Keonhyeon Khong Buong
Lee Jiyeon vốn chẳng mấy quan tâm đến sự tồn tại của Seonghyeon, nhưng dù sao sống chung dưới một mái nhà, sáng gặp tối thấy, đôi khi vẫn phải ngồi cùng bàn ăn. Số lần như thế không nhiều, nhưng giữa họ vẫn từng xảy ra vài khoảnh khắc khiến không khí trở nên căng thẳng.Đó là một buổi sáng mát mẻ. Tóc của Seonghyeon đã dài ra đôi chút. Keonho dạo này bận rộn chuẩn bị cho một cuộc thi, thời gian ở bên cậu cũng ít hẳn. Sáng hôm ấy, bàn ăn chỉ có ba người - Ahn Gukseong cắm cúi đọc tin tức trên điện thoại, còn Lee Jiyeon thì lặng lẽ thưởng trà. Ấm trà tinh xảo tỏa ánh vàng óng ánh, hơi nước bốc lên, mùi hoa nhài dịu nhẹ lan khắp gian phòng. Cho đến khi ánh mắt của Lee Jiyeon dừng lại trên gương mặt của Seonghyeon, ngắm nghía cậu suốt mấy phút. Điều đó khiến Seonghyeon cảm thấy bất an. Rồi bà khẽ nói: "Seonghyeon, đôi mắt của con trông hơi giống mắt Gukseong hồi còn trẻ đấy."Câu nói ấy như hòn sỏi ném xuống mặt hồ tĩnh lặng. Ahn Gukseong đặt điện thoại xuống, gượng cười vài tiếng rồi ngẩng lên nhìn Seonghyeon "Thật sao? Vậy chắc giữa chú và con có duyên phận nhỉ."Câu chuyện rất nhanh trôi qua, nhưng kể từ hôm đó, Ahn Gukseong lại trở nên bất an. Ông bắt đầu sắp xếp thêm nhiều lớp học cho Seonghyeon, dường như đã lên kế hoạch cho cậu một con đường mới, một con đường thật xa. Chỉ đến khi bị đưa đi học thêm tiếng Anh, Seonghyeon mới chợt hiểu, hóa ra "ba" muốn cậu rời khỏi nơi này. Chỉ vì sự tồn tại của mình thôi, cũng đủ khiến ông ta phải lo sợ. Trái tim Seonghyeon co thắt lại.Dạo gần đây, Keonho bắt đầu tò mò hơn về cuộc sống của cậu."Seonghyeon, dạo này cậu bận gì thế?"Cậu vừa ăn bánh mì vị dâu vừa cúi xuống, khuôn mặt tiến lại gần người đang nhắm mắt giả vờ ngủ. Mùi dâu ngọt lịm phả vào không khí. Nếu có thể, Seonghyeon mong khoảnh khắc ấy sẽ kéo dài mãi. Cậu mở mắt, gương mặt Keonho phóng đại trong tầm mắt, gần đến nỗi thấy rõ cả hơi thở, rồi lập tức lùi ra sau."Tớ đang học soạn nhạc."Cậu không nói rằng mình cũng đang học tiếng Anh, cũng không nói rằng: Keonho à, có lẽ tớ sắp phải đi rồi.Keonho gật đầu. Seonghyeon nhận ra dạo này cậu ấy gầy đi nhiều, da sạm hơn trước. Tối hôm qua, trong bữa cơm, Ahn Gukseong có nhắc đến vòng chung kết sắp tới, Keonho chỉ khẽ "ừ" một tiếng. Từ sau khi tham gia Giải bơi thanh thiếu niên Seoul vào mùa hè, giành được hạng ba ở nội dung 400m tự do và lọt vào chung kết, Keonho càng tập luyện chăm chỉ hơn, mong đạt kết quả tốt. Thế nhưng, càng gần ngày thi, cả Ahn Gukseong lẫn Lee Jiyeon đều tỏ ra dửng dưng.
