TruyenFull.Me

Keonhyeon Khong Buong


Khi về đến căn hộ, Keonho mới phát hiện người khổng lồ có gu thẩm mỹ kia hóa ra là bạn cùng phòng của Seonghyeon. Anh ta có những đường nét khuôn mặt rất Tây, nhưng lại nói tiếng Seoul chuẩn đến ngạc nhiên, tên là Martin – trông hệt như nhân vật chính trong một bộ phim hoạt hình mà Keonho từng xem.

Seonghyeon đặt hành lý của Keonho vào phòng mình. Martin nhìn Keonho với vẻ nghi hoặc, kéo Seonghyeon lại hỏi nhỏ:

“Không phải chúng ta nói là không được đưa bạn về ngủ lại sao? Cậu ấy tính ở đây luôn à?”

Seonghyeon gật đầu, nói: “Keonho là người rất quan trọng với tôi.”

Martin sững người mất một lúc. Khi Seonghyeon tưởng anh ta sẽ lập tức từ chối, Martin chỉ mím môi rồi khẽ nói: “Được thôi.”

Rồi anh lại hỏi: “Seonghyeon, hôm nay tâm trạng cậu tốt lắm à? Lần đầu tiên tôi thấy cậu cười tươi đến vậy.”

Seonghyeon chẳng biết nên đáp gì, chỉ gật đầu.

Keonho vẫn ngồi trên ghế sofa chờ cậu. Trên chiếc ghế da màu nâu, Keonho mặc chiếc áo khoác xanh lá, trông như một chậu cây trong phòng, chậu cây mà mỗi ngày Seonghyeon đều lặng lẽ cầu nguyện trước nó, và giờ đây, chậu cây ấy hóa thành Ahn Keonho, thành nụ cười của Keonho.

Martin dường như hiểu ra điều gì đó, vừa khoác áo vừa cười:

“Tôi đi mua pizza dứa, hôm nay tôi mời!” Nói rồi anh nhanh chóng rời khỏi nhà.

Phòng khách trở nên yên tĩnh. Chỉ cần vài bước là có thể đến gần Keonho, nhưng tim Seonghyeon lại đập càng lúc càng nhanh. Chỉ cần được nhìn Keonho, được cảm nhận hơi thở của cậu, thế là đủ rồi.

Seonghyeon ngồi xuống bên cạnh Keonho, muốn làm rõ vài chuyện.
Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ, xác nhận nhiều điều cậu từng nghi ngờ. Keonho kể về ba mình, Ahn Gukseong, ông đang bị cậu của Keonho kiện ra tòa vì tội biển thủ công quỹ. Keonho và mẹ kế Lee Jiyeon cũng đã dọn ra khỏi ngôi nhà cũ, chuyển sang một căn hộ khác.

Nghe đến đó, Seonghyeon thầm nghĩ, Ahn Gukseong cuối cùng cũng bị ruồng bỏ, giống như cách ông từng bỏ rơi mẹ con cậu năm nào.

Nhưng còn một chuyện khác.

Keonho ngồi im, ánh mắt lướt qua những bức tranh treo tường. Seonghyeon nhìn cậu, nói nhỏ: “Còn một việc nữa.”

“Chuyện gì vậy?”

“Làm sao cậu biết tớ ở đây? Keonho, mấy lần trước người gửi tiền cho tớ là cậu à?”

Keonho bật cười, khẽ đáp “Ừ.”

Người cậu quyền lực của Keonho đã điều tra ra mọi chuyện. Ông ta từng gặp riêng Keonho, và với người cháu mà trước giờ ông chưa từng quan tâm, sự “ân cần” của ông ta lại giống như một lời tuyên bố thắng lợi.

“Keonho, Eom Seonghyeon là con trai của Ahn Gukseong đấy. Cháu và Jiyeon đều bị hai ba con họ lừa rồi.”

“Chính Ahn Gukseong đã gửi cậu ta sang Mỹ, vẫn luôn chu cấp tiền cho cậu ta.”

Khi Keonho vẫn giữ nét mặt bình thản, người cậu còn rút điện thoại ra, cho cậu xem lịch chuyển tiền và cả địa chỉ của Seonghyeon. Không biết bằng cách nào, ông ta còn có cả bức ảnh Seonghyeon mặc áo khoác nâu, đi bộ trên phố.

Khoảnh khắc đó thật kỳ diệu. Keonho nhìn chằm chằm vào màn hình, nỗi nhớ khổng lồ dâng tràn ra khỏi cơ thể. Cậu im lặng thật lâu, đến khi người cậu khẽ vỗ vai bảo đừng quá buồn.

“Dường như mẹ chẳng mấy bận tâm chuyện này. Bà nghe lời cậu lắm, dạo này vẫn bận rộn tham dự các sự kiện như trước.” Keonho nói chậm rãi.

Seonghyeon lập tức ôm chặt lấy cậu. Ở một thời điểm thích hợp, một nơi thích hợp, Seonghyeon nghĩ, đây đúng là khoảnh khắc hoàn hảo.

