Just A Little Story
- Hạo! Minh Hạo!! Mày có đang nghe tao nói không thế?!
- À ừ? Gì thế Mẫn Khuê? Mà mày có thể im lặng một tí đi được không?
- Dạo này mày cứ thơ thẩn cái gì thế? Tao gọi mày mấy lần mà hồn mày cứ như treo trên mây ấy.Chuyện là tôi để ý thấy rằng, thằng bạn tôi, Từ Minh Hạo dạo này rất hay ngồi ngẩn ngơ, lơ đãng. Chả hiểu nó ăn phải cái gì mà từ đợt tập huấn học sinh giỏi về nó cứ như người trên mấy ấy! Chẳng chịu để ý anh em gì cả! Tóm lại là không tập trung! Trên lớp cô gọi thì lại chống cằm nhìn cửa sổ, đi ăn trưa với tôi thì lại ngồi chọc bát cơm đăm chiêu nghĩ ngợi. Chỉ khổ cho Mẫn Khuê tôi, vì một lần vui quá trớn hứa hẹn với mẹ của Minh Hạo và cả mẹ tôi mà bây giờ tôi gánh trên vai trọng trách người chăm trẻ. Trông coi nó ăn từng bữa một, theo sát tình trạng sức khoẻ của nó. Sứt mẻ miếng nào là mẹ cho tôi lủng lỗ luôn! Ức!Ấm ức để đấy chứ làm gì được nó bây giờ? Tôi ở bên cạnh nó từ lớn đến bé, sức khoẻ nó yếu như nào tôi còn không biết sao. Thôi thì chỉ mong Minh Hạo không sụt mất miếng thịt nào chứ không lại ăn mắng mất!- Khai mau! Mày đang giấu tao cái gì? Dạo này mày lạ lắm đấy nhé!
- Tao có làm sao đâu. Mày đang làm quá vấn đề lên thôi.
- Đừng có nói dối! Nói mau! Tao thấy từ lúc đi tập huấn về là mày bắt đầu thơ thẩn trên mây rồi.
- Không có! Biến ra chỗ khác!
- Hay... mày thích ai rồi đúng không?
- Kh-không có!! Đừng có suy đoán vớ vẩn! A-ai bảo với mày là tao có người mình thích. Biến ra chỗ khác cho tao làm bài!Hứ! Giấu đầu lòi đuôi! Tao lại chả hiểu mày quá đi ấy chứ Minh Hạo. Miệng mày thì chối nhanh lắm mà tai mày thì phản chủ rồi con ơi! Chóp tai đỏ chót thế kia là biết đang nói dối rồi. Mày chỉ lừa được phụ huynh thôi chứ tao lại chả biết thừa, lúc nói dối tai mày đỏ như trái dâu vậy.- Ai làm gì mà chối nhanh vậy? Hay đúng thật là mày thích ai rồi đúng không? Nói đi, anh đây giữ bí mật cho.
- Kh...không có
- Không nói chứ gì? Thế thì phải sang thưa chuyện với bác Từ thôi. Haizz con trai lớn rồi, không quản được nữa!
- Kim Mẫn Khuê!!!
- Sao nào? Giờ có nói không?
- Thì... thì c-có! Nhưng mà bạn ấy... bạn ấy...
- Bạn ấy làm sao?
- Bạn ấy không học trường này! Mà tao cũng không biết bạn ấy học trường nào!
- ???
- Tao...tao chỉ biết bạn ấy tên là Thạc Mẫn thôi!_ Minh Hạo xị mặt, chu chu mỏ tỏ vẻ giận dỗi.Tôi cũng đến cạn lời với thằng này. Bình thường nó thông minh lắm mà sao vướng đến ba chuyện tình cảm nó ngoo thế nhỉ? Hay mình nghỉ chơi với nó nhỉ?- Thế sao hai chúng mày quen nhau? Gặp nhau ở đâu?
- Thì đợt đi tập huấn ấy, tao với bạn ấy cùng trong một đội tuyển học sinh giỏi. Mới đầu tao không thích Thạc Mẫn lắm đâu! Người gì đâu ồn ào kinh khủng, lúc nào cũng thấy cậu ta đang nói.
- Thế sao mày lại thích cậu ta? Kiểu người như thế bình thường là mày xách dép chạy rồi cơ mà?
