Keria Luc Hap Dan
Jeong Jihoon* vuốt phần tóc mái của mình trước chiếc kính xe hơi riêng mà bản thân sử dụng, mặc cho mình một chiếc áo thun trắng với họa tiết con mèo đơn giản ở phần lưng, áo khoác len mỏng được khoác bên ngoài tươm tất, cái quần thun dài ống rộng màu xám và đôi giày thể thao đơn giản. Thấy bản thân đã đẹp trai ngời ngời theo suy nghĩ của hắn, tay trái ôm con Cinnamoroll cỡ lớn được bọc kính với điểm nhấn là chiếc ruy băng màu hồng vô cùng bắt mắt. Hắn tiến về phía cánh cổng lớn chính là đích đến, ấn vào chuông cửa rồi chờ đợi với tâm trạng hồi hộp.Cuối cùng cổng chính cũng được mở ra, hình bóng chàng trai cao kều hiện diện ở trước cánh cửa, gương mặt không biến sắc lại có nét điển trai, mang lại cảm giác nhẹ nhàng vô đối nhưng cũng thật khó gần. Ấy thế mà Jeong Jihoon lại không mấy vui vẻ cho lắm, còn mất đi phần hồi hộp lúc đầu, hụt hẫng ra mặt.- Gặp anh mày mà cái mặt như đưa đám thế thì đi về đi.Kim Hyukkyu khoanh tay trước ngực dựa một bên cánh cửa bực bội hỏi người trước mặt. Anh đang nấu cơm tối chờ hai đứa em đi làm về thì bị tiếng chuông cửa cắt ngang, đến lúc mở cửa đập vào mặt anh là sắc mặt thay đổi như tắc kè hoa của thằng em bốn năm không gặp vì phải du học ở nước ngoài. - Còn tưởng sẽ được gặp cún con dễ thương bất ngờ vì mình xuất hiện ở đây rồi chạy đến ôm mình đắm đuối. Cuối cùng không thấy cún con dễ thương đâu mà chỉ thấy một lạc đà sắp bước sang U40.- Này. Anh mày nghe hết đấy nhá! Nếu không có gì thì đi về đi anh mày còn làm cơm.Cái thằng em này chỉ vừa về thôi đã làm Kim Hyukkyu nhức hết cả đầu rồi. Nói nốt một câu tiễn khách rồi thẳng tay đóng cánh cổng lại nhưng đã bị Jeong Jihoon nhanh chóng chặn lấy.- Anh bình tĩnh đã. Em tới để tìm Minseokie mà.- Em ấy đang bận việc chưa về nhà, hôm khác đi rồi mày đến.- Jihoonie? Tiếng gọi ngọt ngào cất lên làm hai người đang ở thế giằng co trước cổng nhà bất chợt dừng lại. Ryu Minseok với trên mình bộ đồ công sở không quá chỉnh chu vì đã tan làm, vừa được Kim Kwanghee thả xuống trước nhà sau khi đón về từ chỗ làm của cậu. Cún con với đôi mắt tròn xoe không hiểu chuyện gì xảy ra trước cổng nhà bọn họ, lại gần mới biết là một người quen mà đã lâu không gặp rồi.- Minseokie à, nhớ em!Vừa thấy hình bóng bé nhỏ hiện hữu trước mắt, Jeong Jihoon ngay lập tức bỏ qua ông anh đang cãi nhau với mình mà chạy đến nhào vào người ta. Hắn vòng tay ôm trọn Ryu Minseok vào lòng thật chặt, khiến phần trán của cậu như sắp khảm sâu vào bờ vai rộng của Jihoon vậy. Vì chiều cao giữa hai người quá khác biệt cho nên cả người hắn gần như bao lấy cơ thể cậu. Còn trong khi đó, vì cái ôm bất ngờ của người bạn lâu năm làm Ryu Minseok không biết nên phản ứng như nào, cậu chỉ biết dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ vào lưng của con người cao lớn hơn mình cả một cái đầu như vỗ về một đứa trẻ. U chu chu, đứa trẻ to xác của cậu trở về rồi! Kim Hyukkyu nhìn toàn cảnh chỉ biết thở dài, anh có cảm giác tháng ngày yên bình của mình sắp qua đi nhanh chóng vậy.