Kha Chuong Toi Cung Idol Ket Hon
Lưu Chương ngủ không ngon, anh mơ thấy ác mộng. Trong mơ anh và Châu Kha Vũ đang ăn sáng bên bờ biển vàng, gió biển vừa lạnh vừa tanh cuốn mất Châu Kha Vũ.Anh giật mình tỉnh lại, mở mắt thì thấy gương mặt yên tĩnh ngủ say của Châu Kha Vũ. Đèn ngủ cũng không chiếu rõ gương mặt của đối phương nhưng đủ để lòng Lưu Chương an tâm. Lưu Chương khổ não xoa đầu, sâu trong nội tâm vẫn là lo lắng, lo tất cả mọi thứ quá đỗi đẹp đẽ này hóa ra cũng chỉ là một giấc mơ đẹp. Nhân lúc Châu Kha Vũ chưa tỉnh, mà bản thân cũng không ngủ được Lưu Chương nằm trên giường yên lặng suy nghĩ về tương lai. Dù Châu Kha Vũ nói cậu không hiểu rõ cuộc sống của nhân viên văn phòng vả lại Lưu Chương cũng không hiểu cuộc sống trước giờ của Châu Kha Vũ - dù là dựa vào lịch trình của cậu. Trước hết cậu sẽ đi quay phim, ngắn thì là 3 tháng, dài thì nửa năm sẽ ở lại cùng đoàn làm phim. Phim hiện đại đô thị còn tốt, nếu như là cổ trang hoặc ảnh đặc biệt, nói không chừng ngay cả tín hiệu cũng không có. Thì chính là yêu xa rồi... Trong lòng Lưu Chương chua xót, cảm thấy tình yêu của mình dành cho Châu Kha Vũ lại phải duy trì nhớ nhung lâu như thế. Chỉ cần không nghĩ lung tung như hôm nay thì tốt. Hoặc đổi một công việc tại nhà, như thế có thể đi cùng đoàn với cậu... Không được, Tuệ Tuệ vẫn cần đi học, không thể đổi đi đổi lại theo người lớn được. Nội trú, làm sao nỡ đây. Phải rồi, nói không chừng phải đổi trường học cho Tuệ Tuệ. Bây giờ internet phát triển như thế, tin tức của bản thân sớm muộn sẽ bị đào ra mà thôi, bất kể là suy nghĩ cho sức khỏe hay tâm lí của Tuệ Tuệ đều phải chuyển trường cho con bé mới được. Tìm một trường học gần đây - thế nhưng học phí là một gánh nặng, mở lời tìm Châu Kha Vũ bảo cần tiền, cậu ấy có cảm thấy mình vô dụng không... Lưu Chương cứ thế nằm đến sáng, khi mọi thứ được sắc trời thay ánh đèn chiếu sáng, đồng hồ báo thức điện thoại của Châu Kha Vũ bỗng vang lên phá vỡ không khí tĩnh mịch. "Em mỗi ngày đều dậy sớm thế à?" Lưu Chương ngạc nhiên, lấy điện thoại của mình nhìn một cái, mới 6:30 sáng. "Không phải..." Châu Kha Vũ vẫn mơ màng, vươn tay tắt đồng hồ ôm lấy Lưu Chương: "Ở đây hơi xa, em sợ đưa Tuệ Tuệ đi học muộn..." Những từ còn lại bị cơn mơ màng nuốt chửng, Châu Kha Vũ cọ cọ vào cổ của Lưu Chương. Động tác thân mật bất ngờ gần như không còn khoảng cách khiến Lưu Chương cứng đờ người không dám động đậy, tiếp đó cảm nhận thấy bắp đùi ấm nóng chạm phải thứ gì đó cứng chắc... "Tỉnh, tỉnh rồi thì rời giường thôi." Lưu Chương cuống quýt đẩy Châu Kha Vũ: "Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho Tuệ Tuệ." "Được..." Lưu Chương hoảng loạn bỏ chạy, Châu Kha Vũ mê man một lúc mới chậm rì rì rời giường. Qua một đêm, đồ ngủ trên thân cậu đã nhăm nhúm, cổ áo cũng lỏng lẻo. Đợi cậu dụi mắt bước vào phòng tắm Lưu Chương đã đầy những giọt nước trên khuôn mặt. Lau nước trên mặt cùng mắt, Lưu Chương thấy một cảnh tượng kinh ngạc. Mắt thấy