- Thì trong cùng một chỗ tập huấn sao mà chạy được? Với cả cậu ấy bắt chuyện làm quen với tao trước. Cậu ấy nói chuyện với tao nhẹ nhàng lắm, còn tinh tế để ý đến tao nữa. Đặc biệt là cái nụ cười như hoa hướng dương ấy! Mỗi lần cậu ấy cười là tao ngại điên lên được!
- Thế thôi á!
- Mày thì biết cái đếch gì chứ thằng não phẳng! Người ta hội tụ đủ 4 tế, người ta đẹp trai, người ta ấm áp,... chỉ tiếc là về trường rồi tao mới nhận ra...
- Chứ trong chỗ tập huấn mày không thích hả?
- Lúc còn ở đó thì tao thấy bình thường, chỉ như những người bạn có cùng tần số thôi. Thế mà khi về trường, chả hiểu sao tao cứ nhớ mãi nụ cười ấy!Chẳng hiểu sao lại nhung nhớ! Chẳng hiểu sao nữaChẳng hiểu sao nữa- Thấy hợp thế mà không xin in4 làm quen người ta, đây lại còn không biết người ta học trường nào. Cạn lời!
- Im đi!! Tao đâu có ngờ là tao phải lòng bạn ấy đâu!!
- Thôi cố mà quên người ta đi chứ với cái thông tin mù mờ mày đưa ra, tao lên trời hái sao còn hơn.Tôi thấy nó không đáp lại, chỉ im lặng ngồi đó một lúc lâu. Hôm sau cu cậu có vẻ đã lấy lại được tinh thần, bắt đầu cắm đầu vào học như trước. Tinh thần có vẻ cũng đã khá hơn, không còn lơ đãng.
......
Thấm thoát cũng đã đến ngày chúng tôi tốt nghiệp, mới hồi nào còn chạy thục mạng đến trường cho kịp giờ để không bị thầy giám thị bắt được giờ đây chúng tôi cuối cùng đã chính thức rời khỏi nơi này. Cả Minh Hạo và tôi đều tốt nghiệp một cách thuận lợi, đều trong dự tính của cả hai đứa. Chúng tôi học cùng một trường đại học nhưng khác ngành. Tôi theo học khoa Kinh tế quốc tế trong khi Minh Hạo chọn theo Báo chí truyền thông. Cái nằm ngoài dự đoán mà chúng tôi hay chính xác hơn là tôi không ngờ đến nhất đó là:Minh Hạo gặp lại Thạc Mẫn! Hai đứa chúng nó còn học chung một ngành!!Chấn động!! Tôi nghiễm nhiên cũng đã tưởng rằng Minh Hạo đã quên đi một chút tình cảm thoáng qua ấy nhưng KHÔNG! Nó vẫn thích Thạc Mẫn! Suốt 2 năm liền kể từ đợt tập huấn đó, vẫn luôn thích cậu bạn chỉ biết mỗi tên ấy.May sao Thạc Mẫn vẫn nhớ ra Minh Hạo, cậu ta không ngần ngại tiến đến bắt chuyện với chúng tôi trước. Cậu ta rủ chúng tôi đi chơi, đưa chúng tôi đi ăn, đi khám phá trải nghiệm những thứ mà hồi cấp 3 chúng tôi chưa từng trải nghiệm. Tất nhiên toàn là những thứ lành mạnh nhé!Mà nói là chúng tôi cũng không đúng, cậu ta rủ Minh Hạo nhưng thằng này lại quá ngại khi đi một mình với cậu ấy nên kéo tôi theo làm bóng đèn.Tất nhiên là tôi biết điều không làm phiền đến không khí giữa hai người. Tôi cùng ngầm nhận ra Thạc Mẫn cũng thích Minh Hạo. Chỉ là chưa mở lời thôi!