Kaeluc Over The Moon
Đôi lúc có những thứ ta chiêm bao khiến ta có lòng ham muốn được nhìn, được mơ thấy thêm một lần nữa. Để có thể khắc sâu tận trong tim...Cuộc sống mệt mỏi, tâm người như ma, làm con người dễ dàng đánh mất bản lĩnh, tuyệt vọng. Diluc có lẽ không thể thoát khỏi số kiếp oan nghiệt ấy.Hiện tại, y đang nằm trên chiếc giường bệnh quen thuộc. Nơi đây lạnh lẽo, bên cạnh giường có một khung cửa sổ nhỏ để đón ánh nắng nhưng hình như không hề có tia sáng nào đến khung cửa này chào đón cả. Chỉ là một màn sương âm u, mờ ảo trong màn đêm hoang vắng.Không gian yên tĩnh đến lặng, chỉ nghe tiếng máy đo nhịp tim kêu tít tít thôi. Thì ra, y đang chìm vào giấc ngủ. Diluc nhanh chóng có được giấc mơ, lâu lắm rồi y mới ngủ sâu như thế. Trước mắt y là một vùng biển rộng lớn, những đợt sóng lăn tăn vỗ về trên bãi cát mịn. "Đây là đâu?" Y nghĩ thầm, nhìn vào đôi bàn tay của mình. C-chúng nhỏ xíu! Là một bàn tay của đứa trẻ con.Y bất ngờ, phút chốc không giữ được sự bình tĩnh liền sờ soạng khắp chung quanh thân, nhìn xuống đôi chân nhỏ nhắn. Diluc...là một đứa trẻ thực sự!Định hình lại, y ngó nghiêng xung quanh, thì đột nhiên có một cậu nhóc tuổi trạc y chạy băng băng tới. Lúc này Diluc ngạc nhiên hơn nữa, không ai khác là Kaeya, nhưng hắn cũng là trẻ con như y. Khuôn mặt non nớt, hồn nhiên của Kaeya làm y hồi tưởng, nhớ thương đến tột cùng. Diluc không kiềm chế được, đưa tay vuốt ve má của Kaeya, làn da mềm, màu bánh mật quen thuộc...Không biết người anh trai đang làm gì mình, nó cười cười, nắm lấy tay của Diluc kéo y đứng dậy, chạy ra nơi biển cả mênh mông. Kaeya hớn hở, hào hứng:-Anh trai, hay là chúng tay nhặt những vỏ sò trên biển đi!Ngay cả giọng nói cũng giống, Diluc không đáp, y lặng im, dường như đang suy tư một thứ gì ấy. Bước chân y cũng chậm rãi, chắc là cảm nhận sóng biển vỗ lên gót chân của mình. Quang cảnh ở đây nửa lạ nửa quen, cứ mơ mơ hồ hồ. Như kiểu đã từng đến đây rồi nhưng chẳng nhớ ở đâu...Diluc từ từ nhặt một vỏ sò, ngấm nghía, thật lạ, cả vỏ sò y nhặt nhìn cũng thân thuộc nữa?! Mọi thứ dần trở nên quái đản, tại sao y bị hoá nhỏ? Kaeya cũng thế? Mà biển lại không có nổi một bóng người nào?Y dừng lại, trầm ngâm nhìn bóng lưng tinh nghịch của Kaeya dần chạy xa mình. Đắm chìm vào cơn suy nghĩ. À phải rồi, Diluc nhận ra, đây chính là giấc mơ của y. Ý thức được bản thân mình đang mơ, Diluc không hoang mang chút nào, ngược lại y còn đang muốn giấc mơ này tiếp diễn, kéo dài nữa, kéo dài mãi mãi.Thấy Kaeya đi quá xa mà không chờ, Diluc vội vàng chạy theo, y muốn ôm hắn, muốn cả đôi hãy cứ nhỏ bé thế này, để có thể vui chơi bắt bướm, chẳng còn mang phiền muộn chi nữa.-Này Kaeya! Đợi anh với!-Kaeya! K-Kaeyaa!Mặc cho tiếng kêu của Diluc vang lên, cậu nhóc đó không quay lại mà cứ chạy, chạy mãi, không ngừng nghỉ, bỏ xa y mà đi.