Kenmaxreader Appetite
Một chiều Chủ Nhật nào đó, chuyện vẫn diễn ra như mọi ngày Chủ Nhật khác. Cậu chơi game giải toả căng thẳng sau khi sàn chứng khoán đóng giao dịch, còn em thì ngồi ăn hoa quả, và xem cậu chơi.Mặc dù em chẳng hiểu gì mấy, và em cũng không tò mò.Nhưng hôm nay dưa hấu hơi nhạt, nên có lẽ em bị bị phân tâm."Trò gì đấy?"Em ngồi trên giường ngay cạnh ghế stream của cậu, rướn người tựa nhẹ đầu lên vai cậu.Kenma liếc em một cái thật nhanh, rồi lại tập trung nhìn vào màn hình, hơi động đậy.Cậu để ý thấy tư thế em phải vươn ra hơi khổ sở, hai chân cậu đang xếp chồng trên ghế buông xuống đất, và mấy ngón chân nhỏ xinh khẽ duỗi ra đẩy bánh lăn ghế tiến lại gần em hơn."Một game loại cũ, đánh quái thăng cấp thôi. Cái này cũ quá không stream được, tớ chơi để giết thời gian."Em hơi nhăn mày."Trông khó thế.""Ừ, con này là boss phụ, cũng là hàng boss rồi."Rồi lại là im lặng.Mùa hè, ánh nắng bên ngoài chói loá hắt vào cửa sổ, căn phòng ngủ nhỏ chỉ có tiếng quạt và điều hoà chạy.Lâu lâu người ta sẽ thấy em chăm chú nhìn vào màn hình trò chơi, hỏi vu vơ một câu hỏi nào đó, và cậu sẽ kiên nhẫn trả lời từng thắc mắc một bằng một giọng nhẹ đều đều, cho dù bề ngoài trông Kenma như chẳng quan tâm."Ban nãy cũng nhảy lên như vầy mà sao lần này lại khác thế?""Tại vì đổi hướng gió.""Ồ.""Thế sao chiêu này bị khoá vậy?""Tớ chưa tích đủ nội tại.""Hay nhỉ.""Cũng được.""..."Giống như là không còn gì để hỏi nữa, em lại im lặng, vươn năm ngón tay không đụng vào đồ ăn chải mái tóc dài của cậu. Kenma hay thả tóc nếu như không phải lên hình hay ra khỏi nhà.Mềm quá.Sờ thích thật."Sắp thắng chưa?""..."Em nghịch tóc cậu, chân tóc vô tình chọc vào gáy làm cậu nhột."Không biết nữa.""..."Chán nghịch tóc rồi, em lại bẹo má Kenma, tất nhiên là lực nhẹ lắm, còn không đủ để tạo nên vệt đỏ trên da mặt."Sắp thắng chưa?""Chưa.""..."Lâu lâu em lại thơm nhẹ cậu một cái."Sắp thắng chưa?""..."Cậu không thấy phiền đâu.Chỉ là tò mò thôi.Hôm nay em dính cậu hơn những Chủ Nhật khác thì phải."Để làm gì?""Chơi với tớ ấy?Chắc cũng không chán lắm đâu?""..."Mấy cái thủ đoạn vớ vẩn của em ấy mà.Kenma biết hết.Nhưng em cứ nghĩ mình lùa được cậu rơi vào mấy cái bẫy ngớ ngẩn của mình.Điều đó khiến em vui.Thật lòng mà nói, mấy cái bẫy mà em nghĩ là ghê gớm lắm, độ khó chắc cũng chỉ ở màn hướng dẫn người chơi mới.Biết làm sao bây giờ.Cậu diễn cảnh dính bẫy đến quen mất rồi."Thắng rồi."Kenma buông chuột, kéo tai nghe xuống dưới cổ và xoay ghế hướng về phía giường.Cánh tay cậu gầy và trông trắng đến mức hơi bệnh, như thể đứng trong gió lớn là bay, giờ phút này lại dang ra muốn đón em vào lòng, vững chãi đến kì lạ."Lại đây.""Chơi với cậu."Thôi.Em vui là được.
_____
_____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me