dáng vẻ này của đối phương Châu Kha Vũ càng cảm thấy thú vị. Cậu biết Lưu Chương cần thời gian thích nghi, hai người kết hôn đã kết hôn rồi, lĩnh chứng cũng lĩnh rồi, cái thiếu nhất chính là thời gian.Với mặt mình ở trong gương, Châu Kha Vũ không khỏi nổi dậy suy nghĩ "vẫn may da mình không tồi", cẩn thận hơn so với bình thường, ngâm nga một bài hát mới từ từ cạo bộ râu lún phún. Cậu vẫn là người không dậy sớm, do đó khi nghỉ ở nhà dì bảo mẫu cũng sẽ không làm bữa sáng cho cậu. Tuy nhiên bây giờ ở đây còn có thêm một đứa trẻ, còn có một người mỗi sáng phải dậy sớm để đi làm cần phải nuôi, Châu Kha Vũ sớm đã dặn dò trợ lí xong xuôi nhớ phải mang bữa sáng đến. Châu Kha Vũ xong xuôi đi xuống tầng 1, liền thấy Lưu Chương nhận lấy đủ loại túi lớn túi nhỏ từ tay trợ lí, trợ lí lanh lẹ tránh đi. Thấy Châu Kha Vũ xuất hiện, trợ lí vội vội vàng vàng chào, để đồ ăn sáng lên bàn lập tức dùng tốc độ ánh sáng chuồn mất. "Đây... em mua nhiều đồ thế làm gì? Ba người chúng ta ăn không hết." Lưu Chương nhìn đồ ăn đầy trên bàn, thói quen tiết kiệm thúc đẩy anh nói ra vài câu mang theo chút ít trách móc. Châu Kha Vũ vốn đầu mang theo nụ cười "xem em chuẩn bị chu đáo như thế nào" nhưng lập tức xụ mặt khi nghe thấy anh nói. "Hôm qua có hơi vội vàng... không kịp hỏi Tuệ Tuệ thích ăn gì." Đôi môi Châu Kha Vũ mím lại: "Thế nên muốn chuẩn bị đủ món... hơn nữa em không biết sức ăn của hai người..." Lưu Chương lập tức cảm thấy lời nói vô tâm của mình khiến Châu Kha Vũ nghĩ nhiều rồi, vội vươn tay mở bao túi ra, đặt từng món từng món ngay ngắn: "Không có ý trách em! Em đi gọi Tuệ Tuệ dậy được không?" "Ừm, được." Châu Kha Vũ tiến sát xoa vai Lưu Chương: "Không phải em cố ý lãng phí thực phẩm, tin em, em không phải là loại "ngôi sao" anh nghĩ đâu." Đợi Châu Kha Vũ lên tầng Lưu Chương mới hiểu ý của cậu. Cậu sợ Lưu Chương vì một số khuôn mẫu và theo thói quen xếp mình vào những kẻ "thượng lưu" chỉ muốn hưởng thụ. Anh cảm thấy cậu có lẽ chưa tỉnh hẳn mới lộ ra mặt mẫn cảm trước anh như thế. Thực sự với hình tượng cậu trước nay vẫn luôn cao lớn rạng ngời, nỗ lực trên màn ảnh khác nhau một trời một vực. Châu Kha Vũ đi đến cửa phòng Tuệ Tuệ mới bắt đầu thất vọng với những câu mình vừa nói. Không đầu không đuôi, chỉ có cậu biết câu nói này mang bao nhiêu phần làm nũng. Cái gọi là quan tâm đến loạn tâm trí, không nói Lưu Chương là một người trưởng thành có suy nghĩ hoàn thiện, thì anh vốn dĩ là fan của Châu Kha Vũ, sao có thể xếp thần tượng của mình vào chỗ xấu chứ. Cậu dùng đầu ngón tay chạm vào tay nắm cửa mát lạnh, cuối cùng nhận thức rõ biết đâu là thật sự được gắn cho mác "người bình thường" lên người rồi. "Tuệ Tuệ, tỉnh dậy thôi", Châu Kha Vũ đẩy cửa kéo rèm che: "Sắp muộn học rồi." "Ưm... Baba bế..." Cô bé nhắm mắt kéo chăn ra khỏi người, hai chân không thành thực đạp đạp, rõ ràng là không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp. Châu Kha Vũ mang theo hiếu kì và một chút mong đợi, tiến