Khe Uoc Hao Mon Phan 1 Can Nien
CHƯƠNG 151: AI SẼ ĐẾN CỨU TÔI
Mùi ê-te nồng nặc đặc trưng vẫn còn vương vấn trong khoang mũi.Đầu nặng trịch chạm đất, như bị đè bởi ngàn cân, không tài nào nhấc lên nổi...
Tần Mộc Ngữ chống tay xuống đất, hàng mi dài khẽ run lên khi cô từ từ mở mắt. Trước mắt cô là những tia sáng rải rác mơ hồ. Trong ánh sáng lạnh lẽo ấy, cô chỉ thấy một chiếc xe đang chạy vào từ cổng lớn, còn hai kẻ bên cạnh đã ném cô xuống đất, bước tới nghênh đón.
"Cút." Một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Hai gã đàn ông bước tới khựng lại, thoáng lúng túng, nhưng rồi cười khẩy, đưa con dao sắc cùng lọ thuốc trong tay cho cô ta.
"Tần tiểu thư, xong vụ này, bọn tôi xin nghỉ, không nhận thêm vụ nào nữa. Dù sao tiền cũng đã vào tài khoản, bọn tôi cút đây." Gã đàn ông cười khùng khục, rồi rời khỏi nhà kho cũ nát.
Tần Cẩn Lan vẫn chìm trong men say, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên vẻ tàn độc.
Cô ta chẳng thèm quan tâm việc hai gã kia đã lái xe của mình rời khỏi nhà kho cũ nát này, cô ta đã tự cắt đứt đường lui của mình. Siết chặt đồ vật trong tay, cô ta lảo đảo bước về phía bóng người nằm dưới đất.
Tần Mộc Ngữ khó khăn hít thở, đôi mắt trong veo dưới hàng mi dài mờ nước, cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ dạng của người đang tiến đến.
"Tần Cẩn Lan..." Cô thều thào gọi, giọng yếu như sợi tơ sắp đứt.
Tần Cẩn Lan khựng lại, rồi bất chợt cười phá lên, gương mặt xinh đẹp méo mó đến dữ tợn. "Haha, Tần Cẩn Lan? Tiểu Ngữ, sao mày không gọi tao là chị nữa? Trước đây mày chẳng phải thích gọi tao là chị nhất sao? Dù mày làm bao chuyện trơ trẽn, lúc mày lả lơi quyến rũ chồng tao đến mức nóng bỏng như thế, mày vẫn mặt dày gọi tao một tiếng chị. Sao giờ không gọi nữa?"
Tần Mộc Ngữ cố gắng bò dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn xung quanh, rồi lại nhìn thứ trong tay cô ta, trái tim lập tức chìm xuống đáy vực băng giá! Giống như lần trước, cả người cô run lên, cảm nhận được sát khí và cái chết đang đến gần!
"Lại là chị..." Môi mỏng của cô bật ra mấy chữ, trong mắt hiện lên vẻ tái nhợt và đau đớn tột cùng, giọng khàn đặc, "Lại là chị..."
Khi cô đang nằm trên giường bệnh, vừa mở mắt vì tiếng động bên ngoài, mùi ê-te kích thích đã trùm lên mũi miệng. Cô muốn vùng vẫy, nhưng hai bàn tay to lớn đen đúa kia đã bịt miệng cô đến nghẹt thở, kéo cô xuống địa ngục.
"Đúng vậy, lại là tao!!" Tần Cẩn Lan gầm lên, mắt đỏ ngầu.
"Mày đã biết rồi đúng không? Ở tỉnh M, chính tao sai người bắt cóc mày, chính tao sai người giết mày! Chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu Hạo đến muộn một chút, mày đã được nếm cảm giác bị cưỡng hiếp rồi giết chết rõ ràng thế nào! Haha... Mày hận tao lắm đúng không? Có phải mày rất muốn tao bị trừng phạt, rất muốn có người giúp mày đòi lại công bằng? Đáng tiếc là không có... Mày xem, Hạo yêu tao đến vậy, dù tao có giết mày thật, vứt xác nơi hoang vu, anh ấy cũng chẳng làm gì tao đâu!"
