Justrhym Nhung Dieu Ta Chua Noi
Justatee ôm lấy Rhym thêm một lúc, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu rồi mới lên tiếng nhắc nhở như mọi ngày " Bây giờ cũng gần một giờ sáng rồi, mình đi ngủ thôi, mai còn đến trường quay duyệt kịch bản đấy, không ngủ sớm là sáng mai em lại ngáp ngắn ngáp dài không chịu dậy rồi giận anh thì chết." Anh nói vậy, cứ ngỡ Rhym sẽ cười đùa rồi lôi anh vào phòng ngủ như mọi ngày, nhưng lần này cậu chỉ đứng dậy, cười cười đáp lại anh " Anh cứ đi ngủ trước đi, em soạn tiếp mấy kế hoạch cho team rồi em ngủ ở đây luôn, không cần đợi em đâu" và đẩy anh ra khỏi phòng. Justatee đứng lặng trước cánh cửa màu gỗ đã đóng lại một cách không hề lưu luyến gì và bắt đầu rơi vào trầm tư . Cánh cửa vẫn tươi sáng trước đó giờ đây chỉ còn thấy sự trầm lặng như chính tâm trạng của anh hiện tại vậy .Anh cứ đứng đó, dựa lưng vào tường, bần thần, chần chừ một lúc lâu mới thở dài và lững thững bước về phòng ngủ. Ngả lưng xuống chiếc giường ấm áp mềm mại, nơi mà anh vẫn luôn dành một sự ưu ái đặc biệt cũng không thể khiến tâm trạng anh thấy thoải mái hơn được. Cái lạnh lẽo và cô đơn dần bao trùm lấy anh . Anh trằn trọc bởi những suy nghĩ tiêu cực về Rhymastic, về sự lơ đãng thờ ơ mà cậu người yêu bé nhỏ đã đối xử với anh cả ngày hôm nay, anh sợ Rhymastic đã chán anh và rằng anh sẽ không thể nào giữ cậu cho riêng mình được nữa.Mãi cả tiếng sau, anh mới thiếp đi được vì mệt, người anh cứ nặng trĩu cả lại, tối hôm ấy anh mơ, mơ về Rhymastic, cậu đứng đó, cười nhạt với anh nhưng anh chẳng thể lại gần, một tiếng nhạc mơ hồ vang lên, và cậu chợt vụt tan trong khoảnh khắc.Tiếng chuông báo thức kéo anh lại về với thực tại, anh định duỗi tay sang bên cạnh để lay người vẫn luôn ngủ nướng dậy như mọi ngày, nhưng anh chợt nhận ra bên cạnh anh chỉ là một khoảng trống. Justatee chững người lại, và dường như không biết phải làm gì tiếp theo. Anh lắc lắc đầu, cố rũ bỏ cái mớ bòng bong ra khỏi đầu mình, đi xuống dưới nhà chuẩn bị cho bữa sáng.Bình thường hai người cũng không hay nấu bữa sáng, mà cũng chỉ cắn vội lát bánh mì mua từ hôm qua rồi phóng đến studio. Nay anh dậy sớm, một phần vì ngủ không được, một phần cũng vì muốn nấu một nồi cháo để người yêu anh ăn cho ấm bụng. Khói trắng bắt đầu bốc lên, thơm ngào ngạt nhưng tâm trí anh thì chỉ phiêu du đến người vẫn còn đang ở trong phòng thu kia. Chắc hẳn cậu vẫn còn đang ngủ, anh thầm nghĩ, tự nhủ với mình rằng nấu xong rồi hãy lên gọi cậu để cậu ngủ thêm chút nữa.Chợt, anh nghe thấy tiếng cậu bước xuống từ cầu thang, cùng tiếng dép lẹp xẹp không lẫn đi đâu được của cậu. Anh ngạc nhiên quay đầu lại, đã thấy cậu ăn mặc chỉnh tề bộ cánh đen bảnh tỏn mà cậu chọn với anh mấy hôm trước, tóc chải thẳng gọn gàng và cười với anh một nụ cười tỏa nắng.