-Này!!!Diluc choàng tỉnh giấc, mắt y mở to, đôi đồng tử co thắt liên tục như sợ hãi. Hàng nước mắt ấm nóng vẫn đang đọng trên má. Diluc thấy trần nhà màu trắng quen thuộc, cái kim truyền nước biển vẫn còn ghim trong cánh tay. Tất cả...đã quay trở về thực tại.Y thấy thất vọng... Thất vọng vì bản thân chẳng níu kéo được giấc mơ đẹp ấy, cái giấc mơ mà lần đầu cũng như lần cuối y thấy được, cơn tức giận dần sục sôi, y nghiến răng nhưng chả thể làm được gì. Đưa tay quẹt đi hàng nước mắt, bản thân y còn không ngờ mình lại khóc khi đang ngủ.Tiếng cửa phòng được gõ, y nhìn về phía đấy, thấy bóng người dần dần mở cửa. Đó là Kaeya, hắn tới thăm y.Cứ mỗi bữa sáng, Kaeya lại đến, riếc thành một thói quen. Nhìn vẻ mặt hắn, y lúc nào cũng thấy yên tâm hơn thay vì những tên bác sĩ vô lương tâm ngoài kia. Nhưng đáng tiếc là, em trai của y bị chứng bệnh về não, hay nói thẳng ra là tâm thần...Mà khác biệt giữa những người bệnh khác, Kaeya có chút đặc biệt, hắn không phá phách hay làm mấy trò lạ lùng, nếu người ngoài nhìn vào thì chẳng biết hắn bị tâm thần đâu. Chứng bệnh này đã có bẩm sinh, nhưng y không vì thế mà ghét bỏ hắn.Kể từ lúc người cha yêu quý mất, hai anh em phải sống nương tựa nhau qua ngày. Kaeya chỉ giúp y một số, còn lại y phải gánh vác hết... Gắn bó với nhau thật lâu, y nhận ra tình cảm Kaeya dành cho mình không đơn giản nữa. Nó phức tạp hơn, không còn tình anh em như thường nữa. Kaeya bắt đầu thích dính lấy y, hắn thấy mùi hương mà y mang lại, trên tóc trên cổ... Thậm chí còn đòi hôn môi y, thì thầm vào tai y những câu nói quen thuộc:-Em yêu anh, DilucCứ như thế, chỉ có một câu nói đó lặp lại ngày ngày. Kaeya chẳng nghĩ ra được thêm lời nào khác, bởi bệnh não khiến hắn không thể phát triển nhiều về tư duy được. Diluc nghe mòn cả tai, dần dần cũng phải chịu thua, phải lòng chính đứa em trai của mình.Kaeya biết Diluc đồng ý, cứ một mực bám theo y. Hắn chỉ làm một số hành động yêu thương cơ bản, theo bản năng của một con người. Hôn tóc, hôn má, hôn cổ của y. Rồi mấy cử chỉ ấy làm hoài đến thân thuộc, trở thành một phản xạ của Kaeya.Có những lúc cãi vả nhau, Kaeya hắn không biết chữ nhiều, biết cái nào thì nói, không thì cứ ậm ừ im im khiến Diluc tức đến nổi đoá lên. Sống chung, nuôi dưỡng hắn khiến y cũng sắp trở thành một kẻ điên. Nhưng y thề rằng, y chưa từng có ý định sẽ vứt bỏ hắn...Khoảng thời gian vui tươi của Diluc với Kaeya, chỉ có lúc nhỏ thôi, bây giờ không như vậy nữa. Kể từ khi hắn và y bắt đầu yêu nhau. Cả hai sống ở nơi ngoại ô hẻo lánh, cách xa đô thị, dân cư nơi đây cũng chẳng phải dân tri thức gì. Diluc không hiểu, chuyện tình cảm riêng tư giữa y với em trai không biết sao bị nhắm tới, y cũng không quan tâm, cũng chẳng điều tra nguyên nhân làm gì. Nhưng miệng lưỡi thiên hạ ngày càng quá đáng, càng đi quá xa so với Diluc nghĩ.Họ khinh bỉ đứa em trai y, khinh luôn cả y. Chắc có lẽ vì Kaeya là