Cô ta say khướt, tay nắm chặt mấy món hung khí sắc nhọn, gào thét đến mức đứng không vững, ngã nhào xuống.
Nhớ đến sự tuyệt tình và tàn nhẫn của người đàn ông ấy, khuôn mặt Tần Mộc Ngữ tái đi, cô kìm nén cơn đau nhói trong lồng ngực, chịu đựng cảm giác tê liệt thần kinh mạnh mẽ do thuốc chưa tan trong đầu, cố bò dậy để chạy trốn.
Mắt cô ngập nước, trong đầu chỉ có một suy nghĩ... Cô không muốn chết...
Cô không muốn chết!!
"Haha... Mày chạy? Mày còn muốn chạy đi đâu?!" Tần Cẩn Lan lảo đảo đứng dậy, bước tới túm chặt cánh tay Tần Mộc Ngữ, kéo mạnh lên. Cơ thể yếu ớt của cô bị giật mạnh đến choáng váng, nhắm mắt cố chịu đựng, nhưng Tần Cẩn Lan chỉ cười lạnh, nhấc gót giày cao gót, dẫm mạnh xuống bàn tay trắng mịn mảnh mai đang chống trên mặt đất!
"Á—!!" Cơn đau dữ dội ập đến, Tần Mộc Ngữ hét lên thảm thiết, toàn thân run rẩy co rúm lại, nước mắt rơi lã chã.
"Đau không? Tiểu Ngữ, nói cho chị biết có đau không?" Tần Cẩn Lan cúi xuống, cười dữ tợn, nụ cười dần chuyển thành bi thương, gào lên, "Mẹ kiếp mày thì đau cái gì! Chỉ vì con tiện nhân như mày mà Hạo không cần tao nữa, mày có biết lòng tao đau thế nào không! Chút đau này của mày thì đáng là gì!"
Tần Mộc Ngữ cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch toát mồ hôi lạnh, cô co người trên đất ôm lấy bàn tay suýt bị gót giày nhọn đâm gãy, khó khăn nhưng cố gắng thở đều, cả người run rẩy, nhưng ánh mắt nhìn cô ta lạnh lẽo và cháy bỏng căm hận!
"Tần Cẩn Lan... Chị có tư cách gì mà nói đến đau đớn?" Đôi môi tái nhợt bật ra từng chữ, như rỉ máu, "Chị là loại người làm đủ chuyện xấu xa, ngay cả em gái ruột cũng có thể giết, thì có tư cách gì mà đau!!"
"Đó là vì mày hết lần này đến lần khác, ngay cả khi tao đã kết hôn rồi mà mày vẫn không biết xấu hổ quyến rũ Hạo!!" Tần Cẩn Lan gào lên, đôi mắt đỏ như máu.
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau đớn mà trắng bệch như tờ giấy, nhưng không hề có một chút sợ hãi!
Tần Cẩn Lan ghé sát mặt cô, giọng khàn đặc: "Mày nhớ lần đầu tao bị ngộ độc thực phẩm không? Nhớ lần tao đi cùng mày rồi bị người ta làm nhục không? Mày có nhớ những chuyện này không? Mày không rõ là chuyện gì xảy ra đúng không, để tao nói cho mày biết, tất cả đều do tao tự dựng lên... Haha... Nhưng cuối cùng mày lại là kẻ gánh tội thay tao, bị hiểu lầm, bị trừng phạt, cảm giác đó thế nào? Sướng không? Hử?"
Hơi thở Tần Mộc Ngữ như ngừng lại, cô trợn mắt nhìn cô ta, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
"Hạo yêu tao nhất, nên khi mày làm tổn thương tao, tất nhiên anh ấy sẽ không tha cho mày. Với thủ đoạn của anh ấy, chẳng phải cũng từng khiến mày sống không được chết không xong sao? Kể tao nghe xem, bị người đàn ông mày từng yêu đến chết đi sống lại hiểu lầm, làm tổn thương, mày có đau không? Có khó chịu đến mức muốn chết không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến cực điểm, Tần Mộc Ngữ bất chợt bịt chặt tai!
