Kaityun Co Mot Anh Cun Bu Tuong Tu Em Meo Nho
trong mắt cả trường, taehyun là một truyền thuyết sống.cậu học bá với đôi mắt lạnh như sương sớm tháng mười, môi mím lại mỗi khi thấy điểm dưới chín, và cái dáng bước vào lớp như thể bước lên sàn catwalk. lạnh lùng, khó gần, nhưng đẹp một cách đáng ghét - kiểu mà người ta không thể không liếc nhìn, dù có bị bơ cả trăm lần đi nữa.còn huening kai - đội trưởng bóng rổ cao lớn, nụ cười như nắng chiều, là hình mẫu trong mộng của biết bao nữ sinh, lại lẽo đẽo theo sau cậu học bá nhỏ nhỏ xinh xinh như một chiếc đuôi trung thành.và thật buồn cười khi cậu học bá ấy chẳng hay biết gì cả."taehyun à, ăn cơm chưa?" kai đặt hộp sữa dâu lên bàn cậu, ánh mắt dịu dàng như đang dỗ mèo con."ăn rồi." cậu trả lời cụt lủn, vẫn không rời mắt khỏi đề toán."nhưng hôm nay cậu chỉ uống mỗi ly latte vào sáng thôi mà...""thế thì... uống sữa cũng được."rồi taehyun đưa tay lấy hộp sữa, không cảm ơn, không ngẩng đầu, nhưng kai lại mỉm cười như vừa được ban ơn.hễ có ai hỏi tại sao huening kai cứ mãi theo đuổi một người chẳng hề để ý đến tình cảm mình, cậu chỉ cười:
"chăm một em mèo có khó gì. nhất là khi em ấy cần mình, dù chẳng bao giờ chịu nhận ra."⸻trong mắt huening kai, taehyun không hề lạnh lùng.cậu biết rõ cái kiểu taehyun giả vờ ngáp ngủ để không bị gọi trả bài, cái cách cậu cau mày khi đọc sách nhưng lén để bookmark hình mèo hoạt hình dễ thương ở giữa trang, hay cái giọng khe khẽ khi cậu lẩm nhẩm lời bài hát trên đường về.cậu biết, taehyun ngồi một mình ở thư viện mỗi chiều là để chờ ai đó mang một ly matcha nóng tới, dù ngoài miệng luôn bảo ghét đồ ngọt.và chiều nào, kai cũng tới.⸻rồi một ngày nọ, ai đó trong lớp lỡ miệng hỏi taehyun:"ê, cậu với huening kai là đang quen nhau hả? trông tình cảm quá trời luôn."taehyun nhíu mày, nghiêng đầu:
"hả? bọn tớ là bạn thân mà."cả lớp nín lặng. ai cũng thấy huening kai đứng ở cửa lớp, cầm hai hộp cơm bento.ánh mắt cậu lúc ấy như thể nghe tim mình rơi xuống sàn gạch.⸻tối đó, taehyun đứng chờ ở sân bóng rổ - nơi kai thường tập đến khuya."cậu về đi, lạnh lắm." kai ném quả bóng vào rổ, không nhìn cậu."...tớ không biết cậu lại nghĩ tớ vô tâm vậy." giọng taehyun nhỏ, nhẹ như hơi thở."không phải." kai quay lại, ánh mắt dịu dàng, buồn man mác. "chỉ là... tớ biết mình không phải kiểu người cậu sẽ thích."taehyun im lặng, rồi bước tới gần. gió thổi bay mái tóc nâu nhạt mềm mại. cậu ngẩng đầu nhìn kai, ánh mắt bình tĩnh như mọi khi, nhưng lần này có gì đó khác."cậu là người tớ thích từ lâu rồi, đồ ngốc.""...gì cơ?""còn nếu cậu nói cậu không phải gu của tớ, thì tớ nghĩ gu của tớ là người mỗi ngày đều mang sữa dâu cho mình, sẵn sàng chạy sang trường khác để lấy đề thi thử, và còn biết tớ đói trước cả tớ." cậu hờn dỗi, quay đi. "tớ chỉ là... không biết nói ra thế nào."kai đứng yên vài giây, rồi ôm em mèo bé xinh vào lòng, siết thật chặt."thế từ giờ tớ có được hôn em mèo học bá này không?""còn dám gọi là mèo nữa, tớ sẽ cào cậu đấy.""ừ. cào thì cào. nhưng cho tớ nắm tay trước đã."⸻từ hôm đó, cả trường thôi không hỏi nữa.bởi vì chẳng cần hỏi ai cũng biết bạn huening kai không còn đơn phương nữa. và taehyun thì bắt đầu uống sữa dâu đều đặn hơn.chỉ là lần này, cậu chủ động chia cho kai một nửa.