- Jihoonie về khi nào thế. Sao không nói để em và mọi người đi đón?- Anh mới xuống máy bay là chạy ngay đến gặp em này. Không nói với em còn không phải muốn tạo bất ngờ cho em hả.Ryu Minseok bị ôm chặt đến mức cảm thấy hô hấp có phần trì trệ, vỗ vào vai cái người đang ôm mình ra hiệu buông ra nếu không cậu sẽ chết ngạt trước cái ôm đầy sự yêu thương này. Jeong Jihoon mặc dù hơi luyến tiếc nhưng cũng chịu thu móng mèo về, không làm loạn trên người cún con nữa. Chợt nhớ đến thứ đang cầm trên tay, hắn giơ lên trước mặt đối phương món quà đặc biệt mà bản thân hắn cho rằng em nhỏ sẽ thích nhất. Quả nhiên không ngoài mong đợi, Ryu Minseok sáng cả mắt khi thấy con Cinnamoroll to bự, cậu ôm nó cười tít mắt xinh đẹp vô cùng làm kẻ si tình Jeong Jihoon cũng cười khờ theo người ta.Kim Kwanghee sau khi đậu xe cũng ra trước cổng nhà mình xem náo nhiệt. Nào ngờ đập vào mắt là cảnh tượng đôi bồng bông xung quanh đầy hoa hồng, làm hắn có phần ngứa ngáy tay chân. Quá khó chịu trong người, Kwanghee bước đến chỗ hai người đang cười nói vui vẻ, hết sức tự nhiên giơ cao cánh tay đánh một cái thật mạnh vào tấm lưng rộng của Jeong Jihoon. Người bị đánh bất ngờ giật mình cong người ôm lấy phần lưng đau rát, miệng không ngừng suýt xoa sau đó là vô số câu từ càu nhàu vị lớn tuổi thứ hai ở chỗ này. Ryu Minseok nhìn một màn vừa xảy ra mà lặng thinh. Ôm thú bông được tặng đến chỗ anh lớn đang đứng xem kịch từ đầu đến giờ, kéo Kim Hyukkyu vào nhà mặc cho hai người kia đang đứng ở ngoài làm trò như đã quá quen với tình cảnh này rồi vậy.Cậu thầm nghĩ rằng Kwang hyung lại bắt đầu nữa rồi.- Jihoon. Lâu quá không gặp nhóc, dạo này vẫn khỏe chứ ha?- Tui đang khỏe re thì bị ông đánh cho một cái thành có bệnh luôn rồi này. Kim Kwanghee ngoài mặt niềm nở như gặp bạn lâu năm, trong lòng lại không ngừng đánh giá thằng nhóc “Jihoonie” mà em nhỏ nhà hắn luôn miệng gọi với chất giọng đầy mật ngọt, nghĩ tới thôi đã thấy ngứa gan muốn chết rồi. Jeong Jihoon mà lần cuối hắn thấy là một thằng nhóc cao quá lứa tuổi nhưng lại gầy ốm đến còi xương còn hơn cả anh trai hắn, mà giờ đây sau nhiều năm đã có da có thịt hơn trước nhiều. Để phải đánh giá một cách công tâm thì tên nhóc này cũng được trai đấy chứ, nhưng đương nhiên là vẫn thua hắn rồi.Cả hai duy trì mắt to mắt nhỏ thi nhau trừng đối phương, cho đến khi nghe tiếng gọi vào ăn cơm của Ryu Minseok mới tạm ngừng cuộc chiến trẻ con này lại.- Anh sao thế. Lần nào thấy Jihoonie cũng tỏ thái độ thù địch vậy?- Em không hiểu đâu, đây là cuộc chiến của đàn ông.Ryu Minseok không hề hài lòng với anh trai nhỏ, trực tiếp đạp vào cái chân dài đáng ghét dưới bàn ăn của Kim Kwanghee đang ngồi ở phía đối diện cậu, làm hắn la oai oái vì đau đớn. Em nhỏ bề ngoài tuy nhỏ nhắn, dễ thương nhưng lực đá thì không thể xem thường được.