Kakegurui Dua Con Cua Vi Than May Rui
Sachiko nghiêng đầu. "Mặt Nạ Dối Trá. Một người kể chuyện, người kia đoán thật hay dối. Tổng cộng năm lượt. Đoán đúng được điểm. Đoán sai thì mất điểm. Khá đơn giản phải không?" Cô vừa nói, vừa ngồi xuống ghế đối diện Kazuki."Vậy còn tiền cược?""Nếu em thắng, thì em sẽ được 2 triệu Yên. Còn nếu em thua..." Sachiko miết nhẹ chiếc vòng, đáy mắt lánh lên tia lạnh lẽo. "...thì tất nhiên là sẽ trở thành vật nuôi độc quyền của tôi rồi."Kazuki ngẫm nghĩ một chút, sau đó mở lời. "Nếu hoà thì sao?" Câu nói khiến Sachiko có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh. "Nếu hoà thì coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra."Nó trầm ngâm vài giây, sau đó gật đầu. "Bắt đầu đi."Lượt 1: Sachiko"Hồi nhỏ, tôi từng nhốt một con mèo hoang trong hộp carton, đặt ngoài trời nắng ba ngày. Khi mở ra, nó đã chết, cứng ngắc. Tôi chỉ cảm thấy... một sự phấn khích khó tả. Không tội lỗi. Không buồn bã."Kazuki ngồi im. Đôi tay nó đan lại trên đùi. Một lúc sau, nó đáp: "Chuyện thật.""Ồ? Tại sao?" Sachiko khẽ nhướn mày."Vì nếu là nói dối, tôi nghĩ chị sẽ nói tàn nhẫn hơn. Còn nếu là thật... chị sẽ nói vừa đủ để người ta không chắc mình nói thật hay nói dối."Sachiko cười. "Em thú vị đấy. Đúng rồi."1 : 0Lượt 2: Kazuki"Tôi từng bỏ thi giữa kỳ chỉ để giúp một bạn cùng lớp chạy trốn khỏi nhà. Sau đó bị nhà trường kỉ luật và mất suất học bổng. Nhưng tôi không hối hận."Sachiko nghiêng đầu, ánh mắt dửng dưng như đang đọc tiểu thuyết."Dối trá. Tôi nghĩ em không phải kiểu người hy sinh vô điều kiện. Em quá lặng lẽ. Giống một kiểu người sống trong vùng giới hạn."Kazuki âm trầm, khẽ nói. "Chính xác."1 : 1Lượt 3: Sachiko"Tôi từng mơ thấy mình giết bố tôi bằng cách ngâm ông ta trong bồn nước pha thuốc tẩy. Khi tỉnh dậy, tôi đứng trong phòng tắm, toàn thân ướt sũng. Một tay cầm lọ thuốc tẩy đã vơi đi một nửa."Kazuki khựng lại. Đôi mắt nó lần đầu xuất hiện tia dao động. Một phần là vì có chút sợ. Phần còn lại là đang phân vân không biết liệu tính xác thực của lời Sachiko là bao nhiêu.Nếu nó nói "thật", thì nghĩa là nó tin cô ấy có khả năng làm thế. Nếu nó nói "dối", nhưng lỡ đâu chuyện này là sự thật, thì nó đã đánh giá sai một con người cực kỳ nguy hiểm.Xác suất là 50/50, nhưng chỉ cần sai một li thôi thì nó cũng có thể rơi xuống đáy vực sâu thẳm bất kì lúc nào.Kazuki hít nhẹ một hơi, cắn răng nói. "Nói dối."Sachiko mỉm cười. "Sai rồi. Nhưng em khá do dự đấy. Tôi thích."Nó khẽ siết chặt tay, cố gắng mỉm cười. "Cảm ơn chị đã chiếu cố."0 : 1Lượt 4: Kazuki"Tôi từng bị ép uống thuốc an thần khi còn học tiểu học, vì giáo viên nghĩ tôi bị tăng động. Hóa ra chỉ vì tôi không giao tiếp."Sachiko im lặng lâu hơn thường lệ. Cô ả nhìn thẳng vào Kazuki như muốn bóc trần sự thật. Một lúc sau liền mở miệng nói: "Thật."Kazuki: "Sai rồi. Dối đấy."Sachiko cười, lần đầu hơi khó chịu. "Em rất biết cách thả mồi. Có lẽ tôi phải học hỏi thêm rồi."0 : 0Lượt 5: SachikoGiọng cô hạ thấp:"Tôi từng có một con chuột lang nhỏ. Một ngày, tôi thử cắt mất một chân nó xem nó có còn trung thành với tôi không. Nó vẫn nhìn tôi. Vậy nên tôi cắt nốt chân kia. Tôi đã khóc. Không vì thương. Mà vì sự tin tưởng mà nó dành cho tôi."Kazuki nín lặng. Không gian như đóng băng. Nó nhìn tay mình. Nhìn vào mắt cô. Mọi dữ kiện không còn ý nghĩa. Mọi lập luận đều dẫn tới vực sâu không thể nào ngóc đầu lên được."Tôi không biết. Và tôi không muốn biết. Nhưng tôi sẽ không để chị thao túng cảm xúc của tôi bằng trò máu me này nữa. Tôi xin phép không trả lời."Sachiko nhướng mày. "Ồ, em phá luật?"Kazuki ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Sachiko."Không