- Hôm qua em thức đến tận hai giờ để viết kế hoạch cho team, đúng là được chiến cùng các huấn luyện viên thì thú vị hơn hẳn.Rhymastic ngáp một cái, nhưng nụ cười tươi rói thì vẫn ở trên môi.- Em còn hẹn với Binz rồi nữa, anh ấy hẹn em đi ăn sáng để bàn bạc thêm nên chắc là em phải đi luôn đây.- Nhưng sao em không nói với anh? Anh đã nấu bữa sáng cho em rồi… Em có muốn mang đi không?Justatee ngập ngừng nói, giọng buồn buồn.- Em xin lỗi, em quên mất không nói với anh. Hay là anh cứ ăn đi xong đến trường quay, phần của em để đến tối cũng được. Mà em phải đi đây không muộn mất, Binz đang đợi ở dưới rồi, thôi em đi nhé.Rhym nói, ôm lấy anh một cái rồi lại chạy vội đi, quên cả việc trao cho anh một cái hôn nhẹ như mọi ngày.Anh ngẩn người ngồi đó, nhìn bóng cậu khuất dần sau cánh cửa và cũng chẳng có tâm trạng để mà ăn sáng nữa. Sau khi dọn dẹp hết mọi thứ, Justatee chạy lên nhà, thay bộ áo đen cùng tông với Rhymastic, với lấy chiếc chìa khóa xe và lao vút đến trường quay của Rap Việt.Chiếc xe màu đen, dù là mẫu cũ nhưng trông rất mới, rõ là nhờ công chăm sóc của ai kia. Như mọi ngày, chiếc xe ấy sẽ đi rong ruổi khắp các con phố, ngắm nhìn các cung đường của Sài Gòn một cách chậm rãi, thư thái và thi thoảng người ta còn có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ trong xe. Hôm nay, vẫn chiếc xe ấy, nhưng lại lao nhanh trên đường, cũng không màng đến cảnh vật xung quanh và tiếng cười nói thì bay biến đi đâu mất.Anh vừa xuống xe thì đã gặp Touliver đứng đấy, nói giọng trêu đùa nhưng mặt thì vẫn nghiêm túc như cũ.- Hôm nay đến sớm thế, không đi cùng em yêu của cậu à , sao lại đi một mình thế này, hiếm thấy thật đấy.- Thôi ông không phải trêu tôi, Rhym nó hẹn đi ăn sáng với Binz để bàn vụ hôm qua tôi nhắn ông đấy. Danh sách thứ tự thi tôi chia ông rồi, còn vụ đấy ông nghĩ thế nào, chốt không nay còn quay luôn.- Lên bàn tiếp đi, anh LK đến rồi, giờ vẫn còn sớm lắm, bàn kịp.Thế là ba người ngồi trong phòng quay, bàn bạc và sắp xếp lại kịch bản. Anh LK vì muốn chiều đàn em của mình nên cũng nhanh chóng đồng ý, bởi vậy nên việc bàn bạc diễn ra rất suôn sẻ và cũng nhanh chóng kết thúc. Lúc ba người bước ra khỏi phòng quay thì đã thấy mọi người tập hợp đầy đủ ở dưới sân khấu và đang cười nói với nhau rất vui vẻ. Touliver vốn là một người nghiêm túc, lập tức hô hào mọi người vào chỗ để bắt đầu quay luôn.Rhymastic lại ngồi xuống bên cạnh Justatee trên vị trí giám khảo, cậu nắm lấy tay anh và cất tiếng làm nũng: “ Sáng nay em vội đi sớm quá nên không ăn được món anh làm rồi, xin lỗi anh nhiều lắm, đừng giận em nha.” Tee quay sang, chỉ cười trừ rồi nói :” Không sao đâu”. Thấy Rhym vui vẻ như vậy, anh quả thực không nỡ giận. Khi