Kakasaku Through The Ashes
Biên giới giữa Lãnh Thổ Đất và Hỏa Quốc là một vùng núi hoang vu, hiểm trở, nơi không nhiều người lui tới. Những tán cây dày đặc che khuất bầu trời, chỉ để lại những tia sáng lẻ loi len lỏi qua kẽ lá. Gió thổi mang theo hơi lạnh cắt da, tạo ra âm thanh rì rào giữa không gian yên tĩnh đến đáng sợ.Sakura kéo chặt áo khoác, cố xua đi cảm giác rờn rợn đang lan tỏa trong người."Hắn bảo chờ chúng ta ở đây..." Cô lẩm bẩm, mắt quét qua từng gốc cây, từng phiến đá.Kakashi đứng ngay bên cạnh, ánh mắt cảnh giác như một con sói già đã quen với việc săn mồi trong bóng tối. Dù không nói ra, nhưng Sakura biết anh luôn giữ khoảng cách đủ gần để có thể bảo vệ cô bất cứ lúc nào.Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo những chiếc lá khô bay lên. Sakura bất giác đưa tay ôm lấy hai cánh tay mình."Lạnh à?" Kakashi hỏi, giọng trầm nhưng không hề lạnh lùng như thường ngày.Sakura khẽ gật đầu, dù đó không hoàn toàn là lý do khiến cô rùng mình. Có một cảm giác kỳ lạ trong không khí—như thể họ đang bị quan sát.Không nói thêm lời nào, Kakashi lặng lẽ cởi áo choàng ngoài, rồi khoác lên vai Sakura.Cô mở to mắt, nhìn anh bằng ánh mắt bất ngờ. "Kakashi-sensei...""Em cần nó hơn ta." Kakashi đáp đơn giản.Hơi ấm của anh vẫn còn vương lại trên lớp vải, khiến Sakura có chút lúng túng. Nhưng cô không từ chối.Một phút trôi qua trong im lặng. Sakura cúi đầu, siết chặt chiếc áo choàng quanh người, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.Anh luôn như vậy—bình tĩnh, điềm đạm, và chu đáo theo cách mà chỉ có những ai thực sự để ý mới nhận ra.Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nhìn Kakashi theo một cách khác. Nhưng những ngày qua, càng ở bên anh, càng cảm nhận được sự quan tâm lặng lẽ đó, một phần nào đó trong trái tim cô bắt đầu dao động.Bất chợt, Kakashi nheo mắt, bàn tay đặt lên chuôi kunai bên hông.Sakura ngay lập tức nhận ra sự thay đổi trong khí thế của anh. Cô siết chặt nắm tay, tập trung chakra sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào."Có người đến." Kakashi nói nhỏ, đủ để chỉ mình cô nghe thấy.Sakura gật đầu.Từ trong bóng tối, một bóng người dần hiện ra.Hắn vẫn mặc chiếc áo choàng xám như lần trước, nhưng lần này, Sakura có thể cảm nhận rõ hơn luồng chakra mạnh mẽ phát ra từ hắn.Người đàn ông dừng lại cách họ vài bước chân, ánh mắt quét qua cả hai như đang đánh giá."Các ngươi đến nhanh hơn ta nghĩ." Hắn cất giọng.Sakura bước lên trước một chút. "Chúng tôi muốn câu trả lời."Người đàn ông nhếch môi. "Thật sao? Ngươi có chắc mình đã sẵn sàng để nghe sự thật?"Kakashi đặt một tay lên vai Sakura, như để nhắc nhở cô giữ bình tĩnh.Người đàn ông im lặng trong vài giây, rồi chậm rãi nói:"Gia tộc Shinka không chỉ đơn thuần sở hữu một huyết kế giới hạn. Họ nắm giữ một sức mạnh có thể thay đổi cả thế giới ninja."Sakura nín thở."Họ không bị tiêu diệt trong chiến tranh," hắn tiếp tục. "Mà bị săn lùng bởi chính những kẻ từng coi họ là đồng minh."Cô siết chặt nắm tay."Nếu điều đó là thật..." Giọng cô run lên. "Vậy tại sao tôi lại là người duy nhất còn sống?"Người đàn ông nhìn cô chằm chằm."Ngươi nghĩ sao?"Sakura cứng người."Có hai khả năng." Hắn nói tiếp. "Một, ai đó đã giấu ngươi đi, cố gắng phong ấn sức mạnh của ngươi để ngươi không bị phát hiện.""...Còn khả năng thứ hai?"Người đàn ông im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi nói:"Chính ngươi đã quên tất cả."Sakura cảm thấy tim mình như ngừng đập.Cô quay sang Kakashi, nhưng anh cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt nghiêm trọng."Nếu ngươi thực sự muốn nhớ lại," người đàn ông lên tiếng, "ta có thể giúp.""Bằng cách nào?" Sakura hỏi, giọng đầy nghi ngờ."Có một nơi... một tàn tích cổ xưa của gia tộc Shinka, nơi chakra của họ vẫn còn tồn tại."Người đàn ông nhìn thẳng vào cô."Nếu ngươi bước vào đó, ký ức sẽ trở lại. Nhưng ta phải cảnh báo—một khi đã nhớ ra, ngươi sẽ không thể quay đầu."Sakura cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Cô có thực sự muốn biết không?Câu trả lời là... có.Cô đã đi quá xa để có thể quay lại.Khi người đàn ông biến mất vào bóng đêm, để lại chỉ dẫn cho họ về nơi cần đến, Sakura vẫn đứng yên, tâm trí rối bời.Kakashi nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:"Nếu em không muốn tiếp tục, ta sẽ không ép."Sakura ngước lên, nhìn vào đôi mắt xám thâm trầm của anh."Không," cô thì thầm. "Em muốn biết."Kakashi im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu."Vậy thì, chúng ta sẽ cùng đi."Sakura cảm thấy tim mình đập mạnh.Cô biết Kakashi luôn bảo vệ cô vì trách nhiệm. Nhưng khoảnh khắc này... khi anh nói rằng họ sẽ cùng đi, cô cảm nhận được điều gì đó khác.Không chỉ là trách nhiệm.Mà là sự tin tưởng.Là sự gắn kết.Là... điều gì đó mà cô chưa thể gọi tên.Chiếc áo choàng của anh vẫn còn trên vai cô, hơi ấm từ cơ thể anh vẫn còn đó. Sakura siết chặt nó hơn một chút, rồi lặng lẽ bước theo Kakashi vào màn đêm.Hành trình của họ vẫn chưa kết thúc.Nhưng cô biết... kể từ giây phút này, mọi thứ giữa họ sẽ không còn như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me