- Vậy em là đàn gì hả?- Ây ui! Em trai lớn rồi, biết đạp chân anh mình rồi.Kim Hyukkyu như đã quá quen với điều này, chỉ lắc đầu ngao ngán trước hai đứa em mà mình chính tay chăm sóc. Anh hắng giọng một cái làm cả hai người đang ganh nhau cũng phải ngừng lại, sau đó là ngoan ngoãn ăn chỗ cơm của mình. Jeong Jihoon từ đầu đến cuối chỉ cười híp cả mắt, vô cùng yêu thích với bữa cơm tối hôm nay. Đã từ rất lâu rồi hắn mới có một bữa cơm gia đình hạnh phúc như hiện tại. Giá mà bốn năm trước bọn côn trùng không xuất hiện ở nhà hắn thì tốt biết bao.- Lần về này em có quyết định gì không?Đang lột vỏ tôm cho cún con ngồi cạnh mình thì được nhắc đến, Jeong Jihoon tiếp tục thao tác tay của mình nhưng vẫn không quên trả lời người anh lớn nhất trong nhà. - Em được chỉ định tiếp quản tập đoàn theo ý của ông nội. Mọi người biết rồi đó, ý ông nội đã định rồi thì khó có ai thay đổi được.- Hèn gì bọn người kia mới không động tĩnh gì mà cho mày về đây.Kim Kwanghee nghe được lí do thì không khỏi lo lắng thay thằng em. Dù sao cả bốn bọn họ cũng đã quen biết nhau từ nhỏ, chuyện gia đình Jeong Jihoon như nào ba anh em bọn họ đều biết rõ.…Một ngày đông của cuối năm, tuyết trắng xóa phủ khắp các ngõ ngách của từng con đường. Mùa đông lạnh đến thấu xương, ai ai cũng phải mặc thêm mấy lớp áo ấm ở trên người để giữ nhiệt độ cơ thể mình. Ấy thế mà có một thiếu niên độ chừng đã bước sang trung học đang ngồi nghịch tuyết với đôi bàn tay đã đỏ vì chịu lạnh. Thiếu niên cặm cụi với lớp tuyết dày, nặn cho mình một chú người tuyết lớn giữa công viên vắng lặng, lâu lâu thổi vài hơi thở nóng vào bàn tay đã lạnh buốt từ bao giờ để sưởi ấm.- Còn thiếu cái mũi của người tuyết nữa thôi.Chất giọng khàn khàn lại dinh dính vì không có nước uống cùng với việc không nói chuyện trong một thời gian dài, thiếu niên chớp đôi mắt hẹp dài như mèo ngắm nhìn tác phẩm của bản thân. Vì quá lạnh mà nhún nhảy lên xuống, cơ thể cọ xát với lớp đồng phục học sinh mỏng manh cũng tạm làm ấm lên đôi phần.Trong khi thiếu niên còn đang đắn đo xem nên tìm gì để làm mũi người tuyết, bất chợt cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn mình chăm chăm. Thiếu niên chầm chậm quay người lại để mặt đối mặt với người kia. Còn nghĩ là tên nào đến kiếm chuyện với hắn vào lúc này, nào ngờ chỉ là một thằng nhóc cả người được khoác áo ấm đầy đủ với gương mặt tròn trịa như muốn lặng xuống khăn quàng cổ ấm áp, cùng với chiều cao bị hạn chế.Đoán chừng thằng nhóc đó đang học tiểu học đi.- Nhìn gì hả nhóc con?Đứa trẻ được hỏi đến có phần rụt rè, mò mẫm trong chiếc túi nhựa một lúc rồi đem ra củ cà rốt vừa tay hướng về phía thiếu niên. Miệng lắp bắp trả lời:- Có… có lẽ anh… ừm cần thứ này ạ.