiên hơn ! Cười nhiều một chút, bỏ bớt suy nghĩ tiêu cực một chút !Vốn dĩ tớ cứ nghĩ là mở đầu cho topic mọi năm đều là anh người thương Vương Tuấn Khải của tớ. Hoặc là em bé Ngao Tử Dật nhỏ nhỏ của tớ.. nhưng hiện tại, tớ lại chỉ muốn viết về người thứ ba mà tớ thương nhất sau Vương Tuấn Khải và Ngao Tử Dật ! Mọi người chắc cũng biết em ấy rồi nhỉ hì hì !!! Đúng rồi, đó chính là Đinh Trình Hâm của tớ.Đinh Trình Hâm của tớ, đầu tiên chị chúc cho Đinh Trình Hâm có một năm 2020 thật thuận thuận lợi lợi, an nhiên khoái lạc. Chúc cho con đường Đinh Trình Hâm bước đi chỉ toàn vui vẻ và hạnh phúc, càng ngày sẽ càng thành công hơn trên mọi lĩnh vực.Đinh Trình Hâm là bảo bối của Đinh gia, là ánh dương lòng chị, là thiếu niên nhiệt huyết và yêu quý vũ đài kia của mọi người. Đinh Trình Hâm của chị, em biết không ? Khi em híp mắt cười lên, liền cười rất đẹp, nên chị hi vọng em nhất định phải cười nhiều một chútBảo bối, những đứa trẻ của Gia Tộc mà năm tháng qua em đã ôm trong lòng, em đã cẩn thận chăm sóc, dạy dỗ, và cuối cùng những đứa trẻ ở cạnh em mà em đã yêu thương ấy, rốt cuộc cũng đã trưởng thành cứng cáp và tài giỏi rồi, cũng có thể có năng lực bảo vệ cho em thật tốt rồi... Thế nên, con mèo nhỏ của chị, mong em hãy bỏ bớt gánh nặng trên vai xuống, được không..? Chị hi vọng 2020 em sẽ yêu thương bản thân mình nhiều hơn một chút...Ngày đó, chị từng nghĩ, người chị bỏ xuống không được chỉ có một mình Ngao Tử Dật mà thôi, vì chị biết đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và mạnh mẽ của đứa trẻ này là một năng lực không có ai biết trước và tưởng tượng ra được. Không biết phải nói rõ như thế nào, nhưng chị nguyện ý tin tưởng Ngao Tử Dật, rằng em ấy sẽ không để cho bản thân chịu thiệt thòi, cũng sẽ không để Long Cung chịu thiệt thòi dù bất cứ điều gì. Và nó sớm muộn cũng biến thành một người tài giỏi cực kỳ, thế nên chị thực mong ngóng được nhìn thấy nó lớn lên. Và nó thực sự cũng đã dần dần trưởng thành trong vòng tay mọi người, trưởng thành thật anh tuấn tiêu sái, trưởng thành thật tốt đẹp như thế kia !Thế nhưng, người duy nhất khiến chị không thể buông tay lại là em... Hoặc là nói, ngoài Tam Nhi, em là đứa nhỏ trong đám khiến cho chị đau lòng nhất...Vì sao rõ ràng cũng chỉ là một đứa trẻ còn non dại thôi, thế nhưng vì sao em lại phải gồng mình lên để gánh trên lưng bao nhiêu là gánh nặng đến như thế ?Vì sao hết lần này đến lần khác vẫn luôn là người bị dồn đến bước đường cuối cùng ? Chị đã từng nghĩ, nếu như em cũng có thể như Tam Gia, tách ra solo cũng tốt, tự chọn con đường đi riêng cho bản thân cũng được ! Vì em biết rõ mà.. Tô Tâm Đường sẽ luôn chỉ ủng hộ mọi thứ em làm, mọi điều em quyết định !
