Kaiser Michael X Reader Doi Anh Da Bong Khong Da Em
"Tụi em chỉ cần giới thiệu ngắn – 5 đến 7 phút – về mô hình dữ liệu mới và dashboard hiển thị. Không căng đâu," anh Sebastian, mentor của tôi, cười nhẹ. "Cầu thủ bên đó cũng không quá khó tính đâu."Không quá khó tính cái quần què.
Anh không biết tôi đã gặp ai.
Michael. Fucking. Kaiser.Tôi gật đầu theo phản xạ, cố tỏ ra tự tin. Nhưng bên trong, dạ dày tôi như bị xiết thành một cái nơ chết tiệt. Càng gần đến giờ sang Bastard München, tôi càng thấy như đang đi đến chỗ hành hình. Laptop sạc đầy. Slide hoàn chỉnh. Script đã học thuộc đến mức có thể đọc trong lúc ngủ. Mọi thứ đã sẵn sàng.Ngoại trừ thần kinh tôi.Trời hôm đó lạnh cắt da. Tôi bước ra khỏi taxi, cố kéo cổ áo lên cao. Không khí ở khu huấn luyện Bastard toát ra cái vibe giàu vãi vcl – kiểu sạch, lạnh, sắc cạnh như một con dao mới mài. Thang máy kính đưa tôi lên tầng hai – phòng họp chính của đội hình một.Tôi bước vào.Không gian sáng trưng, đèn LED phản chiếu lên mặt bàn gỗ óc chó dài như bàn họp Liên Hợp Quốc. Hai bên là những gương mặt quen thuộc – nhưng không phải quen theo kiểu thân thiện. Mà kiểu tôi từng thấy trên ảnh, trên highlight TikTok, trên cái goal-winning post lặp đi lặp lại ở mọi nền tảng. Cầu thủ Bastard München. Đủ cả. Như đang xem livestream ngoài đời thực vậy.Và rồi, ngay chính giữa bàn, hắn ngồi đó.Michael Kaiser. Ngả người trên ghế như tên hoàng đế vừa chán vừa khinh người, tay khoanh trước ngực, mắt như tia laser quét thẳng vào trán tôi từ lúc tôi bước vào cửa.Tổ cha thằng chó.Tôi hít một hơi sâu, gượng nở nụ cười "xin chào, tôi là sinh viên trao đổi, hiện đang học tập tại LMU" rồi bước lên. Slide đầu tiên hiện trên màn chiếu."Xin chào," tôi bắt đầu, tiếng Anh cố gắng rõ ràng từng từ. "Em là Phạm Bảo Ngọc, gọi em là Julia. Em hiện là thực tập sinh tại AthleteCore. Hôm nay em sẽ giới thiệu một bản nâng cấp nhỏ trong hệ thống dashboard dữ liệu – tập trung vào... chỉ số chuyền bóng và vị trí tấn công của từng cầu thủ."Một vài cái gật đầu. Tôi thấy cả trưởng bộ phận phân tích của Bastard ngồi cuối bàn. Không có phản ứng tiêu cực. Tạm ổn.Tôi bấm sang slide kế tiếp, bắt đầu chỉ vào mô hình phân cụm các pha bóng:"Ở đây, chúng em áp dụng thuật toán mới để phân cụm hành vi chuyền bóng dựa trên tốc độ và góc chuyền. Mục tiêu là xác định xu hướng tấn công ưu tiên theo cá nhân – từ đó đề xuất các phương án chiến thuật."Slide tiếp – bản đồ nhiệt. Biểu đồ vị trí đứng trung bình.Tôi chỉ vào cụm màu cam đậm, khu vực phải phía trên."Ví dụ – với tiền đạo chủ lực, dữ liệu cho thấy tần suất xử lý bóng ở cánh phải cao hơn đáng kể so với cánh trái. Và số lần nhận bóng trong vùng trung lộ có xu hướng giảm nhẹ trong ba trận gần nhất."Tôi còn chưa bấm sang slide kế, thì một giọng nói vang lên, cắt ngang giữa phòng:"Cô đang nói là tôi đá lệch?"Đcm.Tôi ngẩng lên.Kaiser nghiêng đầu, mắt nhướng nhẹ, một tay gác hờ ra sau ghế. Không giống hỏi – mà giống kiểu gài bẫy. Rõ ràng hắn biết người đó là hắn – nhưng vẫn phải giả ngu để móc họng tôi.Tôi nuốt nước bọt."Không," tôi đáp, giữ giọng bình thản. "Em nói là dữ liệu cho thấy xu hướng xử lý bóng của anh lệch phải nhiều hơn. Đó là đặc điểm lặp lại – không phải lỗi, cũng không phải đánh giá."Kaiser nhếch môi. Ánh mắt hắn đổi sắc. Không tức – mà như đang vặn vít một con chuột trong phòng thí nghiệm."Dữ liệu không hiểu chiến thuật," hắn nói. "Dữ liệu không biết lúc nào cần kéo người, lúc nào cần phá vỡ cấu trúc đối phương."Cả phòng bắt đầu xì xào. Tôi liếc nhanh sang mentor – anh Sebastian vẫn ngồi im, khoanh tay như thể đang chờ xem tôi làm gì.Hay lắm. Solo boss mà không có buff.Tôi thở ra thật khẽ, đáp chậm rãi:"Dữ liệu không thay thế chiến thuật. Nó chỉ mô tả lại lựa chọn – để hỗ trợ việc ra quyết định. Và người quyết định là cầu thủ, là anh."Một giây. Hai giây.Không ai nói gì.Kaiser nhướn mày nhẹ, rồi... tự dưng cười. Khốn nạn.