"Chị đừng nói nữa... Đừng nói nữa!!" Giọng cô trở nên chói tai, nước mắt ngập tràn khóe mắt!
"Tao còn chưa nói xong!!" Tần Cẩn Lan trừng mắt gào thét, "Đây là cái giá mày phải trả vì dám quyến rũ chồng tao, giết mày tao vẫn chưa hả giận, tao muốn mày nghe rõ từng chút một!!"
Cô ta túm chặt tóc của cô, đôi mắt đỏ ngầu trừng cô nói, "Mày còn nhớ ba thương mày thế nào không? Ông ta cho mày học đại học tốt nhất, cử vệ sĩ giỏi nhất bảo vệ mày, thậm chí giao cả tập đoàn Tần thị cho mày quản lý, hoàn toàn quên mất ông ta còn một đứa con gái lớn đã dành cả thanh xuân cho Tần thị! Ông ta quá thiên vị... thiên vị đến mức khiến tao căm hận, tao không thể chịu đựng được nữa!! Vậy nên đêm đó, chính tao lẻn vào phòng chăm sóc đặc biệt, chính tay tao tháo máy thở của ông ta, tao tận mắt nhìn ông ta chết!!"
Một câu nói thốt ra, đôi mắt đẫm lệ của Tần Mộc Ngữ lóe lên, như một tiếng sét đánh ngang tai.
"Mày thấy chưa, tao đã làm bao nhiêu chuyện xấu, mày cũng có đủ lý do để hận tao rồi, đúng không?" Tần Cẩn Lan thở hổn hển, mặt mày méo mó, khàn giọng hỏi.
Nhà kho hẻo lánh yên tĩnh, xa rời ồn ào, lại là nơi hội tụ mọi nguồn gốc tội ác.
Đến khi Tần Mộc Ngữ thực sự định thần lại, bên tai cô đã vang lên một tiếng hét xé lòng, nước mắt nóng hổi rơi xuống, lúc này cô mới nhận ra đó là giọng mình, như tiếng gào thét đau đớn, xé ruột xé gan!
Cô hung hăng giật tóc thoát khỏi bàn tay đang siết chặt, cho dù da đầu đau rát cũng mặc kệ! Tần Mộc Ngữ vùng vẫy, rút mạnh tay ra khỏi gót giày nhọn, kéo theo mảng da thịt rách toạc, rồi "bốp!" một cái, giáng một cái tát mạnh lên trên mặt Tần Cẩn Lan!
Mặt Tần Cẩn Lan lệch sang một bên.
"Tại sao... Tần Cẩn Lan, chị nói cho tôi biết tại sao? Ông ấy là ba ruột của chị!!" Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô đẫm nước mắt, cô gào lên hỏi.
Tần Cẩn Lan quay mặt lại, cơn say tỉnh đi đôi chút.
Cô ta cười dữ tợn, run giọng nói: "Ồ, cuối cùng cũng chọc giận mày rồi sao? Có sức phản kháng rồi à? Vậy tao nói cho mày biết, Tần Mộc Ngữ, tao đúng là điên rồi, đến ba ruột tao còn dám giết, ai bảo ông ta đối xử bất công với tao như vậy!... Chưa hết đâu, lần trước tao không giết được mày đúng không? Vậy hôm nay tao sẽ giết cả mày lẫn cái nghiệt chủng trong bụng mày, xem mày còn dùng đứa bé để níu kéo anh ấy thế nào, tao xem mày còn dùng cái mặt hồ ly này để quyến rũ anh ấy ra sao!"
Nói rồi, Tần Cẩn Lan chụp lấy con dao, đâm thẳng về phía vai cô!
Tần Mộc Ngữ hét lên, lật người né tránh nhát dao đó!
