TruyenFull.Me

Kazuscara Noi Ta Tim Thay Nhau


T/g: Tôi phát hiện mình ghi xưng hô nhân vật sai và viết sai chính tả....(⁠´⁠ ⁠.⁠ ⁠.̫⁠ ⁠.⁠ ⁠'⁠)

                            ~•~

Bên trong, rộng lớn hơn tưởng tượng. Ngài rảo bước qua từng dãy hành lang, dáo dác nhìn xung quanh. Cảm giác nơi đây vừa quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Dường như ngài đã từng sinh ra và lớn lên tại đây vậy. Nhưng ký ức đó đã bị thay thế bởi thực chất nơi ngài sống bao lâu nay là ngôi đền kia. Lúc đi ngang qua dãy lính canh, Scara nghe thoáng qua cuộc trò chuyện của hai người lính:

  " Tướng quân Raiden vẫn chưa hạ lệnh, vậy mà những tên quan ấy đã thủ tay mà hành động trước "

  " Đúng là bọn tham nhũng, nhưng tôi nghĩ nhà Kamisato sẽ sớm dẹp vụ này thôi. Con trai nhà đó nổi tiếng là khôn ngoan và xảo quyệt"

Trong cuộc trò chuyện, thứ Scaramouche để ý chính là cái tên " Raiden ", cái tên đó người nhớ như in trong đầu dù không biết mặt hay giọng nói. Người muốn tìm đến danh phận của cái tên, nhưng tìm ở đâu đây?:

  " Này hai cái tên kia? Đứng đó mà nhiều chuyện à? Mau đưa đống này đến chỗ của tướng quân ngay! "

Scara nhìn hai tên lính lúi húi rời đi, trên tay là sắp giấy tờ. Người lẳng lặng đi theo, nhất định phải tìm được! Không tìm được là nhất định không về!!!

Đúng là phòng cho người đặt biệt, rộng gấp mấy lần ngôi đền của ngài. Nhìn xung quanh mà không khỏi bực dọc:

  " Sau nơi này còn khang trang hơn cái đền của mình vậy!? "

Ai ở trong nơi to lớn này? Là cái người mà đám phàm nhân kia nói sao? Ngài lủi thủi đi theo tên lính kia vào một căn phòng. Vào trong này, đầu Scaramouche bỗng đau inh ỏi không dứt. Đứng sao cây cột, ngài nhìn chăm chăm người phụ nữa kìa:

" Ai đó? "

" Là tôi, thưa Tướng Quân có một số vấn đề cần ngài giải quyết "

Người phụ nữ đó hóp chút trà rồi bỏ xuống, ôn tồn nói:

" Cứ để đó, lui đi! "

Tên lính kia cẩn thận đặt các sổ sách xuống rồi lui đi một cách thận trọng tránh gây ra tiếng ồn. Bây giờ người có thể nhìn kỹ người phụ nữ này lâu hơn. Người này nhìn rất quen, giống như cái người đã bỏ rơi ngài thời ấy. Mái tóc và cả khuôn mặt ấy như đúc ra từ một khuôn, tay Scara nắm chặt vào cây cột đầy bất ngờ. Bỗng người phụ nữ đó ngoái đầu khắp phòng rồi dè chừng hỏi:

" Ai đó? "

Scara giật mình, bịt chặt miệng, cơ thể run lên sau cây cột gỗ:

" Chết rồi! "



 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me