TruyenFull.Me

Kha Chuong Nghe Noi Em Ghet Toi

Dù sao cũng đến đây rồi, Lưu Chương quyết định dạo một vòng. Trên đường tấp nập kẻ đi người lại, ồn ào không ngớt. Nhưng Lưu Chương vẫn lọt vào tai mồn một câu nói:

- Lưu Vũ, lại đến à?

Lưu Vũ? Là em trai của "mình" mà. Lưu Chương nhìn sang thấy bóng lưng nhỏ bé đang từ từ tiến vào một khách trọ, nói đúng hơn là khách điếm. Anh ngước lên nhìn bảng hiệu "Xuân Hoa Lâu". Nở một nụ cười có phần gian xảo "Không ngờ đệ đệ lại có sở thích này, còn hơn cả anh trai của nó!"

Lưu Chương chợt nghĩ lại, hình như anh đâu có đọc thấy đoạn này trong cuốn sách não tàn kia đâu, hay anh đã bỏ qua mấy cái chi tiết lặt vặt đó nhỉ?

Tính tò mò dâng lên, Lưu Chương quyết định bám theo. Vừa bước vào liền bị mấy ả kiều nữ chặn lại mời gọi, Lưu Chương không thèm liếc lấy một cái, lạnh nhạt lướt qua. Tốn thời gian với đám người kia làm anh suýt chút thì mất dấu đệ đệ, thấy Lưu Vũ bước lên lầu hai, anh cũng rón rén theo đuôi, không để nó phát hiện.

Nhưng vừa đặt chân lên lầu, anh nhìn một lượt không thấy Lưu Vũ đâu, lần này thì hay rồi, thật sự là mất dấu rồi. Còn đang lơ ngơ không tìm thấy người thì chợt một cánh tay kéo anh vào phòng, khép cửa lại rồi đẩy thẳng anh lên giường. Loạt hành động này không hiểu vì sao lại trơn tru mượt mà đến vậy, thoáng chốc khiến Lưu Chương không kịp làm gì.

- Làm cái đéo gì thế?

Giường gỗ của thời cổ đại lạc hậu này quả thực không mấy êm ái, da thịt va chạm vào lại càng đau đớn. Lưu Chương nhăn mày nhăn mặt ngồi phắt dậy, ngước lên nhìn tên kia. Anh còn đang định xổ một tràng cho hắn, nét tức giận trên gương mặt bỗng chuyển sang ngạc nhiên khi thấy người kia là Châu Kha Vũ.

- Châu Kha Vũ? Gì thế này? Tôi nhận nhầm người rồi sao? Không ngờ người như cậu cũng đến đây đấy.

Lưu Chương châm biếm vài câu rồi nhếch miệng cười nhìn hắn, đột nhiên muốn chọc ghẹo tên này một chút, nhưng rồi anh chợt nhận thấy gì đó không ổn. Nhìn hắn ta có vẻ không khoẻ lắm, gương mặt xanh xao nhễ nhại mồ hôi, hơi thở thì nặng nề, dường như còn đang không đứng vững được.

- Này, cậu bị làm..

Lưu Chương vừa mở miệng hỏi thăm thì đã bị Châu Kha Vũ cắt lời bằng cách đẩy anh xuống giường lần nữa, lấy mình đè lên anh.

Giờ đây thì hơi thở nặng nề đó của hắn trực tiếp phả lên mặt anh làm anh có chút khó chịu, không dám thở. Ánh mắt mụ mị ngập tầng sương nước lấp lánh của hắn phản chiếu lại trong đáy mắt anh thật gần, thật gần. Lưu Chương không vội đẩy hắn ra nhưng lại cảm thấy cứ kéo dài tình hình này cũng không ổn, đặt tay lên ngực hắn nhẹ đẩy ra một chút.

- Này, cậu bị chuốc thuốc à?

Châu Kha Vũ cầm lấy bàn tay anh, những ngón tay thon dài của hắn chầm chậm đan vào những ngón tay anh, ghì xuống giường. Hắn không nói không rằng, đặt môi mình lên môi anh, nơi hồng hào, bóng bẩy căng mọng như một thức quả mát ngọt, hắn từ từ mút mát cái vị ngọt lành đó, thậm chí còn dùng lưỡi thưởng thức.

Lưu Chương trợn tròn mắt giật mình, hai tay ra sức đẩy hắn nhưng không lay chuyển được gì, ngược lại sự chống đối nhẹ hều này của anh vô tình làm hắn trở nên điên cuồng hơn. Lưu Chương bất quá đành cắn mạnh lên môi hắn, quả thật hắn nhả ra.

