TruyenFull.Me

Kepat What Happened To My Teacher

lưu ý: chương này có một số chi tiết liên quan sâu đến ngành y học, có thể sẽ khiến bạn cảm thấy... hơi ghê ghê một chút. cân nhắc nhé.

---

hiện ra trước mắt duẫn hạo vũ, là cả một vùng trời xinh đẹp rộng lớn và cực kì quen thuộc.

đã xế chiều, cánh đồng lúa ấy vẫn thật đẹp. những tia nắng vàng gay gắt phả xuống đồng. cả cánh đồng như một tấm thảm nhung khổng lồ, một màu vàng trù phú. nắng chói chang trải khắp cánh đồng, làn gió hiu hiu thổi mang theo hương vị dìu dịu ngọt ngào của lúa chín vàng cứ thoang thoảng lướt nhẹ qua nơi cánh mũi.

đó là cả một miền ký ức sâu đậm tuyệt đối trong tâm trí của người lữ khách tha hương khi nhớ về cố hương của mình.

duẫn hạo vũ cố gắng ngẩng mặt lên nhìn ra phía xa để tìm kiếm một thứ gì đó. 

à, thấy rồi!

cậu chẹp miệng đắc ý khi đã đạt được mục đích của mình, và xa xa kia là một gốc cây cổ thụ, là một phần tạo nên tuổi thơ tuyệt đẹp của cậu khi còn ở đức.

duẫn hạo vũ vẫn còn nhớ rõ, khi còn nhỏ, cậu đã từng hát ca dưới đây, cậu đã từng chơi trốn tìm ở đây, cậu đã từng chơi đá cầu ở đây. cậu cũng tìm được ở cái cây này biết bao điều kì thú. giả dụ như lấy một cái lá to và dày của cái cây đó này, sau đó đem cuộn tròn lại, xé hai bên mép lá, là ra được đôi sừng... buộc một mẩu dây chuối khô vào cuống, luồn vào trong, kéo nhẹ một chút... thế là đã được một con trâu làm từ lá xanh với cặp sừng cong cong như con tôm, cái đầu nho nhỏ nghiêng ngả sợ là sắp gãy.

chưa hết nha, cậu đã từng làm cho cả một gia đình trâu nữa cơ. trâu baba này, trâu mama này, trâu baby này,...

nghĩ đến đây, duẫn hạo vũ bất giác phì cười.

khung cảnh xinh đẹp như vậy, yên bình như vậy, đã lâu lắm rồi cậu mới có thể ngắm nhìn lại được nó.

"anh patrick, lại đây chơi với em nào!"

duẫn hạo vũ theo phản xạ mà quay lại nơi phát ra tiếng gọi.

cậu kinh ngạc nhìn người trước mắt, lắp bắp không nói nên lời.

trước mắt cậu là nhóc henry, thật sự là nhóc henry...

henry, nhóc vẫn không thay đổi... vẫn là khuôn mặt trẻ thơ, giọng nói lanh lảnh, với nụ cười răng khểnh tinh nghịch đó.

henry, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em.

duẫn hạo vũ trong vô thức đưa tay đến, nắm lấy đôi tay nhỏ đang xòe ra trước mặt mình.

nhưng bỗng dưng thằng bé lại biến mất.

duẫn hạo vũ thở dài thất vọng, vậy là lại thêm một lần nữa cậu lại bị bỏ rơi rồi. thật là đáng ghét quá đi mà.

"hạo vũ... hạo vũ..."

cậu lại sợ hãi quay đầu tìm kiếm người chủ nhân của giọng nói khàn khàn đó.

thêm một lần nữa, duẫn hạo vũ lại mở to mắt, kinh ngạc không tin vào mắt mình.

"hạo vũ, là ông đây."- ông lão mỉm cười hiền dịu - "có lẽ con đã cảm thấy rất mệt rồi, đúng không?"