- Hả?Nghiêng đầu khó hiểu nhìn đứa trẻ trước mặt mình, suy nghĩ một lúc lâu làm không gian yên lặng cả một khoảng. Đứa trẻ vẫn giữ nguyên cánh tay với củ cà rốt trong lòng bàn tay giơ về phía trước cùng có đôi chút rung nhẹ vì mỏi.- À! Nhóc cho anh để hoàn thành người tuyết hả.- Dạ…Thiếu niên cười toe toét đi ra phía sau đứa nhỏ đẩy đến chỗ người tuyết. Sau đó lại đứng bên cạnh người tuyết vỗ vài cái lên đầu nó rồi nói với đối phương.- Nhóc đến hoàn thiện nó đi. Dù sao cà rốt đó cũng là của nhóc mà.Đứa nhỏ nghe thế cũng ậm ừ gật đầu với người lớn hơn. Bước đến về trước, gắn lên khối tuyết lớn củ cà rốt mà bản thân vừa mua được rồi nhìn nó hoàn hảo một cách đẹp đẽ, không nhịn được nở một nụ cười ngây ngô, tươi sáng của trẻ thơ. Lại không biết chỉ vì một nụ cười của bản thân đã làm cho người ở đối diện lưu luyến đến mãi về sau.- Nhóc tên gì?- Em tên Minseok, năm nay 12 tuổi ạ. - Anh là Jihoon, lớn hơn em 1 tuổi. Anh có thể đến nhà em chơi một chút được không?Với câu hỏi đột ngột của vị lớn hơn, Minseok có chút bối rối về điều này. Tự nhiên đem người lạ về như thế, hình như có hơi kỳ cục thì phải.- Hôm nay là Giáng sinh mà phải không? Nhà anh bây giờ không có ai hết nên về cũng như không thôi. Bên giờ mình cũng là bạn với nhau rồi, Minseokie sẽ không để Jihoonie cô đơn trải qua đêm Giáng sinh một mình đâu ha?Đứa trẻ bị lời dụ dỗ của đối phương làm cho giao động trong lòng. Mắt cậu đảo qua lại vài vòng trong lúc suy nghĩ. Song, thấy người ta nói cũng đúng nên hơi gật đầu chấp thuận dẫn người bạn mới quen này về nhà.Lời thỉnh cầu cuối cùng cũng được như mong muốn liền cười hì hì với bạn nhỏ trông ngờ nghệch vô cùng. Minseok đưa tay gãi đầu mấy cái, quyết định cũng đã đưa ra đành xoay người đi trước dẫn đường. Jihoon thấy thế ngay lập tức lấy cặp sách rồi tăng tốc bước chân để được ngang hàng với cậu sau đó cả hai cùng đi về nhà. Dưới bầu trời âm u, lạnh lẽo, ai cũng đều có suy nghĩ muốn trở về thật nhanh để được hưởng nhiệt độ ấm áp từ lò sưởi hoặc điều hòa. Nhưng riêng Jihoon chỉ muốn khoảng thời gian đi về này thật lâu bởi vì hiện tại đây nơi trái tim hắn dường như đã được sưởi ấm phần nào.____
Chú thích:*Jeong Jihoon - 24 tuổi, chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn kinh doanh bất động sản JM. Được người ngoài biết đến là một người ngay thẳng và sắc bén. Vì một cuộc gặp gỡ tình cờ với Ryu Minseok nên cũng dần trở thành anh em tốt của anh em nhà họ Kim.Chúc một ngày đọc truyện vui vẻ và thoải mái.
Chú thích:*Jeong Jihoon - 24 tuổi, chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn kinh doanh bất động sản JM. Được người ngoài biết đến là một người ngay thẳng và sắc bén. Vì một cuộc gặp gỡ tình cờ với Ryu Minseok nên cũng dần trở thành anh em tốt của anh em nhà họ Kim.Chúc một ngày đọc truyện vui vẻ và thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me