Cô mặt tái mét quay lại, lần nữa thấy rõ những thứ trong tay Tần Cẩn Lan—dao găm, thanh sắt tam giác, thậm chí còn có cả một cái móc sắt giống như dùng để cời than!!
"Mày trốn? Trốn được không?" Tần Cẩn Lan mất hết lý trí, lại giơ dao lên, "Mày nhìn cái gì? Không biết mấy thứ này dùng để làm gì à? Để tao nói cho mày biết, cái thai trong bụng mày ba bốn tháng nữa là thành hình, nhưng đời này mày đừng hòng sinh nó ra. Tao sẽ móc nó ra cho mày xem, để mày thấy cái nghiệt chủng của hai người chúng mày trông như thế nào!"
Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ trắng bệch không còn chút máu!!
Cô ra lệnh cho bản thân phải đứng dậy, phải chạy! Sức nặng ở bụng và cơn choáng váng khiến cô suýt ngã, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác! Đứa bé... Không ai được động đến con cô!!
Sau vài lần giằng co chống đỡ, cổ tay mảnh khảnh của Tần Mộc Ngữ không địch lại được lực đâm xuống của cô ta, vai và cánh tay bị đâm mấy nhát nông, máu tươi chảy ròng ròng!
Cô mở to mắt nhìn máu của mình, cảm nhận cơn đau dữ dội, không dám tưởng tượng cái chết và nỗi đau ấy sẽ giáng xuống đứa con trong bụng! Cô ôm bụng, vừa cười vừa khóc, trong lòng gào thét tuyệt vọng: Ai đó... cứu tôi với... cứu con tôi với!!
Tần Cẩn Lan đỏ mắt vì sát khí, ném dao đi, lao tới bóp cổ cô!
"Chết đi... mày mau chết cho tao!!" Cô ta gào lên, siết cổ cô đập mạnh đầu vào tường! Đập thật mạnh!
Tần Mộc Ngữ không nói nên lời, cú đập đầu tiên khiến sau gáy cô đau nhói, đau đến nghẹt thở.
Tiếp theo là cú thứ hai...
Cú thứ ba...
Cô ngửa đầu, bàn tay yếu ớt bấu vào tường, trong đầu hiện lên từng hình ảnh, hỗn loạn và chồng chéo. Cơn đau khiến cô gần mất ý thức, hình ảnh hiện lên trong đầu, anh cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô, thì thầm như trong mơ, "... Tần Mộc Ngữ, em nói xem, liệu có ngày nào đó em tỉnh dậy bên tôi mà không thấy tôi, có một khoảnh khắc nào em thấy hụt hẫng, cảm thấy tôi không ở bên em cũng là một điều đáng tiếc không?"
Cô đã không còn cảm nhận được cơn đau nữa, chỉ có những cú đập mạnh mẽ đánh tan chút lý trí cuối cùng...
Bàn tay yếu ớt trượt khỏi tường, đôi môi tái nhợt của cô khẽ mở: "Cứu tôi... cứu con tôi..."
Cô hoàn toàn ngất đi.
Tần Cẩn Lan nhìn người phụ nữ mảnh mai ngã gục dưới chân, máu từ đầu cô chảy thành dòng, bụng vẫn hơi nhô lên. Cô ta cười dữ tợn, phá lên cười điên dại, bò tới nhặt con dao vừa ném đi, định kết liễu hoàn toàn mạng sống của cô!
CHƯƠNG 152: ĐỀU LÀ LŨ CẦM THÚ KHỐN KIẾP!
Cánh cửa kho hàng ngay lúc này phát ra tiếng "kẽo kẹt" nặng nề rồi bị đẩy mạnh bật tung ra.Ngự Phong Trì nhận thấy chấm đỏ kia dừng lại một lúc ở ngoại ô một lúc rồi chạy tiếp về phía vùng hẻo lánh hơn, trái tim hắn như bị bóp nghẹt, chẳng kịp nghĩ ngợi gì mà lập tức dừng xe trước cửa kho hàng bỏ hoang ở vùng ven này. Cửa chỉ khép hờ, hắn gần như đạp ga lao thẳng cả chiếc xe vào trong! Chỉ sợ mình đến không kịp!