Không phải kiểu cười vui. Mà là cái cười "à, biết cãi rồi đấy". Hắn gật đầu nhẹ như vừa nghe xong phần phỏng vấn vòng hai, rồi im lặng dựa ra sau ghế.Phần còn lại của tôi trôi qua trong trạng thái như đang đi trên dây điện. Mọi slide đều ổn. Các biểu đồ hiển thị đúng. Không ai chất vấn nữa – hoặc vì đã hết hứng phá, hoặc vì tôi không gục như họ tưởng.Khi tôi kết thúc phần trình bày, có vài tràng vỗ tay nhẹ. Một vài câu hỏi từ huấn luyện viên. Khá chuyên môn. Không ác ý. Cũng không có thêm cú nào từ tên tóc bạch kim ngồi giữa bàn.Tôi thu dọn máy tính. Tim vẫn đập như trống lân.Lúc ra khỏi phòng họp, Sebastian vỗ nhẹ vai tôi:"Làm tốt lắm. Và... đừng lo về Kaiser. Cậu ta thử tất cả người mới. Nhưng nếu em không gục, cậu ta sẽ nhớ mặt."Tôi cười nhạt. Cái thứ tôi muốn không phải là được nhớ mặt. Tôi muốn yên ổn thực tập, qua môn, về Việt Nam trong hòa bình. Không drama, không spotlight.Nhưng hình như...Thằng cha khốn kiếp đó không định để tôi yên.Tôi rời khỏi phòng họp với nhịp tim vẫn còn văng vẳng trong tai như trống trận. Cái cười nửa miệng của Kaiser cứ ám theo tôi như bóng ma. Cứ mỗi bước tôi đi, tôi lại nghe vọng trong đầu cái chất giọng lạnh tanh của hắn:"Dữ liệu không hiểu chiến thuật."Ờ, ông hiểu thì ông đừng cắt lời tôi giữa chừng.
Đồ chó.Tôi nhấn nút thang máy, nhìn con số đếm ngược từ tầng hai xuống tầng trệt mà trong lòng chỉ muốn chửi thêm hai ba câu nữa. Cửa vừa mở, tôi bước ra. Gió lạnh lùa thẳng vào mặt – đúng kiểu gió Đức mùa đông, tạt vô sọ rồi giật sạch mọi ý chí còn sót lại.Tôi vừa lôi điện thoại ra định nhắn cho nhỏ bạn ở Việt Nam "xong rồi, tao sống sót" thì điện thoại rung lên.Email.Tôi mở. Tim tôi... hơi đập lệch một nhịp.Người gửi: [email protected]Tiêu đề: Về dashboard lúc sángMá ơi.Tôi đứng sững giữa bãi đỗ xe. Đèn trời mờ xám như phim noir. Gió thổi thốc qua vai áo. Và tôi – đang đọc từng chữ của email đó như thể đang xem trát gọi hồn.Julia,Về phần dashboard sáng nay – tôi có vài câu hỏi.1. Thuật toán phân cụm cánh phải và trái – có tính đến context chuyển cánh sau pressing không? Hay chỉ chia theo vị trí đầu chuyền?2. Biểu đồ heatmap vùng nhận bóng – dữ liệu có bị nhiễu do overlap với tuyến hai không? Kiểm tra lại timeline đi.3. Tôi không phủ nhận hệ thống có thể hữu ích. Nhưng trận đấu thật có những thứ mấy con số không hiểu nổi.Dù vậy... phần trình bày của em không dở. Ít ra, em không run như lũ analyst năm ngoái.- Kaiser...Thằng này bị gì vậy??Tôi định không phản hồi. Tôi đã sống sót buổi họp rồi. Không lý nào lại tự chui đầu vào ổ kiến lửa nữa. Nhưng mắt tôi cứ dính vào dòng cuối cùng."Ít ra, em không run như lũ analyst năm ngoái."Lời khen... kiểu gì đây?Khen mà như tát vào mặt người khác trước rồi mới tặc lưỡi "Ờ thôi cũng được."