- Tiểu Lưu, anh.. rất khó chịu..

Lưu Chương đứng hình trước câu nói của hắn. Trong khi hắn đang bận cởi bỏ bộ đồ vướng víu của cả hai, thì anh lại chìm đắm trong suy nghĩ "Tiểu Lưu? Lưu Vũ ư? Đúng rồi lúc nãy mình còn theo Lưu Vũ đến đây, hai người họ hẹn trước với nhau ư?"

Nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên một cảm giác bực bội làm anh đột ngột lên tiếng:

- Con mẹ nó Châu Kha Vũ, mở mắt cún ra mà nhìn xem tôi là ai!

- Là tiểu Lưu.. bảo bối..

Châu Kha Vũ nói rồi lần nữa đặt nụ hôn lên môi anh, nhưng lần này hắn tham lam đưa lưỡi vào bên trong. Lưu Chương không kịp phản ứng lại bị hắn dùng lưỡi chơi đùa, khuấy đảo đến tê dại, tư vị ướt át lạ lẫm nơi khoang miệng dần chi phối đầu óc nhưng hai tay vẫn ở trước ngực hắn cố đẩy ra.

- Ngoan, chiều anh được không?

Hắn vừa nói vừa phả vào vành tai anh một hơi thở nóng ran, gương mặt anh chuyển dần sang ửng đỏ, phản ứng sinh lí cũng vì thế mà nổi lên.

- Cút ra, mẹ nó cậu tỉnh táo lại đi! Còn tiếp tục.. ngày mai tỉnh dậy cậu sẽ hối hận.. - Lưu Chương giữ lý trí chút ít cuối cùng mà phản kháng lại.

- Cứng miệng như vậy, em xem cơ thể em thành thật biết bao.

Vừa nói hắn vừa nắm lấy hạ bộ của Lưu Chương mà trêu đùa, tuốt lộng lên xuống. Phía trên vẫn hoạt động năng suất, tiếp tục đưa lưỡi vào khoang miệng anh, quấn lấy lưỡi anh, hớp hết từng ngụm không khí của anh làm anh có chút khổ sở. Vì không theo kịp tốc độ mà Lưu Chương vô cùng chật vật, nước bọt cũng vì thế mà trào ra nơi khóe miệng.

Nhận thấy người kia như sắp không thở được, Châu Kha Vũ mới là luyến tiếc dứt ra, bên dưới tay vẫn đều đều lên xuống mô phỏng động tác lúc tự xử. Lưỡi chuyển đến hai điểm hồng trên ngực Lưu Chương, ra sức liếm láp, cắn mút làm nó đỏ tấy lên. Bị tấn công ở cả hai nơi một cách dồn dập, hơi thở dần dà trở nên gấp gáp nặng nề, khoái cảm dâng đến đại não. Lưu Chương ưỡn ngực lên, bắn ra trên tay người kia, toàn thân hẵng còn co giật kịch liệt.

Châu Kha Vũ nhoẻn miệng cười gian, chưa để Lưu Chương bình ổn lại, trực tiếp đưa một ngón tay vào lỗ nhỏ của Lưu Chương.

- Mẹ kiếp, Châu Kha Vũ! Mày định ăn anh thật đấy à?

Lưu Chương vẫn còn đủ tỉnh táo để biết hắn đang làm gì. Hắn không đáp lại mà tiếp tục đưa một ngón, rồi một ngón nữa vào trong. Khi đã đủ ba ngón, hắn mới bắt đầu động, ra vào đều đặn thăm dò anh.

Đầu óc Lưu Chương như trống rỗng, cảm giác vừa mới lạ vừa kích thích này làm anh không nhịn được mà rên rỉ lên vài tiếng.

"Ưm.. a."

Châu Kha Vũ đột nhiên động nhanh hơn làm anh sung sướng nức nở thành lời, anh bấu lấy vai Châu Kha Vũ, cắn chặt miệng cố không phát ra âm thanh xấu hổ kia.

Châu Kha Vũ ác ý dừng lại, muốn xem phản ứng của anh. Lưu Chương đang trong cơn mê loạn thì bị đẩy xuống vực. Cảm giác trống trải hụt hẫng dâng lên, cả người anh uốn éo khó chịu. Anh cắn chặt răng, không muốn thốt ra những lời kia, không muốn để hắn đắc ý.