Cơ thể Keonho rắn chắc, để tránh chạm vào cánh tay bị thương của cậu, Seonghyeon không dám ôm quá chặt. Trong đầu chỉ vang lên một câu:

Keonho của mình…”

Họ ôm nhau rất lâu, đến khi Martin mở cửa bước vào liền bắt gặp cảnh ấy. Dù đã đoán trước, anh vẫn cố ý ném đôi bốt xuống sàn gỗ cho kêu thật to như để tỏ vẻ bất mãn. Nghe tiếng động, hai người mới vội tách ra.

Trong ánh nhìn lúng túng của họ, Martin chỉ thầm nghĩ:

“Mình thật sự phải quay lại Seoul thôi.”

Chiếc pizza dứa vẫn còn bốc khói. Martin vui vẻ chia phần, vừa kể rằng lúc nãy thấy có người mua đĩa CD của Seonghyeon nên anh đã hét lên:

“Người đó là bạn cùng phòng của tôi đấy!”

Và bị người ta nhìn như kẻ thần kinh suốt cả quãng đường.

Giọng Martin hào hứng, khuyên tai đung đưa theo từng cử động, mái tóc vuốt gel gọn gàng. Bầu không khí sôi nổi đến mức ai cũng dễ bị cuốn theo. Keonho vừa ăn vừa bật cười khúc khích, khiến Martin cũng cười theo rồi bỗng khựng lại giữa chừng, quên cả nhai.

“Sean! Cậu ấy chẳng phải là vận động viên bơi mà cậu hay xem à?”

“Cái anh chàng đội mũ bơi của học sinh trung học, gu tệ hại đó hả?”

Trong sự ngạc nhiên của Martin và vẻ bối rối của Keonho, Seonghyeon bật cười to, cười đến mức nước mắt ứa ra.
Nhưng tại sao lại thấy hạnh phúc đến thế?

Có lẽ thật sự là vì Keonho, vì cậu sẵn sàng trao cho cậu tất cả những gì mà cậu từng khao khát: một chiếc tai nghe, một chiếc khăn quàng cổ, một sự bao dung, một tấm lòng chân thành.

Sự ra đời của Keonho giống như món quà từ Thượng Đế, cho phép cậu chỉ được hối hận về cuộc đời mình trong đúng một tháng.

Bao năm qua, Seonghyeon luôn mang trong lòng áp lực muốn mẹ được hạnh phúc, khiến tình yêu của mẹ dành cho cậu cũng trở nên nặng nề. Nhưng cậu chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu ấy. Hyunsook rất yêu cậu, và bà luôn lo lắng cho cảm nhận của cậu về hạnh phúc:

“Seonghyeon, con có cảm thấy hạnh phúc không?”

Giờ đây, Seonghyeon biết đã đến lúc phải trả lời một cách dứt khoát - rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Bởi cậu đã nhận ra mình yêu Keonho. Vào một đêm nào đó, Keonho đã dang rộng vòng tay đón nhận cậu bằng cả lòng thiện ý.

Giờ đây, họ nằm cạnh nhau trên chiếc giường ở New York, ngoài phòng, Martin đang hát vang giai điệu sôi nổi, có phần hơi quá đà. Còn trong phòng, không khí lại lặng chậm như dòng chảy.

“Keonho, nghe bài này với tớ nhé?”

Keonho mở to đôi mắt sáng, khẽ gật đầu.

Ga trải giường màu xanh lá, hệt như đêm đầu tiên Seonghyeon đặt chân đến Seoul, cũng trên chiếc giường xanh ấy, cậu đã ngủ thiếp đi rồi Keonho lặng lẽ vào phòng, đắp chăn cho cậu.

Giờ đây, hai người được nối với nhau bằng sợi dây tai nghe, giai điệu cứ thế trôi.

Seonghyeon lắng nghe bản nhạc, chợt nhớcó lẽ khi ấy mình đã mơ. Trong mơ, Keonho đang giới thiệu về bản thân:

“Tôi là Ahn Keonho. Ahn trong Ahn Keonho, Keon trong Ahn Keonho, Ho trong Ahn Keonho.”

Đáng lẽ ra cậu phải bật cười vì kiểu giới thiệu lỗi thời như vậy — quá ngốc nghếch! 

Nhưng trong mơ, cậu lại đáp:

“Tôi là Eom Seonghyeon. Eom trong Eom Seonghyeon, Seong trong Eom Seonghyeon, Hyeon trong Eom Seonghyeon.”

Đó hẳn là một khởi đầu hoàn hảo.
Keonho đang nhắm mắt nghe nhạc, quầng thâm dưới mắt còn vương lại dấu vết của những đêm dài.

Seonghyeon chợt nhận ra, mình không còn sợ thời gian trôi nữa. Dù thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này cũng chẳng sao.

Bởi vì Keonho, chúng ta hãy luôn ở bên nhau nhé.

Nghĩ đến đó, Seonghyeon khẽ nghiêng người, hôn lên môi Keonho. Dây tai nghe rơi xuống nền.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me