ông lão ấy... là người mà cậu đã đi theo trong suốt ba tháng...

trong cùng một lúc đã có quá nhiều chuyện xảy ra khiến duẫn hạo vũ chưa thích ứng kịp, trước mặt lại là những người cố nhân đã từng gắn bó rất sâu đậm với cậu, đã lâu không được gặp...

duẫn hạo vũ bật khóc nức nở.

"hạo vũ, mệt là mệt như thế, nhưng con tuyệt đối không thể bỏ cuộc."- ông lão nhẹ nhàng xoa đầu cậu, rồi ôm cậu vào lòng- "hạo vũ dũng cảm của ông, tương lai phía trước của con vẫn còn rất nhiều điều con cần phải khám phá."

"duẫn hạo vũ, con không cô đơn, không bao giờ là cô đơn cả. bên cạnh con, đằng sau con, vẫn còn rất nhiều người."

"họ sẽ rất buồn đấy nếu con cứ mải chơi ở đây. hạo vũ của ông, đừng lo cho ông gì cả, ông ở đây, vẫn luôn dõi theo con mà. ông cũng không hề cô đơn."

"hơn nữa... nơi đó... đã có một người bất chấp mọi chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra để nhảy vào biển lửa cứu con đấy."

"hạo vũ, ông rất vui, vì cuộc sống của con đã được điểm tô thêm ánh sáng."

"hạo vũ, rồi con sẽ biết... màu của ánh sáng đẹp và quý giá đến như thế nào."

"hạo vũ, con chỉ được phép chơi như vậy trong một khoảng thời gian ngắn thôi đấy, sau đó phải ngoan ngoãn quay về nơi đó nghe chưa?"

--

châu kha vũ lơ mơ mở mắt tỉnh dậy.

"úi trời đất mẹ ơi giật cả mình!"- hồ diệp thao đang ngồi gọt trái cây bên cạnh, liếc nhẹ qua một chút đã thấy châu kha vũ tỉnh, liền hết hồn suýt làm rớt dao. cậu vuốt ngực, rồi lấy hơi hét ra ngoài- "chúng mày ơi, lão... à không thầy châu tỉnh rồi!"

bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng đám siêu nhân lục đục chửi bới tranh giành nhau nhau ồn ào để được là người dẫn đầu cả hội bước vô căn phòng này.

"tụi mày điên à? vô thì vô luôn đi mệt mỏi vl"- hồ diệp thao tức giận buông hết dao xuống, bước ra ngoài mở cửa- "đến mấy cái này cũng cãi nhau cho bằng được nữa sao?"

cửa được mở cách bất thình lình và mạnh bạo như vậy, đám siêu nhân đang đánh nhau ở ngoài liền hốt hoảng ngã rạp xuống đất, nằm đè lên nhau chất thành đống.

"lũ điên, một là vào đây trong im lặng, hai là tao nói cô louisa nhét cả đám chúng này vô khoa thần kinh."- hồ diệp thao trừng mắt đe dọa- "bệnh viện này dù sao cũng là bệnh viện lớn, không sợ chật đất đâu."

cả đám gãi đầu cười hì hì, lục cục đứng dậy rồi xếp theo hàng một ngay ngắn bước vào phòng như chưa có chuyện gì xảy ra.

"thầy châu khỏe chưa ạ?"

"chắc chưa đâu, thầy mới tỉnh lại mà!"

"tụi mày nói ít lại cái coi! thầy mới tỉnh lại đấy! nghe tụi mày tranh luận xong chắc lăn ra xỉu tiếp nữa quá!"

"im im im im!"- hồ diệp thao cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên, hất hất trước mặt tụi nó đe dọa- "tụi mày im hết! nãy giờ trong đây im lặng quá trời, tụi mày vô chẳng khác gì cái chợ là sao hả?"

"được rồi, không cãi nhau nữa."- châu kha vũ với đến lấy đi con dao trên tay hồ diệp thao- "cái này gây nguy hiểm lắm, đừng dùng tùy tiện."

cả đám siêu nhân bĩu môi, liên tục gật đầu lia lịa ra vẻ đồng tình, nhìn châu kha vũ với ánh mắt long lanh lấp lánh, như fan hâm mộ lâu năm lần đầu được gặp thần tượng trong mơ của mình vậy á.