một tên tâm thần... Mà y lại chấp nhận yêu tên đó. Y nhớ như in lần đó, lúc đấy y dẫn theo Kaeya vào siêu thị nhỏ mua chút đồ. Xui xẻo thay khi về lại gặp cái bọn côn đồ, ăn nói hồ ngôn loạn ngữ, xúc phạm danh dự người khác như một trò tiêu khiển. -Nhìn kìa! Là cái thằng một mắt bị gay đấy!Diluc biết mình không giỏi trong việc dùng vũ lực. Kaeya thì không hiểu hết hàm ý của tên côn đồ đó nói. Nhanh như sóc, y kéo tay Kaeya bỏ chạy thật nhanh. Đám đó cũng không vừa mà đuổi theo, nhưng nhờ trốn núp kĩ càng mà lũ đấy đã mất dấu y.-Nè Diluc... Lúc nãy họ nói gì vậy... Em không hiểu lắm.Kaeya nhỏ giọng hỏi y trong khi cả hai đang trốn. Diluc im lặng không đáp, chỉ ngó xem tụi côn đồ đi xa chưa. Sau khi chắc chắn họ đi rồi, y mới quay lại vuốt ve khuôn mặt Kaeya:-Chẳng có gì đâu. Em đừng để ý.Diluc nói dối, nhưng cũng chỉ vì sợ em mình buồn tủi, y ôm hắn, xoa dịu tấm lưng vững chãi ấy. Kaeya cũng chiều theo, ôm chặt y, lại hôn tóc, hôn má, hôn cổ...như một phản xạ tự nhiên. Nhưng đôi lúc phá lệ, hắn hôn môi y.Thời gian rảnh, Diluc cũng dạy Kaeya học. Ngày qua ngày, hắn cũng bắt đầu hiểu rõ về viết chữ, hiểu những vốn từ mới mẻ hơn. Dù chứng bệnh về não khiến hắn gặp nhiều trăn trở trong một số thứ, nhưng đại khái đã hiểu được hàm ý đối phương giao tiếp đã bảy trên mười phần.Trước giờ Diluc cũng chỉ nói đơn giản hết mức cho hắn hiểu, nếu không thì dùng hành động diễn tả. Nhiều lúc hắn ngốc quá đến y cũng chịu thua. Bệnh làm nét mặt Kaeya lúc nào cũng trông hệt như đứa mới lên ba, ngây ngây ngốc ngốc, lâu lâu còn giở trò phá y. Cuộc sống này khiến Diluc ngỡ rằng nó sẽ mãi thơ mộng như thế. Nhưng cho đến khi bệnh của y tái phát. Diluc cho rằng mình làm việc quá nhiều dẫn đến suy nhược cơ thể.Thời gian đầu y không đến bệnh viện, vì y đi sẽ không ai chăm sóc cho Kaeya nữa. Mà bệnh tình cứ nặng thêm, uống thuốc cũng chẳng giảm, Kaeya mới khuyên y nên đi khám. Sau đó hắn thoả thuận với y rằng mình sẽ tự kiếm việc làm, như khuâng vác chẳng hạn. Thấy hắn nói cũng hợp lý, dẫu sao thân hình Kaeya trông rất khoẻ mạnh, cao hơn y một cái đầu. Diluc đồng ý rồi tự mình đến khu bệnh viện tại ngoại ô.Mọi sự là như thế đấy...Nằm trên giường bệnh, Diluc thở dài, nhìn em trai bước vào rồi ngồi cạnh mình. Y xoa đầu hắn, hắn cười khì khì. Y hỏi:-Công việc sao rồi? Có ổn không?Nghe y nhắc đến, Kaeya hình như không vui một chút. Hắn phồng má, tỏ vẻ như đang giận dữ lắm, nhưng trong mắt Diluc nó chỉ như đứa trẻ thơ bị giành mất đồ chơi.