đến bên giường, tay cậu vừa chạm tới vai cô bé ôm lấy Chây Kha Vũ giống như gấu túi mắc trên người cậu. "Baba... Hôm nay baba thật thơm..." Biết Tuệ Tuệ chưa tỉnh hẳn mới coi cậu là Lưu Chương, Châu Kha Vũ cũng không có ý sửa lại. Cậu bế Tuệ Tuệ đến phòng tắm lấy cho cô bé kem đánh răng, khóe miệng theo tiếng gọi "baba" mơ màng há rộng. "Được rồi, Tuệ Tuệ tự mình rửa mặt, baba ở dưới tầng đợi con ăn cơm." Tuệ Tuệ nhắm mắt nhét bàn chải vào miệng, Châu Kha Vũ nói xong vài giây mới nhận ra không hợp lí. Đôi mắt to tròn giống như cha vốn dĩ còn không mở nổi giờ nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ trong gương. "Chú..." "Chú nói baba con đang ở dưới lầu đợi con, nhanh xuống ăn cơm." Châu Kha Vũ giả ngốc trước trẻ con, xoa đầu Tuệ Tuệ, rất vui vẻ đi xuống lầu gặp Lưu Chương. Hôm nay là thứ hai, Tuệ Tuệ phải đi học, Lưu Chương phải đến công ti, chỉ có Châu Kha Vũ tạm thời không có gì để làm. Mắt thấy Tuệ Tuệ đeo cặp sách nhỏ của mình, Lưu Chương vừa tự thắt cà vạt vừa nhét hai quả quýt vào túi lưới bên cặp của Tuệ Tuệ, Châu Kha Vũ nghĩ một hồi quyết định đổi một bộ đồ bình thường đi cùng ra ngoài. "Em đi làm gì?" Lưu Chương kéo Châu Kha Vũ vào cửa: "Anh chỉ đi gửi đơn xin nghỉ, bàn giao đồ đạc thì quay lại, bây giờ không phải cuối năm phòng của bọn anh cũng không bận." "Em... chỉ muốn đi cùng anh thôi. Anh vào công ti còn em ở trong xe đợi có được không?" "Khả năng đợi rất lâu đấy." Thấy Lưu Chương đã mềm lòng, Châu Kha Vũ rèn sắt khi còn nóng, lắc lắc tay Lưu Chương: "Không sao, em mang theo sạc dự phòng." Tuệ Tuệ ở một bên nhìn baba mình với chú Châu Châu nắm tay nhau mở cửa xe ngồi xuống ghế của mình: "Baba! Còn không đi con sắp muộn giờ rồi!" Xe này tất nhiên là của Châu Kha Vũ, tài xế Điền đưa Tuệ Tuệ đi trước. Một ngôi sao như Châu Kha Vũ dốc sức làm việc mười mấy năm, ngoài một dàn xe sang chạy sự kiện, những xe còn lại không phải là những mẫu xe có độ sử dụng. Vậy mà phía sau mỗi xe đều đã đặt một ghế cho trẻ em. Những việc nhỏ này Lưu Chương đều nhìn thấy, trong lòng cảm thấy được sưởi ấm mềm mại. Đợi Lưu Chương vào công ti mới thực sự cảm nhận được sự việc xảy ra vào cuối tuần đã kích động gây ra những gợn sóng lăn tăn trong cuộc sống. Ngay từ khi tới những đồng nghiệp chưa từng gặp qua đều nói "Người may mắn được ngôi sao chọn chính là XX của phòng tài vụ", đồng nghiệp cùng phòng còn tập trung ánh mắt hơn khi Lưu Chương đến cửa. "Chương Bảo! Thế nào rồi!" Trưởng phòng bước đến, là một người chị lớn hơn Lưu Chương vài tuổi. Trưởng phòng có khuôn mặt tròn và mái tóc dài uốn xoăn, nhìn một cái là biết người có tính cách cởi mở. "Chị Dương, em tới xin nghỉ phép." Lưu Chương mở lời có chút ngại: "Cái đó, nghỉ kết, kết hôn..." "Biết rồi biết rồi, email của em chị xem rồi, nghỉ thưởng năm cũng một lần xin luôn nhỉ?" "Vâng, được không ạ?" "Không được có được không? Cả thế giới đều biết em kết hôn cùng đại minh tinh, nghỉ kết hôn không cho, chị sợ vị kia nhà em sẽ dỡ phòng chúng ta mất." Có lời của trưởng phòng nên Lưu Chương bàn giao công việc rất thuận lợi, mặc dù bây giờ cũng đã mất 2 tiếng. Đợi khi anh rời khỏi công ti trong ánh mắt mơ hồ không hiểu của mọi người, Châu Kha Vũ thật sự vẫn ngồi ghế sau đâu cũng không đi. Não bộ Lưu Chương nảy ra một suy nghĩ Châu Kha Vũ ỷ lại bản thân trong khoảng thời gian ngắn thăng trầm, tưởng tượng ra dáng vẻ cậu ngoan ngoãn đợi không rời khỏi mình không nén được cảm thấy trong lòng bỗng chốc ngọt ngào. "Anh xong rồi, chúng ta về nhà hay là đi đâu?" Châu Kha Vũ lập tức cất điện thoại, màn hình nhấp nháy không phải giao diện trò chơi màu sắc sặc sỡ hay trang mạng xã hội UI dùng để giết thời gian như Lưu Chương tưởng tượng mà chỉ là những chữ đen đơn giản trên nền trắng, rõ ràng là xem tài liệu gì đó. Lưu Chương không muốn dò hỏi những thứ riêng tư của Châu Kha Vũ, vì thế dù có hơi tò mò nhưng anh cũng không đặt câu hỏi. "Chúng... chúng ta về nhà nhé?" Châu Kha Vũ nắm tay Lưu Chương kéo hẳn về phía mình: "Còn rất nhiều rất nhiều việc cần bàn bạc với anh." "Được, chúng ta về nhà."Xe riêng quay đầu lái về ngoại ô thành phố, Châu Kha Vũ nắm tay Lưu Chương nửa ngày trời không nói lời nào, chỉ dùng ngón tay dài mảnh nhẹ cọ sát lòng bàn tay Lưu Chương. Anh kiên nhẫn đợi Châu Kha Vũ mở lời cũng nhẹ nhàng nắm lại. "Nói ra thì kết hôn không phải là phát kẹo cưới với bạn bè, đồng nghiệp sao..." Châu Kha Vũ chậm rãi mở lời: "Hôm nay nên mua một ít để anh mang đi." "Có cách nói này nhưng cũng không bắt buộc, cùng lắm là chúng ta hưởng tuần trăng mật xong trở về bù sau." "Được, anh nói xem mua kẹo cưới hay socola sẽ tốt hơn? Em vừa lên mạng xem có người mua hẳn mấy cân kẹo cưới, từng túi từng túi, nhìn trông đặc biệt có ý nghĩa. Anh nói đến lúc đó em có thể cùng anh đến công ti anh không? Giống như cặp đôi mới cưới cùng nhau đi phát kẹo ấy..." Châu Kha Vũ hiếm khi nói luyên thuyên, Lưu Chương trên mặt là nụ cười nghiêng đầu nghe cậu nói. Không đợi Châu Kha Vũ nói hết đầu đuôi Lưu Chương đã chủ động giữ vai hôn cậu. Tài xế ở phía trước giữ đạo đức nghề nghiệp không dám nhìn vào gương chiếu hậu, cố gắng phớt lờ âm thanh càng lúc càng triền miên bên tai. Tốt xấu hai người phu phu ông chủ không phải là người không biết kiểm soát bản thân, vì thế mặc dù Châu Kha Vũ có đắm chìm vào nụ hôn chủ động hiếm có của Lưu Chương, càng mãnh liệt, càng lâu dài nhưng vẫn là 10 phút sau mới buông Lưu Chương ôm đối phương vào lòng. "Lưu Chương, hôm nay có được không?" Châu Kha Vũ nhỏ giọng nói vào tai anh: "Hôm nay đi..." Lời này không đầu không đuôi, Lưu Chương thở còn chưa thở đều đặn lập tức đã hiểu. Anh trước tiên thoạt nhìn tài xế phía trước lại mở to đôi mắt trong veo nhìn vẻ mặt cậu - Châu Kha Vũ và anh đều giống nhau, bởi vì nụ hôn vừa rồi mà thở dốc, sắc mặt ửng đỏ. Lưu Chương bất giác liếm môi, nhìn vào mắt Châu Kha Vũ nghiêm túc gật đầu.tbc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me