Khen kiểu... tao nhớ mặt mày rồi đấy, con nhỏ thực tập sinh.Tôi định cất điện thoại thì một tiếng bước chân vang lên phía sau. Tôi quay lại.Má. Là hắn.Michael Kaiser – đích thân – bước ra khỏi cửa phòng họp, hai tay đút túi áo khoác, mái tóc bạch kim hất ngược, ánh mắt thì vẫn như laser.Tôi chưa kịp quay đi thì hắn đã lên tiếng trước."Em không định trả lời à?"Ê???
Ủa???
Ủa má???
Là email công ty mà ông đi hỏi như kiểu tôi để seen tin nhắn riêng là sao??"Em tưởng anh gửi cho vui."Hắn nhướn mày."Tôi không có thời gian gửi mail để đùa."Tôi cắn môi. Cái bản năng sống sót của tôi muốn tránh xa hắn 300m. Nhưng phần não nào đó trong tôi lại... không bước nổi. Tò mò. Cảnh giác. Và cũng... có chút máu chiến. Không biết có phải vì lạnh, vì mệt hay vì bị nhìn kiểu đó, tôi nghe mình bật ra:"Em sẽ trả lời. Nhưng nếu anh lại định cắt lời em nửa chừng để chứng minh anh là thượng đế chiến thuật thì thôi."Kaiser nheo mắt. Một khoảnh khắc rất nhỏ – tôi thấy môi hắn hơi mím lại. Như muốn bật ra một câu gì đó. Nhưng rồi hắn gật đầu:"Tôi nghe."Tôi không biết có phải mình bị ảo giác không – nhưng giây phút đó, gió lạnh hình như tạt bớt, và trong mắt Kaiser... thoáng một chút gì không còn là kiểu "mày im, để tao nói" nữa. Mà là..."Được, nói đi. Tôi muốn nghe."____________________________________________________Nay tôi tự dưng bị chăm :)))
Anh không biết tôi đã gặp ai.
Michael. Fucking. Kaiser.Tôi gật đầu theo phản xạ, cố tỏ ra tự tin. Nhưng bên trong, dạ dày tôi như bị xiết thành một cái nơ chết tiệt. Càng gần đến giờ sang Bastard München, tôi càng thấy như đang đi đến chỗ hành hình. Laptop sạc đầy. Slide hoàn chỉnh. Script đã học thuộc đến mức có thể đọc trong lúc ngủ. Mọi thứ đã sẵn sàng.Ngoại trừ thần kinh tôi.Trời hôm đó lạnh cắt da. Tôi bước ra khỏi taxi, cố kéo cổ áo lên cao. Không khí ở khu huấn luyện Bastard toát ra cái vibe giàu vãi vcl – kiểu sạch, lạnh, sắc cạnh như một con dao mới mài. Thang máy kính đưa tôi lên tầng hai – phòng họp chính của đội hình một.Tôi bước vào.Không gian sáng trưng, đèn LED phản chiếu lên mặt bàn gỗ óc chó dài như bàn họp Liên Hợp Quốc. Hai bên là những gương mặt quen thuộc – nhưng không phải quen theo kiểu thân thiện. Mà kiểu tôi từng thấy trên ảnh, trên highlight TikTok, trên cái goal-winning post lặp đi lặp lại ở mọi nền tảng. Cầu thủ Bastard München. Đủ cả. Như đang xem livestream ngoài đời thực vậy.Và rồi, ngay chính giữa bàn, hắn ngồi đó.Michael Kaiser. Ngả người trên ghế như tên hoàng đế vừa chán vừa khinh người, tay khoanh trước ngực, mắt như tia laser quét thẳng vào trán tôi từ lúc tôi bước vào cửa.Tổ cha thằng chó.Tôi hít một hơi sâu, gượng nở nụ cười "xin chào, tôi là sinh viên trao đổi, hiện đang học tập tại LMU" rồi bước lên. Slide đầu tiên hiện trên màn chiếu."Xin chào," tôi bắt đầu, tiếng Anh cố gắng rõ ràng từng từ. "Em là Phạm Bảo Ngọc, gọi em là Julia. Em hiện là thực tập sinh tại AthleteCore. Hôm nay em sẽ giới thiệu một bản nâng cấp nhỏ trong hệ thống dashboard dữ liệu – tập trung vào... chỉ số chuyền bóng và vị trí tấn công của từng cầu thủ."Một vài cái gật đầu. Tôi thấy cả trưởng bộ phận