"chăm một em mèo có khó gì. nhất là khi em ấy cần mình, dù chẳng bao giờ chịu nhận ra."⸻trong mắt huening kai, taehyun không hề lạnh lùng.cậu biết rõ cái kiểu taehyun giả vờ ngáp ngủ để không bị gọi trả bài, cái cách cậu cau mày khi đọc sách nhưng lén để bookmark hình mèo hoạt hình dễ thương ở giữa trang, hay cái giọng khe khẽ khi cậu lẩm nhẩm lời bài hát trên đường về.cậu biết, taehyun ngồi một mình ở thư viện mỗi chiều là để chờ ai đó mang một ly matcha nóng tới, dù ngoài miệng luôn bảo ghét đồ ngọt.và chiều nào, kai cũng tới.⸻rồi một ngày nọ, ai đó trong lớp lỡ miệng hỏi taehyun:"ê, cậu với huening kai là đang quen nhau hả? trông tình cảm quá trời luôn."taehyun nhíu mày, nghiêng đầu:
"hả? bọn tớ là bạn thân mà."cả lớp nín lặng. ai cũng thấy huening kai đứng ở cửa lớp, cầm hai hộp cơm bento.ánh mắt cậu lúc ấy như thể nghe tim mình rơi xuống sàn gạch.⸻tối đó, taehyun đứng chờ ở sân bóng rổ - nơi kai thường tập đến khuya."cậu về đi, lạnh lắm." kai ném quả bóng vào rổ, không nhìn cậu."...tớ không biết cậu lại nghĩ tớ vô tâm vậy." giọng taehyun nhỏ, nhẹ như hơi thở."không phải." kai quay lại, ánh mắt dịu dàng, buồn man mác. "chỉ là... tớ biết mình không phải kiểu người cậu sẽ thích."taehyun im lặng, rồi bước tới gần. gió thổi bay mái tóc nâu nhạt mềm mại. cậu ngẩng đầu nhìn kai, ánh mắt bình tĩnh như mọi khi, nhưng lần này có gì đó khác."cậu là người tớ thích từ lâu rồi, đồ ngốc.""...gì cơ?""còn nếu cậu nói cậu không phải gu của tớ, thì tớ nghĩ gu của tớ là người mỗi ngày đều mang sữa dâu cho mình, sẵn sàng chạy sang trường khác để lấy đề thi thử, và còn biết tớ đói trước cả tớ." cậu hờn dỗi, quay đi. "tớ chỉ là... không biết nói ra thế nào."kai đứng yên vài giây, rồi ôm em mèo bé xinh vào lòng, siết thật chặt."thế từ giờ tớ có được hôn em mèo học bá này không?""còn dám gọi là mèo nữa, tớ sẽ cào cậu đấy.""ừ. cào thì cào. nhưng cho tớ nắm tay trước đã."⸻từ hôm đó, cả trường thôi không hỏi nữa.bởi vì chẳng cần hỏi ai cũng biết bạn huening kai không còn đơn phương nữa. và taehyun thì bắt đầu uống sữa dâu đều đặn hơn.chỉ là lần này, cậu chủ động chia cho kai một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me