có luật nào không trả lời thì sẽ bị mất điểm cả. Ngay từ đầu chị đã cố ý chừa một đường lui, đúng không?"Sachiko bật cười, Kazuki thật biết cách để lách luật. Quả thật ban đầu Sachiko không đề cập đến việc không trả lời sẽ bị xử thua hay mất điểm. Đây cũng coi như là một cách chơi từ chối trả lời nếu mình không đoán được rốt cuộc đối phương có nói dối hay không. Một lựa chọn an toàn.Kết thúc: HòaSachiko im lặng một lúc. "Em là một thứ tôi chưa đọc hết được. Tôi thấy hứng thú rồi đấy."Kazuki khép mắt, cúi người lịch sự: "Cảm ơn vì trò chơi. Chị có thể tiếp tục đọc vị người khác. Nhưng tôi mong mình sẽ không là một trang sách mở."Lần đầu tiên, Sachiko không biết mình thật sự thua hay thắng. Và đó là điều cô ghét nhất. Nhưng đồng thời... cũng khiến cô không thể ngừng mỉm cười.Cô ả ra hiệu cho học sinh bên cạnh, đồng thời ngay lúc đó 2 triệu Yên được chuyển thẳng vào tài khoản của Kazuki."Juraku-san, đây là..." Nghe tiếng thông báo của điện thoại, Kazuki có chút mơ hồ hỏi."Mặc dù kết quả hoà, nhưng số tiền này coi như quà gặp mặt." Sachiko khẽ thì thầm bên tai Kazuki khiến nó có chút rùng mình. "Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện để nói với nhau lắm."Bàn tay lạnh lẽo áp lên má của Kazuki, vuốt nhẹ dọc xuống chiếc cổ trắng ngần. Đôi mắt Sachiko khẽ hiện lên tia u ám. Cả người cô ả như muốn tiến sát gần hơn.Kazuki khẽ nhìn về phía sau Sachiko, cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Mikura dành cho mình. Thật đáng sợ.Đúng lúc chiếc răng nanh của Sachiko chuẩn bị cắm vào cổ của Kazuki thì Mary cũng đã trở về. Sachiko cũng không nói gì thêm mà ngồi lại trên ghế, coi như không có chuyện gì xảy ra.Tình cảnh này, cảm giác có chút lặp lại thì phải?Kazuki nghiêng đầu nhìn sang. Mỗi khi có chuyện gì đó thì Mary luôn đột ngột có mặt kịp thời. Giống như để làm tăng kịch tính cho một bộ phim truyền hình vậy. Mỗi khi nữ chính gặp nguy hiểm, đến một khung cảnh nhất định nào đó nam chính sẽ xuất hiện một cách hoành tráng để giải nguy cho nữ chính."Cậu trở về rồi, cảm giác bỏ mặc người khác vui không?" Kazuki thờ ơ nói."Xin lỗi, lúc đó tôi có chút mất bình tĩnh." Mary lắp bắp nói, sau đó ngồi vào bàn.Tsuzura cũng ngồi xuống cạnh Kazuki, kéo vạt áo của nó, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng trách Mary-chan. Cậu ấy không cố ý đâu.""Tôi chỉ muốn chọc cậu ấy một chút thôi mà." Kazuki khẽ cười. Tsuzura đáng yêu hết sức. Giống hệt một chú mèo nhỏ vậy. Bàn tay của nó lại ngứa lên rồi. Thật sự rất muốn vò đầu của cô nàng ngay tại đây."Mà đi cũng lâu vậy rồi, rốt cuộc nghĩ ra cách gì chưa?" Kazuki đặt tay lên đầu Tsuzura xoa nhẹ."C-Chắc là có. Mary-chan đã có dự tính cho riêng mình rồi. Mình tin cậu ấy sẽ giành chiến thắng." Mặt Tsuzura đỏ ửng lên, lắp bắp trả lời.Kazuki khẽ ậm ừ mấy tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm. Nó khoanh tay nhìn bóng lưng của Saotome Mary.Mà...nhân vật chính thì chắc không thua đâu, nhỉ?---------- ---------- ----------Đây có lẽ là chân dung của an phận thủ thường Thanh Khiết Nhất Hy. Au đã cố gắng để mường tượng ra con nhỏ này lắm rồi, mặc dù Au rất dở trong việc tỉa tóc và đổ bóng :-\Nhìn vẫn ra nét con geis nhỉ?
Ban đầu Au dịch cả họ tên Senjou Kazuki ở Hanzii nó ra là Thanh Khiết Nhất Thụ cơ. Nhưng sau một hồi tìm hiểu lại thì tên hợp ý nhất chính là Nhất Hy. Nghe tên cũng ra gì và này nọ đấy chứ :^)
Au còn định vẽ thêm bản mặc đồng phục nữ nữa nhưng mà đau lưng quá rồi. Nên thôi để nguyên này cho đẹp ahihi.
Dạo này lại phải đi học rồi, chắc Au lại lặn tiếp mất.🫠
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me