phân tích của Bastard ngồi cuối bàn. Không có phản ứng tiêu cực. Tạm ổn.Tôi bấm sang slide kế tiếp, bắt đầu chỉ vào mô hình phân cụm các pha bóng:"Ở đây, chúng em áp dụng thuật toán mới để phân cụm hành vi chuyền bóng dựa trên tốc độ và góc chuyền. Mục tiêu là xác định xu hướng tấn công ưu tiên theo cá nhân – từ đó đề xuất các phương án chiến thuật."Slide tiếp – bản đồ nhiệt. Biểu đồ vị trí đứng trung bình.Tôi chỉ vào cụm màu cam đậm, khu vực phải phía trên."Ví dụ – với tiền đạo chủ lực, dữ liệu cho thấy tần suất xử lý bóng ở cánh phải cao hơn đáng kể so với cánh trái. Và số lần nhận bóng trong vùng trung lộ có xu hướng giảm nhẹ trong ba trận gần nhất."Tôi còn chưa bấm sang slide kế, thì một giọng nói vang lên, cắt ngang giữa phòng:"Cô đang nói là tôi đá lệch?"Đcm.Tôi ngẩng lên.Kaiser nghiêng đầu, mắt nhướng nhẹ, một tay gác hờ ra sau ghế. Không giống hỏi – mà giống kiểu gài bẫy. Rõ ràng hắn biết người đó là hắn – nhưng vẫn phải giả ngu để móc họng tôi.Tôi nuốt nước bọt."Không," tôi đáp, giữ giọng bình thản. "Em nói là dữ liệu cho thấy xu hướng xử lý bóng của anh lệch phải nhiều hơn. Đó là đặc điểm lặp lại – không phải lỗi, cũng không phải đánh giá."Kaiser nhếch môi. Ánh mắt hắn đổi sắc. Không tức – mà như đang vặn vít một con chuột trong phòng thí nghiệm."Dữ liệu không hiểu chiến thuật," hắn nói. "Dữ liệu không biết lúc nào cần kéo người, lúc nào cần phá vỡ cấu trúc đối phương."Cả phòng bắt đầu xì xào. Tôi liếc nhanh sang mentor – anh Sebastian vẫn ngồi im, khoanh tay như thể đang chờ xem tôi làm gì.Hay lắm. Solo boss mà không có buff.Tôi thở ra thật khẽ, đáp chậm rãi:"Dữ liệu không thay thế chiến thuật. Nó chỉ mô tả lại lựa chọn – để hỗ trợ việc ra quyết định. Và người quyết định là cầu thủ, là anh."Một giây. Hai giây.Không ai nói gì.Kaiser nhướn mày nhẹ, rồi... tự dưng cười. Khốn nạn.
Không phải kiểu cười vui. Mà là cái cười "à, biết cãi rồi đấy". Hắn gật đầu nhẹ như vừa nghe xong phần phỏng vấn vòng hai, rồi im lặng dựa ra sau ghế.Phần còn lại của tôi trôi qua trong trạng thái như đang đi trên dây điện. Mọi slide đều ổn. Các biểu đồ hiển thị đúng. Không ai chất vấn nữa – hoặc vì đã hết hứng phá, hoặc vì tôi không gục như họ tưởng.Khi tôi kết thúc phần trình bày, có vài tràng vỗ tay nhẹ. Một vài câu hỏi từ huấn luyện viên. Khá chuyên môn. Không ác ý. Cũng không có thêm cú nào từ tên tóc bạch kim ngồi giữa bàn.Tôi thu dọn máy tính. Tim vẫn đập như trống lân.Lúc ra khỏi phòng họp, Sebastian vỗ nhẹ vai tôi:"Làm tốt lắm. Và... đừng lo về Kaiser. Cậu ta thử tất cả người mới. Nhưng nếu em không gục, cậu ta sẽ nhớ mặt."Tôi cười nhạt. Cái thứ tôi muốn không phải là được nhớ mặt. Tôi muốn yên ổn thực tập, qua môn, về Việt Nam trong hòa bình. Không drama, không spotlight.Nhưng hình như...Thằng cha khốn kiếp đó không định để tôi yên.Tôi rời khỏi phòng họp với nhịp tim vẫn còn văng vẳng trong tai như trống trận. Cái cười nửa miệng của Kaiser cứ ám theo tôi như bóng ma. Cứ mỗi bước tôi đi, tôi lại nghe vọng trong đầu cái chất giọng lạnh tanh của hắn:"Dữ liệu không hiểu chiến thuật."Ờ, ông hiểu thì ông đừng cắt lời tôi giữa chừng.
