Kha Tuu Hoan Lieu Trans Bet Dat Cuoc
Mọi việc trên thế gian này đều tinh tế và đa diện, nhưng đôi khi con người lại chỉ cảm nhận sự việc dưới góc nhìn của riêng họ. Khi Riki đem phần tiền truyện này ra phân tích kĩ càng thì càng rõ ràng lần gặp gỡ đầu tiên của họ tựa như một vở hài kịch, một sự giả dối đến từ đôi bên."Vậy trong mắt anh, tôi chỉ đáng giá một sợi dây chuyền rẻ rách thôi sao?" Quá nhiều thông tin cùng suy nghĩ ập đến khiến Châu Kha Vũ như chết chìm dưới đáy biển, mất kiểm soát hít thở không thông."Anou, tôi chỉ đặt cược như cậu thôi mà, không phải sao?" Lực Hoàn mỉm cười, tiếp tục nói: "Vậy nên, chúng ta chia tay đi." Vẻ mặt càng ngây thơ, càng như những mũi tên sắc bén đâm vào tim Châu Kha Vũ. Lực đạo trên tay Riki cũng lúc một mạnh hơn, hắn lặp đi lặp lại lời nói vô nghĩa, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ."Đau."Riki cuối cùng cũng ngừng cười, Kha Vũ ý thức được, dần buông lỏng tay."Ừm ... Cứ như vậy đi, không cần cậu đưa về, xe của tôi đã tới ngoài cửa rồi." Ý của anh là gì? "Cứ như vậy đi?" Tinh thần sụp đổ là chuyện nhất thời, nhưng tất cả sự tức giận và kiêu ngạo từ trước đến nay của hắn đều tan tành trong giây phút này, điều còn lại duy nhất là lời cầu xin yếu ớt, hắn chỉ muốn xin anh đừng rời đi. Hắn yếu ớt cố níu tay Lực Hoàn, một mặt lại không dám dùng lực, rập khuôn đi theo Riki đến trước xe, trầm mặc giằng co. Sự đau đớn cuối cùng cũng tràn ra, ngập mũi và miệng, lan đến hốc mắt, mang đến cảm giác nhức nhối và ẩm ướt."Tôi muốn lên xe." Hắn thì thầm.Riki nhìn hắn, ngón tay dịu dàng chạm nhẹ vào khóe mắt đỏ bừng đang ngập nước, "Kết thúc đi.""Nhưng..." Hắn ngước đôi mắt đỏ hoe, nhỏ giọng lặp lại, "Tôi muốn lên xe." Oscar nhìn người anh em của mình hồn xiêu phách lạc bước ra ngoài trong tuyệt vọng. Suốt cuộc đời, số lần thấy Châu Kha Vũ suy sụp như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần đầu tiên anh hối hận muốn xé miệng mình.Quả là tự tạo nghiệp chướng mà !
Châu Kha Vũ yên lặng ngồi kế bên tài xế. Cả hai duy trì im lặng đến trước cửa nhà trọ của Lực Hoàn, anh xoay chìa khóa, đem hắn ngăn cách ở ngoài cửa: "Cậu không cần đi vào."Hắn không trả lời, nhưng tay lại níu chặt góc áo của Riki, tay còn lại vững vàng chặn cửa.Riki thở dài, "Tay, thu lại đi. Tôi sẽ đóng cửa, thật đấy." Kha Vũ mím môi, không chịu từ bỏ thấp giọng: "Không. Đóng đi, tôi không sợ. Tốt nhất là gãy tay luôn, vậy thì sau này Riki phải chịu trách nhiệm."Riki khựng lại vài giây, do dự nhưng vẫn đóng cửa lại. Không ngờ rằng hắn lại quyết tâm như vậy, đau đến mức la lên một tiếng.Cái kẹp tay này thật đáng giá, Kha Vũ nghĩ. Vì cơn đau dữ dội tuy ngắn ngủi nhưng có thể mang lại kết quả hắn muốn.
Những vết bầm tím và vết máu ứ đọng trên cánh tay ngổn ngang, cứ như một bức tranh lộn xộn. Lực Hoàn cầm thuốc mỡ chăm chú bôi lên từng chút một, nhưng không nhìn hắn.Châu Kha Vũ ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhìn chăm chú hàng mi đang rũ xuống của Lực Hoàn, thanh âm cẩn thận lại ủy khuất: "Chỉ đáng giá một chiếc vòng cổ, không sao. Lỗi là lỗi của em. Em không nên đánh cược gì cả, nhưng em thề, em thực sự! Thực sự thích anh. Em muốn theo đuổi anh, em nghiêm túc! Thứ lỗi cho em, được không, Riki? Đừng đi..."