- Gọi một tiếng Kha Vũ ca, anh sẽ thoả mãn em, bảo bối! - Châu Kha Vũ lên tiếng, mở một đường cho Lưu Chương.

- Kha Vũ ca~ Bảo bối muốn~ - Dù không tình không nguyện nhưng giọng điệu này của anh cũng thật là khác biệt so với thường ngày.

Những lời yêu nghiệt kia như đường như mật rót vào tai hắn, hắn còn định nhẹ nhàng dùng tay với anh, nhưng giờ phía dưới đã trướng đến phát đau, hắn không nhẫn nại được nữa.

Châu Kha Vũ đặt hạ thân to lớn của mình lên cửa huyệt đã tiết chút dịch nhờn, từ từ tiến vào, chưa được một nửa Lưu Chương đã kêu oai oái lên.

- F**k, đau quá, to như vậy là muốn giết người à? Rút ra!

- Nào, thả lỏng ra, sẽ không đau.

Nói rồi hắn chui vào hõm cổ anh hít hà rồi nhanh chóng chuyển lên bờ môi căng mọng kia nhấm nháp. Hắn nghiện môi Lưu Chương mất, hương vị ngọt ngào lấn át tâm trí hắn, nhưng vẫn không quên đưa lưỡi vào càn quét sạch không khí, quấn lấy lưỡi anh. Lưu Chương bị hôn đến mơ hồ, toàn thân tê dại cũng dần thả lỏng ra.

Chớp lấy thời cơ, Châu Kha Vũ một đường tiến vào thật sâu rồi giữ nguyên, chưa động.

Cảm giác đau đớn ập đến, Lưu Chương hét lên, tưởng chừng như cơ thể bị xé làm đôi. Anh càng bấu chặt vào hắn hơn, hậu huyệt ôm chặt lấy cự vật đến nghẹt thở.

Châu Kha Vũ thử động nhẹ nhưng quá chặt rồi, Lưu Chương thống khổ thì hắn cũng không mấy thoải mái.

- Cậu.. khoan hẵng động.. ưm.. đau quá..

Lưu Chương yếu ớt lên tiếng. Châu Kha Vũ lại không màng tới tiếp tục động, hắn đã không nhịn được nữa. Hơi thở Lưu Chương dồn dập theo từng nhịp thúc của hắn. Những tiếng rên rỉ dâm loạn kia cứ thế vô thức thoát ra.

Biết rõ hắn sẽ không chịu dừng lại, Lưu Chương chỉ đành phải hạ mình xuống giọng thương lượng:

- Chậm.. chậm một chút.. đừng dùng sức như vậy.. a.. tôi không được..

- Muốn chậm chút sao?

Châu Kha Vũ nâng Lưu Chương dậy, vừa đâm vừa lật người Lưu Chương lại, vào từ phía sau. Với tư thế này, Châu Kha Vũ triệt để nắm trọn bờ mông căng bóng mềm mại của Lưu Chương, vừa sờ nắn vừa không ngừng giở trò tình thú lên cổ lên tai Lưu Chương. Lưu Chương ngượng đến đỏ hết cả mặt, miệng vô thức há ra chảy cả nước miếng cùng vài âm thanh mê người. Tiếng bạch bạch va chạm da thịt phát ra đều đều, theo đó là tiếng thở dốc nức nở của Lưu Chương.

Lưu Chương tự nắm lấy hạ bộ của mình tuốt lộng, chỉ muốn nhanh chóng thoải mái một chút. Nhưng chưa được bao lâu đã bị Châu Kha Vũ xấu tính ngăn chặn, đem hai tay anh giữ chặt không cho Lưu Chương tự xử.

- Đừng mà.. thả ra.. tôi muốn bắn.. a.. - Lưu Chương quay đầu nhỏ giọng cầu xin.

- Muốn bắn sao? Đợi một chút, chúng ta cùng nhau. - Nói rồi Châu Kha Vũ nhanh chóng chiếm lấy miệng nhỏ mà càn quét.

Châu Kha Vũ nhấc Lưu Chương quỳ thẳng người, giữ chặt hai tay Lưu Chương từ phía sau, tư thế này dường như làm cho vật nặng kia đi vào sâu hơn khiến Lưu Chương phải trợn ngược mắt tiếp nhận. Tiến độ ra vào thậm chí còn nhanh hơn lúc này. Lưu Chương chợt thấy có gì đó lạ lẫm đang chạy dọc trong cơ thể, hình như sắp tuôn trào đến nơi.