Ahn Gukseong chỉ nhàn nhạt nói "Con cứ cố hết sức là được."Còn Lee Jiyeon thì mỉm cười đầy tự hào "Con trai mẹ giỏi quá, mẹ thật sự tự hào về con."Seonghyeon im lặng nhai cơm, không nói lời nào.Bây giờ, nụ cười mơ hồ của Keonho vẫn còn in sâu trong trí nhớ. Thái độ của cậu với bơi lội khiến Seonghyeon không thể đoán nổi. Cậu ngồi thẳng dậy, khẽ hỏi: "Keonho, khi nào cậu thi đấu?"Keonho đang ăn nốt miếng bánh cuối cùng, lớp kem dính lên chóp mũi. Cậu dùng mu bàn tay lau đi: "Hử? Sáng ngày kia, ở bể bơi thành phố."Seonghyeon gật đầu. Một lúc sau, cậu nói tiếp: "Tớ sẽ đến xem cậu thi."Đôi mắt Keonho lập tức sáng lên: "Thật sao? Vậy để tớ ra đón cậu nhé!"Seonghyeon khẽ cười, ánh mắt dịu đi: "Không cần đâu, cậu cứ tập trung thi đấu đi."Trước ngày thi, Keonho vẫn tràn đầy hứng khởi, tập luyện đến tận khuya. Tối hôm đó, Seonghyeon đang thu âm bản nhạc demo từ những giai điệu mình từng chơi thì nghe tiếng gõ cửa. Thời tiết đã se lạnh, vậy mà Keonho chỉ mặc chiếc áo mỏng. Khi Seonghyeon mở cửa, cậu thấy Keonho môi nhợt nhạt, nhưng đôi mắt lại sáng rực."Tớ làm phiền cậu à?"Seonghyeon mời cậu vào. Keonho ngồi xếp bằng trên tấm thảm, còn Seonghyeon nhìn cậu vài giây rồi vỗ vỗ mép giường ra hiệu ngồi lên. Cậu không nhận ra rằng cả hai đã trở nên thân thiết đến vậy. Trên người Keonho phảng phất mùi sữa tắm, làn da còn ấm, bàn chân trần dẫm lên thảm mềm, sau đó ngồi cạnh Seonghyeon."Cậu đang làm gì thế?"Seonghyeon chỉ vào chiếc laptop. Keonho nghiêng đầu nhìn một lúc, rồi lắc đầu: "Tớ chẳng hiểu gì cả."Thế là Seonghyeon đưa cho cậu một bên tai nghe, chính là chiếc tai nghe có dây Keonho mua cho cậu hôm nọ. Cậu bật bản demo vừa thu, giai điệu chậm rãi phát lên. Hai người ngồi im lặng, chỉ có âm nhạc luân chuyển giữa họ.Khi đoạn điệp khúc thứ hai vang lên, Keonho mới ngẩng đầu lên, đôi mắt giao nhau với Seonghyeon. Âm nhạc là chứng nhân của cảm xúc, là nơi lưu giữ ký ức. Giai điệu này, Seonghyeon đã mơ thấy sau đêm cậu kéo tay Keonho chạy khỏi quán karaoke tồi tệ kia. Từ đó, mỗi khi Keonho bị những người hay kiếm chuyện phiền phức bủa vây, giai điệu ấy lại vang lên trong đầu cậu. Nó nhắc cậu rằng: Mình muốn đưa Keonho đi khỏi tất cả.