Đến một này nọ, vào một buổi chiều hè sau khi kết thúc năm nhất, Thạc Mẫn liên lạc với tôi. Cậu ta bảo rằng cậu ta sẽ mở lời với Minh Hạo và ngỏ ý rằng muốn tôi giúp đỡ. Ok thôi, với tư cách là bạn của cả hai đứa nó, không có lí do gì để tôi từ chối tán thành cả. Đến được với nhau là mừng cho hai đứa.Chúng tôi lên một kế hoạch tỏ tình đầy chi tiết, tôi tự hào về bản thân khi nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời như thế. Cảm tưởng như phụ huynh đang chuẩn bị hôn lễ cho con gái đi lấy chồng vậy!Thạc Mẫn quyết định sẽ tỏ tình vơi Minh Hạo vào buổi tiệc tối chào đón tân sinh viên của trường. Kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo và hai nhân vật chính sẽ có thời gian bên nhau nhưng KHÔNG. Bạn sinh viên đáng ra đảm nhận một tiết mục trong buổi tiệc nay được thay thế bằng Thạc Mẫn. Với cái lí do hết sức ngớ ngẩn rằng cậu ta đi KTV với bạn vào tối muộn hôm qua và kế quả là hôm nay cậu ta mất giọng không thể hát được.Hừ! Biết chọn ngày đau họng thật đấy! Biết thế sao không nuốt trọn cả cái mic để khỏi nói được luôn đi?Thôi thì chúc bạn may mắn Thạc Mẫn à! Tuỳ cơ ứng biến thôi chứ quả này tôi không đỡ được.Trái với suy nghĩ vớ vẩn của tôi, Thạc Mẫn có vẻ khá bình tĩnh. Cậu ta bước lên sân khấu bắt đầu cất tiếng hát, rồi cậu ta vừa đi vừa hát đến thẳng chỗ Minh Hạo, dẫn thằng bé lên sân khấu. Tay vẫn nắm chặt, mặt đối mặt với nhau giữa bao ánh nhìn của mọi người, cất tiếng hát thay cho lời thương nhớ gửi tới người.Phải chăng đã yêu rồi từ ngay ánh mắt đầu tiên? OohEm à, em là ai, khiến lòng anh si mê bao nhiêu ngày qua?Trông em cứ dễ thương như bông hoa nhỏ xinh, anh muốn bưng về nhàMuốn chở che và ôm em vào lòng mỗi khi đêm vềHãy để anh được bên chàng, chăm cho đóa hoa nở muôn ngàn...
Tôi đứng dưới khán đài nhìn hai người họ mà lòng cũng bồi hồi xúc động. Đừng hiểu nhầm tôi thích ai trong hai đứa nó mà đau lòng! Tôi xúc động bởi vì tôi có cảm giác mình vừa gả con đi vậy. Minh Hạo được tôi chăm từ nhỏ đến lớn, nâng niu như quả trứng mỏng. Nay nó đã có người chở che, sau này tôi không cần phải bận tâm về nó nữa. Nói không buồn là nói dối!Thạc Mẫn là người tốt. Tôi biết nó sẽ chăm lo chu toàn cho Minh Hạo thôi. Phải vậy tôi mới "gả" Minh Hạo cho nó chứ! Nhưng mà... Minh Hạo giờ vẫn đang xịt keo trên sân khấu kìa? Là nó không hiểu ý Thạc Mẫn hay nó hiểu rồi nên sốc nhỉ?Biểu diễn xong, toàn khán đài bùng nổ với màn tỏ tình công khai ấy. Còn hai nhân vật chính thì kéo nhau xuống cánh gà, lủi đi mất. Không ai biết họ đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì. Bí mật chỉ được nhân vật chính bật mí cho riêng Mẫn Khuê thôi! Ghê chưa!Chuyện sau đó thì đúng như đã dự tính, sai cách làm nhưng kết quả vẫn đúng. Hai đứa chúng nó đến được với nhau. Ơn trời! Mẫn Khuê mừng rớt nước mắt! Chuyện tình bong bóng nay đã có kết quả dù có bỏ lỡ một vài đoạn thời gian nhưng Mẫn Khuê tin rằng với tình yêu của họ thì có bỏ lỡ bao nhiêu chỉ cần còn yêu tất yếu sẽ về được với nhau thôi.Ngu ngơ biết mỗi tên người ta như thằng bạn Mẫn Khuê mà nó vẫn hốt được người ấy ngon ơ cơ mà! Thế mà chả hiểu sao đến giờ Mẫn Khuê vẫn lẻ bóng một mình, ngồi ăn cơm chó và làm bóng đèn của hai đứa bạn thân.Hừ!! Tao bắt đầu hối hận vì đã để hai đứa chúng mày đến với nhau rồi đấy!!!Cre: Chăm hoa- MONO
Next question, why does Man Khue know that Minh Hao still likes Thac Man?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me