-Ổn thì có. Nhưng ở đấy họ nói nhiều, em không biết nữa, lời họ nói trộn lẫn vào nhau. Nghe thật kì quái.Sống chung với nhau lâu như vậy, chỉ nghe Kaeya bảo thế mà Diluc như ngộ ra được điều gì đó. Hắn nói tiếp:-Để nhớ xem... Họ nói em là đồ thần kinh này nọ, còn nói cả anh nữa đó Diluc à... Một số từ ngữ thật chói tai, em không hiểu được.Diluc lắng nghe, y im lặng, vẻ ngoài trầm ngầm hơn. Còn Kaeya, hắn chỉ hờn dỗi thôi, vẻ mặt cũng chẳng nghiêm trọng như một người trưởng thành đứng đắn, chưa ý thức được lòng tự ái. Phải thôi, vì đầu óc hắn chỉ đơn thuần như một đứa trẻ vậy...Y lại xoa đầu hắn, đầu ngón tay len lỏi qua từng mớ tóc xanh trời mềm mại, y nhẹ giọng:-Anh biết...Nụ cười của y nở trên môi, nhưng nó không phải hạnh phúc, đó là nụ cười chua xót... Có lẽ lơng tâm bị dày vò đến mức, khiến y chẳng thể rơi thêm giọt lệ nào nữa.Kaeya miếc lấy đôi bàn tay gầy gò của Diluc, bàn tay từng nâng niu chăm sóc hắn kể từ lúc cha mất nay đã tái nhợt, không còn tràn đầy sức sống. Khuôn mặt y cũng như đôi bàn tay y vậy, tái xanh, yếu ớt. Đôi mắt u buồn nay lại có thêm quầng thâm tô điểm, uể oải rũ xuống vì những đêm thức trắng không ngủ. Cơ thể thiếu ăn cũng trở nên gầy mòn đi. Chịu thôi. Nếu lên bệnh viện nơi đô thị thì chi phí sẽ rất đắt, không thể trả nổi. Còn ở đây, chi phí rẻ nhưng chất lượng từ vật chất đến chăm sóc của bác sĩ cũng kém. Điều này khiến sức khoẻ Diluc cũng xuống sắc nhanh chóng. Rồi bỗng chốc y nhận ra, bệnh mình chẳng thể cứu chữa được nữa.Nhìn đứa em trai, Diluc không khỏi đau lòng, y chết đi thì Kaeya sẽ cô độc trên thế gian, không ai bên cạnh em ấy để bao bọc che chở nữa. Tình thương y dành hắn lớn hơn bao giờ hết, như thể chẳng có bút pháp nào có thể viết lại hết được. Thế nên, y đã nghĩ ra cách...Đoạn, Diluc bắt đầu kể lại giấc mơ mình cho Kaeya nghe:-Hôm qua anh mơ một giấc mơ rất đẹp..-Sao?! Nó trông như thế nào?!?Thấy anh mình kể, Kaeya không khỏi hào hứng, một bên mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào y.-Anh thấy em với anh cùng đi ra nơi bờ biển nào đó nhặt những vỏ sò. Nơi đó yên bình, không bóng ai, chỉ có hai đứa mình...Nói đến đấy giọng Diluc nhỏ dần, còn Kaeya vẫn đang chú ý nghe tiếp y, sau đó hỏi:-Biển ở đấy đẹp không anh?-Đẹp lắm... Lúc đó em còn nắm tay anh chạy khắp trên cát mênh mông nữa.Tới đấy mặt Kaeya trở nên hớn hở, như thể ước mong được như thế ngay lúc này.-Anh bảo nơi đó không có ai hết, vậy nghĩa là ta không còn phải những âm thanh chói tai bên ngoài kia rồi!-Tất nhiên rồi, Kaeya...Diluc cười, cười lên vẻ mặt ngây ngô của hắn. Nhưng nụ cười ấy ẩn chứa hàm ý gì, thì khó mà hiểu rõ được. Hai bên im lặng hồi lâu, y đột nhiên bảo hắn:-Kaeya, em lại đằng tủ kia. Lấy cho anh một cái lọ thuốc có dán chữ "PS" và một cây kim tiêm.Hắn không hỏi lý do, chỉ lộ ra vẻ ngạc nhiên rồi cũng làm theo, đó cũng là một trong số tính cách của Kaeya mà Diluc rất yêu thích. Kiếm được lọ thuốc có chữ giống với Diluc nói, Kaeya lấy thêm một ống tiêm gần đó, đem lại cho y. Diluc hài lòng nhận lấy, chậm rãi mở nắp lọ ra, cẩn thận cho thứ chất lỏng vào bên trong cây kim tiêm. Kaeya ngồi cạnh giường bệnh, cũng không biết anh trai mình đang làm gì, chỉ dõi theo cử chỉ của y. Ống tiêm đã đầy thuốc, y đoán chắc nhiêu đây sẽ có tác dụng, vì không thể đo lường chính xác, y cho dư. Sau đó, y sờ lên đôi má của Kaeya, rướn người lên hôn nhẹ vào môi hắn.