"lớp trưởng duẫn hạo vũ với trương tinh đặc sao rồi?"- đàn ông con trai không lòng vòng quanh co, khi đám siêu nhân đã ổn định lại được hết châu kha vũ liền vô thẳng vấn đề.

tụi nó mím môi, nơi ánh mắt tụi nó bắt đầu hiện lên vẻ đau thương pha chút khó xử, sau đó lại...

"ê lâm mặc trả lời đi kìa!"

"trả lời quần què, mày nói đi!"

"tại sao tao phải nói?"

"thế tại sao mày lại kêu tao nói? thèm ăn đập à?"

bla bla bla bla...

"mệt mỏi với tụi bây quá! để tao!"- trương gia nguyên cầm balo đập hết mấy đứa còn lại, hùng hùng hổ hổ xung phong đứng lên trả lời- "nhưng thầy phải thật bình tĩnh đó nhé!"

châu kha vũ gật đầu, trong lòng như bắt đầu đổ mưa axit, thầm nghĩ chắc là đã có chuyện không hay xảy ra rồi...

tình trạng của duẫn hạo vũ lúc nhập viện là khi toàn thân đều bị ám khói đen, suy hô hấp, ngộ độc khí co (carbon monoxide) cùng co2 (carbon dioxit), đường thở gặp vấn đề do bị ngạt khói, khắp cơ thể toàn những vết thương lớn nhỏ khác nhau. cậu rơi vào tình trạng bị sốc mất máu do chấn thương đa cơ quan nội tạng, vỡ gan, chấn thương bụng. cẳng chân trái bị gãy, 1/3 xương chày dư.

kinh khủng hơn là, từ lúc trên xe cứu thương cho đến bây giờ, cậu vẫn đang ở trong cơn mê man không có dấu hiệu tỉnh lại, thậm chí tim đã ngừng đập một lần.

còn về phần heo nhỏ trương tinh đặc, nó cũng thảm thương không kém.

phổi của nó bị dập gây tràn máu màng phổi dẫn đến suy hô hấp, chức năng thận cũng bị rối loạn. khắp toàn thân đều là những vết bỏng cấp độ 3-4. xương đòn, xương chậu, xương sườn, cẳng tay phải đều bị gãy do va đập mạnh, do bị vật nặng đè lên. tá tràng nó cũng bị dập gây mất máu rất nhiều. vùng đầu gặp chấn thương nặng dẫn đến xuất huyết não.

xuất huyết não... có thể để lại di chứng là bị liệt chi dưới đấy biết không?

điều này có nghĩa là cả đời này nó sẽ không thể bước đi được nữa.

mà ước mơ của trương tinh đặc, chính được là trở thành hướng dẫn viên du lịch- có thể đi đây đi đó, được du lịch, được khám phá khắp mọi nơi trên thế giới đấy biết không hả?

và cho đến bây giờ, hai tụi nó vẫn phải sử dụng đến máy thở, tiếp nhận oxy cách thụ động, hiện tại vẫn chưa thể tự thở được. 

tất cả đều là thập tử nhất sinh, mỗi giây mỗi phút đều là đang đứng trên bờ vực sống chết.

trương tinh đặc, duẫn hạo vũ...

em ổn không?

___

châu kha vũ hoảng loạn xông thẳng vào khu hồi sức tích cực, nơi phòng bệnh của duẫn hạo vũ (*).

diệp minh châu, oscar cùng một thằng nhóc cao lớn mặt búng ra sữa nào đấy đang đứng bên ngoài, qua gương nhìn vào chiếc giường trắng ở trong bất lực, nghe tiếng bước chân chạy rầm rầm liền giật mình quay đầu lại.