Riki không trả lời, nhẹ nhàng thổi thổi lên vết thương của hắn, "Đã đến lúc phải trở về rồi, Kha Vũ."Thời điểm đó, Kha Vũ không biết rằng câu nói này còn có ý nghĩa nặng nề như vậy, bi thương gọi: "Riki, Riki."Tựa như vết thương nơi quả tim mỗi lúc một lan rộng. Cần phải biết rằng, từ nhỏ đến khoảng thời gian trước khi gặp Lực Hoàn, hắn chưa bao giờ mặt dày và dính người đến như vậy. Để kiên trì ở lại, thân cao gần mét chín phải co ro trên chiếc sô pha nhỏ, hắn không ngại chen chúc, nhìn vào ánh sáng hắt ra từ khe cửa, cố gắng nắm bắt chuyển động của Riki trong bóng tối. Sắc trời càng lúc càng tối, ánh đèn trong phòng vậy mà chưa tắt, Châu Kha Vũ bối rối suy nghĩ: "Anh ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ? Sao lại ngủ muộn như vậy? Có phải anh đang nghĩ đến việc rời xa mình không? Sau này dù sao cũng phải nói với Riki rằng thức khuya sẽ khiến cơ thể suy nhược, không nên thức khuya như thế.Kì quái làm sao, trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến điều này khi thâu đêm uống rượu và vui vẻ, giờ phút này lại có thể nghĩ cho sức khỏe của Riki.Lố bịch chết, hoặc nói, hắn thực sự hết thuốc chữa rồi..
Rạng sáng, trong không gian cực kì yên tĩnh, cửa từ bên trong mở ra, có cảm giác một bóng người lướt qua rồi đi mất. Châu Kha Vũ lẩm bẩm, giơ tay lên cũng không bắt được cái gì. Bánh xe va li trượt trên sàn, phát ra tiếng kêu khe khẽ, cánh cửa lớn đóng lại, trả lại sự an tĩnh cho căn nhà.Đại khái là do ngủ không đủ giấc, khiến Kha Vũ bị đau đầu khi thức dậy. Hắn túm tóc hướng vào trong phòng hét lên: "Riki--"Tiếng bước chân vội vã từ xa đến, nhưng là AK.Châu Kha Vũ sắc mặt ngưng trọng: "Riki đâu?"AK ánh mắt né tránh, " Anh ấy nói, anh ấy cần phải trở về, còn để tôi nhắn với anh rằng, anh muốn một sự khởi đầu mới."Riki trước giờ vẫn chưa cùng chủ nhà gia hạn hợp đồng, những thứ đáng lẽ thu thập xong đã sớm thu dọn, những thứ còn lại có lẽ anh không cần.""Anh ấy nói: Kha Vũ, hãy sống tốt, là chính mình của trước đây."Châu Kha Vũ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng không tìm thấy âm thanh của bản thân.Trước đây? Cách đây bao lâu? Là khi anh ấy chậm rãi nói "Anh muốn em." bằng tiếng Trung, hay khi anh ấy nghiêng đầu ôm mình rồi mỉm cười? Tôi không muốn phần còn lại ... Anh đi rồi nơi đây còn lại gì? Không phải là toàn bộ ngôi nhà và Châu Kha Vũ, người vừa bị anh bỏ rơi sao?Lớn lên trong êm đềm, hắn chưa bao giờ phát hiện cuộc đời còn có một mặt tàn nhẫn như thế. Từ thiên đàng ngã thẳng xuống địa ngục, chỉ bởi vì yêu một người.
Châu Kha Vũ yên lặng ngồi kế bên tài xế. Cả hai duy trì im lặng đến trước cửa nhà trọ của Lực Hoàn, anh xoay chìa khóa, đem hắn ngăn cách ở ngoài cửa: "Cậu không cần đi vào."Hắn không trả lời, nhưng tay lại níu chặt góc áo của Riki, tay còn lại vững vàng chặn cửa.Riki thở dài, "Tay, thu lại đi. Tôi sẽ đóng cửa, thật đấy." Kha Vũ mím môi, không chịu từ bỏ thấp giọng: "Không. Đóng đi, tôi không sợ. Tốt nhất là gãy tay luôn, vậy thì sau này Riki phải chịu trách nhiệm."Riki khựng lại vài giây, do dự nhưng vẫn đóng cửa lại. Không ngờ rằng hắn lại quyết tâm như vậy, đau đến mức la lên một tiếng.Cái kẹp tay này thật đáng giá, Kha Vũ nghĩ. Vì cơn đau dữ dội tuy ngắn ngủi nhưng có thể mang lại kết quả hắn muốn.