-Kaeya... Em có muốn được đi trên bờ biển ấy với anh, rồi cứ chạy mãi nhặt những vỏ sò, vỏ ốc không?Kaeya không chần chừ gì mà đáp:-Em muốn!-Em thích một nơi mà chúng ta không còn bị khinh miệt không?Kaeya lại đáp:-Em thích.-Vậy Kaeya muốn bước lên lễ đường với anh không?-Em rất muốn!Hàng loạt câu hỏi ấy dồn dập, Kaeya đều trả lời đồng ý trọn vẹn. Cái nét đẹp của Kaeya khiến y xao xuyến, nhớ một cái gì đó, một cuộc sống yên bình mà cả hai từng có...-Ngoan lắm, Kaeya.Ánh mắt vẫn trong trẻo, hồn nhiên thơ mộng đang mở to ra như sắp được y tặng quà, được y biến những ước mơ ấy thành hiện thực. Sau đó, Diluc đưa ra yêu cầu cuối cùng:-Nào, đưa tay của em đây...Kaeya ngập ngừng, rồi chậm rãi đưa ra. Không để Kaeya kịp nhận thức, ống tiêm từ Diluc rất nhanh chóng ghim vào cánh tay của hắn. Sự tấn công bất ngờ ấy khiến Kaeya ngỡ ngàng, đồng tử hắn mở to ra, rồi từng chút một nhẹ nhàng khép lại. Cơ thể không còn vững nữa, liền ngã vào lòng của Diluc, như đang ngủ thiệt say.Y nhoẻ miệng, mỉm cười đau khổ... Dường như nhận ra bản thân đang làm chuyện đầy tội lỗi...-Ngủ ngon, em trai.Kết thúc lời chúc ngọt ngào, còn lại bai nhiêu liều thuốc bên trong ống, Diluc lập tức tiêm hết toàn bộ vào tay mình. Đau đớn. Lượng thuốc quá nhiều khiến y bị sốc, muốn nổ tung thành trăm mảnh, cả thân hình tê liệt, cánh ray run lẩy bẩy đang cố hết sức lực cuối cùng ôm lấy Kaeya. Sau đó y buông lỏng, mắt nhắm nghiền.Cây kim tiêm vì không còn lực giữ mà tự động rớt xuống sàn nhà lạnh lẽo, tạo ra âm thành rùng mình. Tần số dao động trên máy đo tim kia ngày nào vẫn lên xuống đều đặn không ngừng nghỉ, giờ đây chỉ là một đường thẳng đỏ nối dài như sợi chỉ bị ai đó kéo giãn.Cái lọ thuốc mà Diluc yêu cầu Kaeya lấy là lọ thuốc độc, chữ dán "PS" chính là viết tắt của "Poison". Y biết được là nhờ nghe lén của những tên bác sĩ bàn tán ngoài kia. Thiệt may mắn là chữ "Poison" ấy viết tắt, nếu không Kaeya có thể phát hiện và ngăn cản y ngay. Diluc đoán vậy. Diluc sớm có ý định tự tử, nhưng cũng vì quá mức yêu Kaeya, y không nỡ và nhiều đêm bận suy nghĩ đến không ngủ. Nhờ giấc mơ đẹp ấy, y mới tìm ra được lối giải quyết, đấy là sẽ ngủ mãi trong giấc mơ cùng em trai mình. Có thể con đường y chọn thiệt ngu xuẩn. Nhưng biết làm sao được, một kẻ điên như y thì đừng bao giờ đòi hỏi sự cầu toàn gì cả... Ít ra, Diluc cũng hạnh phúc vì Kaeya cùng y bước sang một thế giới mới...-------------------------Ở một góc khuất nào đó chưa được kể...-Kaeya dậy đi, nặng chết đi được, diễn sâu vừa thôi ông tướng!-Không dậy!Nói rồi hắn ôm khư khư y, hít lấy hít để chỗ vùng bụng như muốn ăn thịt y luôn vậy. -Đúng là tên điên thiệt mà!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me