"châu kha vũ? tỉnh rồi sao?"- oscar rụt rè lên tiếng hỏi- "không nghỉ ngơi à?"

không một tiếng đáp lại.

châu kha vũ run rẩy bước đến bên cửa kính, cố gắng ngước lên để có thể thấy được trọn vẹn cả có thể chằng chịt dây điện, những vị trí được bó thạch cao, những vết thương lớn nhỏ khác nhau,... của người trên giường.

thật sự là duẫn hạo vũ.

là người mà anh đã không ngại gì sống chết mà nhảy thẳng vào biển lửa để cứu sống.

là lớp trưởng duẫn lúc nào cũng mang nụ cười đẹp như hoa mùa xuân treo trên môi...

nơi khóe mắt châu kha vũ trong vô thức rơi xuống hai dòng lệ nóng hổi.

diệp minh châu đau đớn đặt tay lên vai châu kha vũ, run run nói: "nhóc đừng lo, lớp trưởng duẫn rồi sẽ ổn thôi mà..."

ổn sao?

sẽ ổn mà đúng không?

please be fine, my student, who i love more than this life.

(làm ơn hãy ổn nhé, học trò của anh- người anh yêu hơn cả sinh mệnh này)

"anh là daniel zhou? người mà thằng bạn tôi hay nhắc tới đó ạ?"- thằng nhóc cao lớn đang âm thầm quan sát nãy giờ, bất thình lình cất giọng nghi ngờ hỏi lại thêm một lần nữa- "anh là daniel zhou đúng không?"

cả ba người đều quay lại nhìn cậu ta với khuôn mặt hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.

oscar nghiêng đầu khó hiểu nhìn chằm chằm vào đôi mắt chàng thiếu niên đó.

lúc anh và diệp minh châu còn đang bên phòng trương tinh đặc đã thấy bóng dáng cậu ta lặng lẽ đứng một mình ở đây. tính đến bây giờ cũng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, vẫn thấy cậu ta đứng đó, không hề mở miệng nói một lời nào, thật kì lạ quá đi thôi.

"tôi là daniel zhou, châu kha vũ"- châu kha vũ gật đầu trả lời- "cậu là?"

"tôi là phuwin tangsakyuen, bạn của patrick."- cậu ta cười nhẹ- "patrick hay nhắc tới anh lắm đó."

hay nhắc tới mình lắm sao?

phuwin khoanh tay, dựa lưng vào tường, đôi mắt đăm chiêu ngẩng lên trời như đang nhớ lại một điều gì đó- "tôi biết anh là người đã xông vào đám cháy để cứu cậu ấy, cũng là người đã dẹp hết mấy cái mớ hỗn độn trong trường vào khoảng mấy tháng trước. thật sự cảm ơn anh rất nhiều."

oscar cùng diệp minh châu im lặng, khẽ liếc qua nhìn châu kha vũ.

châu kha vũ vẫn còn đang dán mắt vào cửa kính chăm chú nhìn người bên trong, sau khi nghe đến câu nói này của phuwin liền quay đầu lại nheo mắt nhìn cậu ta.

phuwin thở hắt, xoay người muốn bước đi. nhưng bỗng cậu ta dừng chân, quay đầu chầm chậm lại nhìn châu kha vũ, hỏi: "anh đã đi thăm trương tinh đặc chưa?"

"chưa."

"vậy nếu anh không ngại thì đi với tôi đi, dù sao tôi cũng đang có chuyện muốn nói với anh. trương tinh đặc cũng bị thương nặng lắm đấy."

khuôn mặt châu kha vũ hiện lên có phần hơi khó chịu, toan tính mở miệng từ chối. nhưng diệp minh châu và oscar ở phía sau lại gật đầu, lẩm bẩm trấn an rằng "để tôi lo ở đây cho, cứ đi đi". châu kha vũ nhìn bọn họ, thở dài, rồi xoay lưng bước theo sau phuwin.

hiroto đang ở đó, ngay trước cửa phòng của trương tinh đặc, lặng lẽ tựa người vào tấm kính nhìn vào phía bên trong đó.

phuwin từ xa thấy cảnh này liền chẹp miệng lắc đầu ngán ngẩm, cậu cất giọng nhẹ tênh, lạnh lẽo nói với châu kha vũ.