Những vết bầm tím và vết máu ứ đọng trên cánh tay ngổn ngang, cứ như một bức tranh lộn xộn. Lực Hoàn cầm thuốc mỡ chăm chú bôi lên từng chút một, nhưng không nhìn hắn.Châu Kha Vũ ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhìn chăm chú hàng mi đang rũ xuống của Lực Hoàn, thanh âm cẩn thận lại ủy khuất: "Chỉ đáng giá một chiếc vòng cổ, không sao. Lỗi là lỗi của em. Em không nên đánh cược gì cả, nhưng em thề, em thực sự! Thực sự thích anh. Em muốn theo đuổi anh, em nghiêm túc! Thứ lỗi cho em, được không, Riki? Đừng đi..."
Riki không trả lời, nhẹ nhàng thổi thổi lên vết thương của hắn, "Đã đến lúc phải trở về rồi, Kha Vũ."Thời điểm đó, Kha Vũ không biết rằng câu nói này còn có ý nghĩa nặng nề như vậy, bi thương gọi: "Riki, Riki."Tựa như vết thương nơi quả tim mỗi lúc một lan rộng. Cần phải biết rằng, từ nhỏ đến khoảng thời gian trước khi gặp Lực Hoàn, hắn chưa bao giờ mặt dày và dính người đến như vậy. Để kiên trì ở lại, thân cao gần mét chín phải co ro trên chiếc sô pha nhỏ, hắn không ngại chen chúc, nhìn vào ánh sáng hắt ra từ khe cửa, cố gắng nắm bắt chuyển động của Riki trong bóng tối. Sắc trời càng lúc càng tối, ánh đèn trong phòng vậy mà chưa tắt, Châu Kha Vũ bối rối suy nghĩ: "Anh ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ? Sao lại ngủ muộn như vậy? Có phải anh đang nghĩ đến việc rời xa mình không? Sau này dù sao cũng phải nói với Riki rằng thức khuya sẽ khiến cơ thể suy nhược, không nên thức khuya như thế.Kì quái làm sao, trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến điều này khi thâu đêm uống rượu và vui vẻ, giờ phút này lại có thể nghĩ cho sức khỏe của Riki.Lố bịch chết, hoặc nói, hắn thực sự hết thuốc chữa rồi..
Rạng sáng, trong không gian cực kì yên tĩnh, cửa từ bên trong mở ra, có cảm giác một bóng người lướt qua rồi đi mất. Châu Kha Vũ lẩm bẩm, giơ tay lên cũng không bắt được cái gì. Bánh xe va li trượt trên sàn, phát ra tiếng kêu khe khẽ, cánh cửa lớn đóng lại, trả lại sự an tĩnh cho căn nhà.Đại khái là do ngủ không đủ giấc, khiến Kha Vũ bị đau đầu khi thức dậy. Hắn túm tóc hướng vào trong phòng hét lên: "Riki--"Tiếng bước chân vội vã từ xa đến, nhưng là AK.Châu Kha Vũ sắc mặt ngưng trọng: "Riki đâu?"AK ánh mắt né tránh, " Anh ấy nói, anh ấy cần phải trở về, còn để tôi nhắn với anh rằng, anh muốn một sự khởi đầu mới."Riki trước giờ vẫn chưa cùng chủ nhà gia hạn hợp đồng, những thứ đáng lẽ thu thập xong đã sớm thu dọn, những thứ còn lại có lẽ anh không cần.""Anh ấy nói: Kha Vũ, hãy sống tốt, là chính mình của trước đây."Châu Kha Vũ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng không tìm thấy âm thanh của bản thân.Trước đây? Cách đây bao lâu? Là khi anh ấy chậm rãi nói "Anh muốn em." bằng tiếng Trung, hay khi anh ấy nghiêng đầu ôm mình rồi mỉm cười? Tôi không muốn phần còn lại ... Anh đi rồi nơi đây còn lại gì? Không phải là toàn bộ ngôi nhà và Châu Kha Vũ, người vừa bị anh bỏ rơi sao?Lớn lên trong êm đềm, hắn chưa bao giờ phát hiện cuộc đời còn có một mặt tàn nhẫn như thế. Từ thiên đàng ngã thẳng xuống địa ngục, chỉ bởi vì yêu một người.
_____________
💙💜🤟🏻
Tui trans xong cũng lâu rồi. Mà laptop dở chứng không vào được wattpad mọi người ạ 🥲
Đường cùng phải copy vô mess rồi từ mess copy vào ghi chú xong từ ghi chú copy vào watt đấy 🥲🥲
________
Ngồi đợi đúng 1000 lượt đọc rồi post chap cuối nha 🔥
Dù gì cũng 993 lượt rùi á
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me