Đồ chó.Tôi nhấn nút thang máy, nhìn con số đếm ngược từ tầng hai xuống tầng trệt mà trong lòng chỉ muốn chửi thêm hai ba câu nữa. Cửa vừa mở, tôi bước ra. Gió lạnh lùa thẳng vào mặt – đúng kiểu gió Đức mùa đông, tạt vô sọ rồi giật sạch mọi ý chí còn sót lại.Tôi vừa lôi điện thoại ra định nhắn cho nhỏ bạn ở Việt Nam "xong rồi, tao sống sót" thì điện thoại rung lên.Email.Tôi mở. Tim tôi... hơi đập lệch một nhịp.Người gửi: [email protected]Tiêu đề: Về dashboard lúc sángMá ơi.Tôi đứng sững giữa bãi đỗ xe. Đèn trời mờ xám như phim noir. Gió thổi thốc qua vai áo. Và tôi – đang đọc từng chữ của email đó như thể đang xem trát gọi hồn.Julia,Về phần dashboard sáng nay – tôi có vài câu hỏi.1. Thuật toán phân cụm cánh phải và trái – có tính đến context chuyển cánh sau pressing không? Hay chỉ chia theo vị trí đầu chuyền?2. Biểu đồ heatmap vùng nhận bóng – dữ liệu có bị nhiễu do overlap với tuyến hai không? Kiểm tra lại timeline đi.3. Tôi không phủ nhận hệ thống có thể hữu ích. Nhưng trận đấu thật có những thứ mấy con số không hiểu nổi.Dù vậy... phần trình bày của em không dở. Ít ra, em không run như lũ analyst năm ngoái.- Kaiser...Thằng này bị gì vậy??Tôi định không phản hồi. Tôi đã sống sót buổi họp rồi. Không lý nào lại tự chui đầu vào ổ kiến lửa nữa. Nhưng mắt tôi cứ dính vào dòng cuối cùng."Ít ra, em không run như lũ analyst năm ngoái."Lời khen... kiểu gì đây?Khen mà như tát vào mặt người khác trước rồi mới tặc lưỡi "Ờ thôi cũng được."
Khen kiểu... tao nhớ mặt mày rồi đấy, con nhỏ thực tập sinh.Tôi định cất điện thoại thì một tiếng bước chân vang lên phía sau. Tôi quay lại.Má. Là hắn.Michael Kaiser – đích thân – bước ra khỏi cửa phòng họp, hai tay đút túi áo khoác, mái tóc bạch kim hất ngược, ánh mắt thì vẫn như laser.Tôi chưa kịp quay đi thì hắn đã lên tiếng trước."Em không định trả lời à?"Ê???
Ủa???
Ủa má???
Là email công ty mà ông đi hỏi như kiểu tôi để seen tin nhắn riêng là sao??"Em tưởng anh gửi cho vui."Hắn nhướn mày."Tôi không có thời gian gửi mail để đùa."Tôi cắn môi. Cái bản năng sống sót của tôi muốn tránh xa hắn 300m. Nhưng phần não nào đó trong tôi lại... không bước nổi. Tò mò. Cảnh giác. Và cũng... có chút máu chiến. Không biết có phải vì lạnh, vì mệt hay vì bị nhìn kiểu đó, tôi nghe mình bật ra:"Em sẽ trả lời. Nhưng nếu anh lại định cắt lời em nửa chừng để chứng minh anh là thượng đế chiến thuật thì thôi."Kaiser nheo mắt. Một khoảnh khắc rất nhỏ – tôi thấy môi hắn hơi mím lại. Như muốn bật ra một câu gì đó. Nhưng rồi hắn gật đầu:"Tôi nghe."Tôi không biết có phải mình bị ảo giác không – nhưng giây phút đó, gió lạnh hình như tạt bớt, và trong mắt Kaiser... thoáng một chút gì không còn là kiểu "mày im, để tao nói" nữa. Mà là..."Được, nói đi. Tôi muốn nghe."____________________________________________________Nay tôi tự dưng bị chăm :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me