"tôi đã là bạn với patrick từ khi còn trong bụng mẹ lận đấy, chúng tôi gắn bó với nhau bền chặt lắm luôn, cho đến khi nó sang đây hai người chúng tôi mới bị chia cắt cơ. nhưng chúng tôi thuộc dạng xa mặt nhưng không cách lòng, mấy cái khoảng cách địa lý này chả là gì đối với chúng tôi cả."

"không biết anh thế nào, nhưng patrick đối với anh cũng là như vậy. tôi không nói là nó xem anh chỉ như bạn đâu nhé, đừng hiểu lầm. ý tôi là, sau khi chia tay anh, nó đã rất nhớ anh đó."

"tôi mặc dù không ở bên cạnh nó, nhưng nhìn cách nó lớn dần hơn theo từng ngày, tôi cũng hiểu nó đã trải qua khoảng thời gian khó khăn như thế nào."

"để có được một duẫn hạo vũ như ngày hôm nay, nó đã phải cố gắng rất nhiều. cố gắng nhìn nhận và sửa đổi tính tình của mình, cố gắng kiểm điểm lại bản thân nó, học cách kiềm chế lại cảm xúc của mình, học cách suy nghĩ đến cảm nhận của người khác... nó đã vì anh mà thay đổi đến mức tôi không nhận ra được nó luôn."

"nó làm như vậy cũng chỉ là vì muốn khi gặp lại được anh, nó sẽ trở nên tốt đẹp và trưởng thành hơn trước mặt anh mà thôi."

"nó nhớ thương anh như vậy, vậy còn anh thì sao?"

"anh có còn thương nó không?"

có còn không?

còn chứ, đương nhiên rồi.

"nếu mà còn ấy, thì hãy về bên nó đi."- phuwin xoay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang có phần bối rối của châu kha vũ, kiên định nói- "thời gian sắp tới, sẽ khó khăn lắm đó."

hành lang ở trước cửa phòng duẫn hạo vũ bỗng trở nên nhốn nháo ồn ào lạ thường. những y tá, điều dưỡng vội vàng xông thẳng vào phòng bệnh. một người, hai người, ba người, rồi đến cả một nhóm bác sĩ chạy vào...

loáng thoáng còn nghe tiếng y tá hét lớn: "cấp báo! phòng 0510, bệnh nhân số 1705 duẫn hạo vũ đang trong tình trạng mã xanh (*). tim ngừng đập, không bắt được mạch, không đo được huyết áp!"

---

(*) tại sao lại chỉ chạy đến khu hồi sức tích cực mà không vô thẳng phòng bệnh?

phòng bệnh trong khu hồi sức tích cực không phải là nơi tùy tiện có thể ra vào bình thường được như những căn phòng bệnh khác. người đến thăm bệnh nhân đang nằm trong đây chỉ có thể thăm trong 1 khoảng thời gian nhất định mà thôi. khi vào, phải mặc áo vô trùng --> rất tốn thời gian.

(*): tại sao lại là mã xanh mà không phải mã đỏ?

mã xanh một trong những mã khẩn cấp của bệnh viện. theo đó, mã xanh được dùng trong những trường hợp như sau:

ngừng tim, đau tim hoặc rối loạn nhịp tim nguy hiểm

ngừng hô hấp (khi ai đó ngừng thở)

khi ai đó trở nên rối loạn nghiêm trọng, không tỉnh táo hoặc có dấu hiệu đột quỵ

huyết áp giảm đột ngột và nghiêm trọng.

p/s: ui mình xin thề là những trường hợp chấn thương nặng như em đặc và em pat mình đã được gặp ngoài đời rồi đấy ạ :(( nhìn xong ám ảnh luôn á :(((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me