- Ức.. tôi sắp bắn.. a..

Châu Kha Vũ một lần nữa ngăn cản, lấy ngón tay bịt lại đầu súng đã rỉ ra một chút dịch nhờn, đồng thời cũng đình chỉ động tác đâm rút.

- A.. Châu Kha Vũ làm ơn.. cho tôi ra đi.. hức..

- Muốn ra tới vậy, hay là anh tự mình làm đi?

Lưu Chương ấm ức thút thít, bảo anh tự làm cũng được, nhưng hai tay đã bị Châu Kha Vũ giữ chặt, đầu súng cũng bị bịt lại, anh tự mình làm kiểu gì, Châu Kha Vũ đúng là ức hiếp người quá đáng.

Vật của Châu Kha Vũ vẫn ở bên trong khiến Lưu Chương vô cùng ngứa ngáy khó chịu, nhất là khi nó chỉ nằm yên như vậy. Lưu Chương vô thức lắc hông không ngừng cọ xát nuốt lấy vật kia của Châu Kha Vũ, có lẽ đây là cách duy nhất kiếm chút niềm an ủi trong hoàn cảnh này.

Châu Kha Vũ nhẹ nhíu mày, hắn rốt cuộc cũng không kiềm được trước dáng vẻ đáng yêu nhưng lại đang vô tình khiêu khích mình của Lưu Chương nữa.

- Vụng như vậy, vẫn là phải để tôi làm.

Châu Kha Vũ đột ngột thúc mạnh, dần dà quay trở lại trạng thái lúc đầu. Chỉ vài cú thúc đã khiến Lưu Chương lập tức muốn bắn, nhưng Châu Kha Vũ vẫn chưa cho phép điều đó.

- Châu.. Châu Kha Vũ, tôi không nhịn được nữa.. a.. làm ơn.. thả tay ra.. cho tôi bắn đi mà~

Châu Kha Vũ cuối cùng cũng làm người tốt, vừa bỏ tay ra đã thấy súng nhỏ tuôn trào, Lưu Chương như tìm được sự giải thoát, thở dốc mệt lịm ngả về phía trước. Nhưng chỉ một lúc đã thấy phía sau vật kia vẫn tiếp tục ra vào.

- Ư.. tôi vừa ra rồi mà.. cậu đừng..

- Anh ra rồi, còn tôi thì chưa.

Vừa mới bắn xong đã phải tiếp tục đón nhận những cú thúc mạnh liệt, kích thích lớn như vậy khiến cho vật nhỏ Lưu Chương vừa mềm nhũn lại vì bắn ra lập tức ngóc đầu dậy cương cứng trở lại như thể chưa bắn lần nào. Lưu Chương xấu hổ định dùng tay che lại thì đã bị Châu Kha Vũ nắm lấy, ác ý vạch trần.

- Ồ, cứng như vậy. Bị tôi thao đến cương trở lại sao? Đúng là dâm đãng mà.

- Đừng nói nữa.. hức.. mau.. cậu mau bắn đi..

- Không việc gì phải xấu hổ, nào để tôi giúp anh.

Thật không ngờ lần này Châu Kha Vũ lại chủ động làm vậy, ngón tay thon dài có vài phần thô ráp của hắn trực tiếp vuốt ve tuốt lộng hạ bộ Lưu Chương, chăm sóc nó một cách nhiệt tình. Đổi lại là Lưu Chương có chút bất ngờ đón nhận, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập.

Châu Kha Vũ động ngày một nhanh, trong cổ họng cũng gầm lên vài tiếng hậm hừ thoả mãn.

Lưu Chương đã theo kịp tiết tấu, cảm giác đau đớn cũng qua đi, thay vào đó là sự sung sướng đến tê dại. Anh lại bắn nữa rồi, anh bị hắn thao đến bắn ra.

Châu Kha Vũ cũng nhanh chóng rút ra, hắn cũng còn đủ tỉnh táo để không ra phía bên trong.

Hắn nằm sụp xuống ôm lấy Lưu Chương, vô thức phát ra vài lời rồi thiếp đi luôn.

- Tiểu Lưu..

Lưu Chương đờ người, nước mắt anh rơi rồi. Nỗi đau thể xác cũng không thể át đi được nỗi đau đớn bên lồng ngực trái. Trong lòng anh mâu thuẫn vô cùng.

Tại sao tim anh đau đến vậy, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống.

Anh ôm lấy y phục, lủi thủi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me