Âm nhạc tắt, nhưng tai nghe vẫn nối hai người lại. Một cảm giác lạ lùng lan qua sợi dây mảnh ấy như dòng điện truyền từ trái tim này sang trái tim kia. Cuối cùng, Seonghyeon khẽ cười, tháo tai nghe ra khỏi tai Keonho."Seonghyeon, hay quá... Đây là cậu viết à? Cậu đúng là một nghệ sĩ!" Keonho nói một cách lúng túng, mặt đỏ bừng, tóc rối tung rồi vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng.Ngày thi đấu đã đến. Buổi sáng, Keonho ra khỏi nhà rất sớm, mặc bộ đồ thể thao rực rỡ. Lee Jiyeon vẫn còn ngủ, còn Ahn Gukseong thì mải nói chuyện điện thoại không dứt. Về sau, trong những chuyến tàu điện ngầm ở New York, khi phải kìm nén cảm xúc trong lòng, Seonghyeon thường nhớ lại buổi sáng ấy có lẽ đó là lúc Ahn Gukseong bắt đầu sa vào vòng xoáy không thể thoát. Còn hiện tại, cậu chỉ thong thả ăn bánh mì nướng, tính toán xem mấy giờ nên lén rời khỏi trường, mang đôi giày nào dễ leo tường nhất.Khi đến bể bơi thành phố, bầu không khí không căng thẳng đúng như cậu tưởng tượng. Cổng vào có hàng bán kẹo bông gòn, Seonghyeon bước vào, tìm một chỗ ngồi tùy ý. Keonho xuất hiện ngay sau đó, cậu cởi trần, dáng người săn chắc, ánh nước phản chiếu lên làn da rám nắng.Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Tiếng còi vang lên, Keonho lao xuống nước, từng đợt sóng trào lên theo nhịp bơi mạnh mẽ. Khi kết quả hiện trên bảng điện tử, tên Keonho xếp hạng tư. Chỉ nhìn động tác cậu tháo mũ bơi, Seonghyeon đã đoán được kết quả. Cậu đi theo biển chỉ dẫn, tìm đến phòng thay đồ. Lạ thay, không ai ngăn cản, cậu cứ thế đi thẳng đến chỗ Keonho. Cậu đang ngồi ở góc, trên người phủ tạm một chiếc khăn, tóc vẫn nhỏ giọt nước."Keonho."Cậu ngẩng lên, gương mặt bình thản, chỉ khẽ hít mũi một cái."Tớ bơi không tốt lắm."
Giọng cậu nhẹ đi, mất đi sự tươi tắn thường ngày. Seonghyeon đứng dậy, lấy khăn lau nhẹ mái tóc vẫn còn ướt của Keonho."Không sao mà." Cậu an ủi bằng cách vụng về nhất, vì vốn không biết nói lời an ủi. Nên thay vì nói, cậu kéo nhẹ tay Keonho: "Đi thôi, cậu xong rồi chứ?""Ừ."Sau khi chào huấn luyện viên, cả hai cùng rời đi. Trên đường về, không ai nói gì. Chỉ đến khi Seonghyeon khẽ kéo tay cậu: "Xuống xe ở đây đi."
Họ bước vào một tiệm kem nhỏ. "Tớ mời."Keonho như được an ủi, khẽ gọi: "Seonghyeon..." rồi gật đầu.Hai người chọn cùng một vị phúc bồn tử, nghe nói là hương vị mới, chỉ còn vừa đủ cho hai ly cuối cùng. Khi Seonghyeon mang kem ra, Keonho đang ngồi xổm cạnh bậc đá ngoài cửa."Sao cậu không ngồi ghế?""À, tớ thấy ở đây mát hơn."Cậu đứng dậy, phủi quần, nhận lấy ly kem. Có lẽ là nhờ vị ngọt của kem, ánh mắt Keonho lại sáng lên. Cậu nói nhiều hơn hẳn:"Seonghyeon, sao cậu thích chơi đàn vậy?""Không có lý do gì cả. Tớ chỉ thấy vui, thấy thoải mái thôi."Keonho gật gù: "Chắc tớ cũng vậy. Khi bơi, tớ chẳng còn phiền não gì nữa.""Phiền não", từ ấy nghe thật lạ miệng khi nói ra từ con người như Keonho.
Nhưng Seonghyeon không hỏi thêm. Sau khi hai người ăn xong, cậu chỉ nhẹ nhàng nói, như thể đã suy nghĩ điều đó từ rất lâu: "Keonho, chỉ cần như thế này thôi... là đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me