nhìn thấy nụ cười của cậu, bao phiền muộn trong anh cũng tan biến dần…. Chương trình mở đầu bằng một bài hát rất hoành tráng của cả 4 vị huấn luyện viên và 2 ban giám khảo. Không khí được đẩy lên cao và cả hội trường trở nên nóng hơn bao giờ hết, lại thêm cả tài dẫn dắt của anh Trấn Thành thì đúng là không cần phải lo lắng gì. Và trong lúc hai vị ở trên này vẫn còn đang liếc mắt đưa tình thì anh Trấn Thành đã cất tiếng hỏi:
“ Năm nay không biết hai vị ban giám khảo có yêu cầu mong muốn gì trong mùa này không, vì thường những người tung hoành là các vị huấn luyện viên, còn 2 vị ban giám khảo chỉ là ngồi chơi xơi nước thôi”. Nghe vậy, Justatee cười nhẹ nói “ Trông thế chứ cũng vất vả lắm anh ơi” còn Rhymastic thì háo hức muốn xuống dưới lắm rồi, nên đã nói với mọi người:- Thật ra là anh đã chạm đúng vào nỗi đau của em. Trong trận chung kết mùa 1, em ngồi trên này nhìn xuống, khi Wowy giương cúp lên với khuôn mặt tự đắc, em tự hỏi nếu mình ngồi trên này, sẽ chẳng bao giờ làm được điều tương tự như thế cả.- Thế nghĩa là bây giờ em muốn xuống chơi với tất cả những người còn lại đúng không. Và vì đã bàn trước với anh LK, nên sau một trận battle nhẹ nhàng, hai người nhanh chóng đổi chỗ cho nhau. Rhymastic như một con chim sẻ được thả ra chơi đùa với mọi người, vì thế cậu nhanh chóng chạy xuống, vui vẻ hớn hở vô cùng. Justatee ngồi đó, nhìn người yêu mình chạy xuống không lưu luyến gì thì chợt cất lời : “ Ơ thế cứ thế là đi à”.* Thích thì comment nhé cả nhà yêu xin đấy. Tui cần ý kiến mọi ng hơn là bình chọn đóoo. Yêu yêu🥺
“ Năm nay không biết hai vị ban giám khảo có yêu cầu mong muốn gì trong mùa này không, vì thường những người tung hoành là các vị huấn luyện viên, còn 2 vị ban giám khảo chỉ là ngồi chơi xơi nước thôi”. Nghe vậy, Justatee cười nhẹ nói “ Trông thế chứ cũng vất vả lắm anh ơi” còn Rhymastic thì háo hức muốn xuống dưới lắm rồi, nên đã nói với mọi người:- Thật ra là anh đã chạm đúng vào nỗi đau của em. Trong trận chung kết mùa 1, em ngồi trên này nhìn xuống, khi Wowy giương cúp lên với khuôn mặt tự đắc, em tự hỏi nếu mình ngồi trên này, sẽ chẳng bao giờ làm được điều tương tự như thế cả.- Thế nghĩa là bây giờ em muốn xuống chơi với tất cả những người còn lại đúng không. Và vì đã bàn trước với anh LK, nên sau một trận battle nhẹ nhàng, hai người nhanh chóng đổi chỗ cho nhau. Rhymastic như một con chim sẻ được thả ra chơi đùa với mọi người, vì thế cậu nhanh chóng chạy xuống, vui vẻ hớn hở vô cùng. Justatee ngồi đó, nhìn người yêu mình chạy xuống không lưu luyến gì thì chợt cất lời : “ Ơ thế cứ thế là đi à”.* Thích thì comment nhé cả nhà yêu xin đấy. Tui cần ý kiến mọi ng hơn là bình chọn đóoo. Yêu yêu🥺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me