Nhưng mà... tại sao cứ lại hết lần này đến lần khác nỗ lực bảo vệ những thứ kia, để cuối cùng lại chỉ có một mình em nhận hết day dứt, tự trách ?Vì sao em có cố gắng đến bao nhiêu cũng không thể làm cho họ vừa lòng được vậy ?Vì sao trái tim em lại rộng lớn đến như thế ? Ai cũng có thể đem trao đi yêu thương, ai thì em cũng muốn đi bảo vệ.Thế nhưng sao trái tim em nhỏ thế ? Chẳng vừa đủ để thương lấy chính bản thân mình...Vì sao, em lại phải chọn trưởng thành theo cách tàn nhẫn đến như thế ? Bảo bối của chị...Cám ơn em đã luôn là sao Bắc Đẩu chỉ đường dẫn lối, để khi chị bị chìm trong bóng tối cô độc, để khi chị bế tắc mệt mỏi, lại được nhìn thấy ánh sáng lẻ loi của em dẫn dắt, dắt chị đi khỏi bi thương, kéo chị ra khỏi vực thẳm sâu kia..Cám ơn em, vì đã là người anh lớn chăm sóc lũ nhỏ từng li từng tí, là người thầy nghiêm khắc nhất nhưng cũng dịu dàng nhất, là bóng lưng vững chãi nhất chống đỡ mọi phong ba bão táp cho lũ trẻ của Gia Tộc.Cám ơn em, vì đã là người của TF Gia Tộc, vì đã cố gắng không rời bỏ, vì đã chấp niệm sâu đến thế với đam mê. Những năm tháng này, thực sự rất vất vả, có máu, nước mắt, mồ hôi, sự kiên trì, vết thương đau xé lòng.. nhưng em vẫn một mực cố chấp ở lại. Chị biết, là em không nỡ rời đi, không nỡ bỏ lại người bạn thân nhất của em là Ngao Tử Dật, cũng không nỡ bỏ lại mọi người trong Gia Tộc.Bảo bối..! Nói cám ơn với em, nhiều hơn nữa cũng không đủ. Nhưng chị chỉ hi vọng, nếu như chị có 10 phần may mắn, sẽ đem cho em một nửa, một nửa còn lại, chị muốn cất giữ đem cho Vương Tuấn Khải và Ngao Tử Dật. Nếu như em hay Ngao Tử Dật có 10 phần đau thương, chị tình nguyện ôm hết chúng vào lòng, để cho Đinh Trình Hâm ngốc của chị được an yên. Chị chỉ mong bé nhỏ của chị có thể bình an mà thôi !Bảo bối à, đám nhỏ mà em yêu thương ấy, cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, trưởng thành thật tốt và là kiêu hãnh mà em mong muốn rồi. Những ngày sau này, xin em hãy để mọi người cùng san sẻ gánh nặng trên vai em nhé...!Nhất định cũng phải học cách yêu thương mình nhiều một chút đấy nhé...!An yên gửi em !2020 khoái lạc !To: 丁程鑫
From: Na
Nhưng mà... tại sao cứ lại hết lần này đến lần khác nỗ lực bảo vệ những thứ kia, để cuối cùng lại chỉ có một mình em nhận hết day dứt, tự trách ?Vì sao em có cố gắng đến bao nhiêu cũng không thể làm cho họ vừa lòng được vậy ?Vì sao trái tim em lại rộng lớn đến như thế ? Ai cũng có thể đem trao đi yêu thương, ai thì em cũng muốn đi bảo vệ.Thế nhưng sao trái tim em nhỏ thế ? Chẳng vừa đủ để thương lấy chính bản thân mình...Vì sao, em lại phải chọn trưởng thành theo cách tàn nhẫn đến như thế ? Bảo bối của chị...Cám ơn em đã luôn là sao Bắc Đẩu chỉ đường dẫn lối, để khi chị bị chìm trong bóng tối cô độc, để khi chị bế tắc mệt mỏi, lại được nhìn thấy ánh sáng lẻ loi của em dẫn dắt, dắt chị đi khỏi bi thương, kéo chị ra khỏi vực thẳm sâu kia..Cám ơn em, vì đã là người anh lớn chăm sóc lũ nhỏ từng li từng tí, là người thầy nghiêm khắc nhất nhưng cũng dịu dàng nhất, là bóng lưng vững chãi nhất chống đỡ mọi phong ba bão táp cho lũ trẻ của Gia Tộc.Cám ơn em, vì đã là người của TF Gia Tộc, vì đã cố gắng không rời bỏ, vì đã chấp niệm sâu đến thế với đam mê. Những năm tháng này, thực sự rất vất vả, có máu, nước mắt, mồ hôi, sự kiên trì, vết thương đau xé lòng.. nhưng em vẫn một mực cố chấp ở lại. Chị biết, là em không nỡ rời đi, không nỡ bỏ lại người bạn thân nhất của em là Ngao Tử Dật, cũng không nỡ bỏ lại mọi người trong Gia Tộc.Bảo bối..! Nói cám ơn với em, nhiều hơn nữa cũng không đủ. Nhưng chị chỉ hi vọng, nếu như chị có 10 phần may mắn, sẽ đem cho em một nửa, một nửa còn lại, chị muốn cất giữ đem cho Vương Tuấn Khải và Ngao Tử Dật. Nếu như em hay Ngao Tử Dật có 10 phần đau thương, chị tình nguyện ôm hết chúng vào lòng, để cho Đinh Trình Hâm ngốc của chị được an yên. Chị chỉ mong bé nhỏ của chị có thể bình an mà thôi !Bảo bối à, đám nhỏ mà em yêu thương ấy, cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, trưởng thành thật tốt và là kiêu hãnh mà em mong muốn rồi. Những ngày sau này, xin em hãy để mọi người cùng san sẻ gánh nặng trên vai em nhé...!Nhất định cũng phải học cách yêu thương mình nhiều một chút đấy nhé...!An yên gửi em !2020 khoái lạc !To: 丁程鑫
From: Na
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me