Kezhang Lil Boss
Thích hay không thích gì thì anh sếp vẫn phải về nhà ngủ và em thư ký cũng vậy. Sao mà đứng trừng nhau mãi được.Mà còn có người muốn đứng gây nhau không chịu đi thì mình phải...- Thả ra coi trời ơi cậu bị biến thái hả ăn gì mà mạnh dữ vậy thả xuống coi té bầm người ông đây thì có mà đuổi việc đấy nhé!!- Ồ, mai em đăng ký cho anh đi thi rap nhé? Nói nhanh vậy chẳng vấp chỗ nào, sếp Lưu lợi hại.- Đừng trêu tôi!- Về thôi, tối qua em xem clip dạy nấu ăn. Lưu Chương chỉ nghĩ đơn giản là bây giờ mình mà nói nữa sẽ bị ném xuống nên im lặng để hắn vác trên vai, tiến vào bãi giữ xe rồi lái về nhà.Kha Vũ biết anh khó chịu nên cũng chẳng hó hé tiếng nào. Về tới nhà anh còn tự nhiên dùng bếp nấu nướng. Còn anh sếp nhỏ xíu kia đi tắm mãi chẳng thấy xuống, lớn rồi mà còn đợi đút cơm cho ăn sao?Hắn mở cửa phòng ngó thấy ngay cục bông nằm nghịch điện thoại cười hihi, vừa thấy hắn đã giấu nhẹm đi môi cười xinh xinh rồi. Ghét thế không biết.- Xuống ăn cơm thôi.- Không thích, đi ra! Phắn về nhà!- Anh nói lại xem?Thôi rồi, sếp Lưu trời không sợ, đất không sợ. Sợ em thư ký mỗi lần nghiêm giọng thôi. Mấy khi thấy em nghiêm túc khiển trách cấp dưới anh đều thấy ngầu cực. Giờ anh lại là người bị trách... Là cười người hôm trước hôm sau người cười.- Không.Hắn nghiêm mặt đứng ở cửa nhìn Lưu Chương. Lưu Chương không giỏi đọ mắt cũng chẳng thích bầu không khí này nên bèn đem mặt chôn dưới chăn bông, lí nhỉ bảo:- Xin lỗi...Kha Vũ chưa thấy ai đanh đá như vậy. - Rõ ràng là anh hôn em trước, tự anh nghĩ ngợi rồi tự dỗi. Người bị động là em, em không dỗi thì sao anh dỗi? - Em cũng hôn tôi! Tôi cũng là người bị động.- Là anh bày trước. Anh nói xem anh bao nhiêu tuổi rồi còn ở đây đoi co xem ai sai?- Em sai!-...Miệng xinh thật nhưng cũng bướng thật. Miệng hư.- Em sai, được rồi. Em sai nên nấu cơm xin lỗi, sếp xuống ăn với em nào.- Ăn ăn ăn ăn mãi! Mẫy người xem tôi sắp thành heo rồi! Có phải âm mưu làm tôi xấu xí sau này không ai thèm có phải không!?- Heo nào mà vác một tay cũng nổi vậy? Giám đốc, anh lớn rồ-- Không! Ai bảo lớn? Thích làm nít ranh chửi lộn với mấy người đó rồi sao?Lưu Chương bỗng nhiên thấy người như bay lên. Là bay thật, bị bế lên rồi...- Khùng hả bỏ ra!- Bỏ ra té đấy. Ngoan nào, nhẹ tênh thế này mà bảo mập? Mập chỗ nào? Chỗ này hả?Hắn ngồi xuống đặt anh lên đùi, vừa nói vừa đưa tay nựng má anh.Mềm xèo (*'∇`*)- Ngoan nào Lưu Chương. Anh bướng thật đó.- Bướng cái đầu cậu.- Đầu em toàn hình ảnh anh chạy lung tung.- Học ai ba cái câu này nghe ớn lạnh.- Học anh đó chứ ai. Nói xem sao lại dỗi.- Tự nhiên hôn người ta.- Người ta nào? Hôn người mình thích chứ người ta nào?- Thích chỗ nào hong biết... toàn phũ người ta xong nay bảo thích có ma nó tin.Hắn cười cười. Cũng đúng, trước giờ hắn chẳng thể hiện gì quá lố như anh đâu. Nhưng giờ đi một vòng công ty hỏi thì ai chả biết hắn thương anh sếp nhỏ của hắn nhiều lắm.- Anh nghĩ xem nhé. Nếu không thích anh thì trong túi lúc nào cũng đem sẵn bánh kẹo rồi sữa cho anh làm gì? Anh thấy có thư kí nào mỗi ngày đều nấu cho anh ăn, lo từng thứ nhỏ xíu cho anh. Cả áo cũng đem đưa anh rồi.- Nói nhiều quá.- Thế có tin chưa?- Tạm tin.Hắn cười, nhìn xem em bé ngại ngùng mà còn làm giá giận dỗi kìa. Em bé này của hắn đó.- Chương Chương. - Ừ.- Thơm thơm một cái nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me