Bàn tay Tần Cẩn Lan run lên dữ dội, con dao kêu "xoảng" một tiếng rơi xuống đất!
Ánh sáng chói lòa hắt vào, cô ta giật thót tim, chân tay run rẩy, lúc này mới nhận ra có người xông vào.
Hừ... Có người đến thì đã sao chứ? Hôm nay cô ta nhất định phải giết chết con khốn này, còn phải tự tay moi đứa con trong bụng nó ra!
Tần Cẩn Lan siết chặt con dao, chẳng buồn để tâm liệu có ai từ chiếc xe kia lao tới hay không, cô ta bò tới túm lấy cánh tay Tần Mộc Ngữ, định đâm một dao vào thẳng tim cô!
Ngự Phong Trì gầm lớn: "Tần Cẩn Lan!", lao tới, bàn tay rắn chắc siết chặt cổ tay cô ta.
Tần Cẩn Lan giãy giụa điên cuồng, như đã mất hết lý trí, gào thét: "Thả tao ra... mày thả tao ra!! Mày là cái thá gì mà dám cản tao? Hôm nay tao phải giết chết nó!"
Những ngón tay trắng bệch như ma quỷ của cô ta bám chặt chuôi dao, gào thét giãy giụa. Ngự Phong Trì chưa từng nghĩ một người phụ nữ điên loạn lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy, hắn nghiến răng, dùng tay còn lại nắm chặt lưỡi dao! Cơn đau nhói như xé toạc da thịt, rạch sâu tận xương, hắn gầm lên muốn giật lấy con dao, nhưng không ngờ cô ta hét lên một tiếng, lưỡi dao đột ngột lệch hướng, vung thẳng về phía hắn!
"Xoẹt—!" một tiếng, Ngự Phong Trì rên lên một tiếng ôm lấy cánh tay, ngã xuống nền đất bên cạnh...
Tay chống xuống mặt đất lạnh buốt, Ngự Phong Trì suýt nữa bị cơn đau dữ dội làm cho ngất lịm!
Tần Cẩn Lan thở hổn hển, tay vì bị hắn siết mạnh mà đau nhức đến tê dại, suýt nữa không cầm nổi dao! "Là mày... haha... mày cũng muốn cứu nó sao? Nó dựa vào đâu mà có lắm kẻ đến cứu thế hả! Nó dám quyến rũ Hạo của tao, nó đáng chết!"
Ngự Phong Trì đầu đầy mồ hôi lạnh, mở mắt ra.
Hắn không nhìn Tần Cẩn Lan, mà chăm chú nhìn người con gái nằm trên mặt đất. Cô yếu ớt như đã chết, nằm im trong vũng máu, máu tươi nhuộm đỏ cả lông mi, gò má, cổ cô...
Khoảnh khắc ấy, nỗi đau và sự căm hận trong lồng ngực Ngự Phong Trì như bùng nổ! Tiếng ù ù dội thẳng vào tâm trí hắn!!
"Cô đã làm gì cô ấy... Tần Cẩn Lan, mẹ kiếp cô đã làm gì cô ấy hả?!!" Hắn gầm lên, hốc mắt đỏ ngầu thoáng chốc phủ một tầng hơi nước, như một con sư tử bị chọc giận đến cực điểm!
Tần Cẩn Lan hung tợn nhìn hắn, bắt mình phải cầm chắc con dao, giọng khản đặc: "Mày không thấy à? Tao muốn giết người... Tao sẽ băm chết con tiện nhân này! Moi đứa con trong bụng nó ra, vứt xác ngoài đồng hoang!! Cút đi, đừng cản tao... Tao sắp giết được nó rồi, Hạo sẽ chỉ thuộc về một mình tao!"
Cô ta lại lao tới, giơ dao đâm thẳng về phía Tần Mộc Ngữ!
Ngự Phong Trì lập tức túm lấy cổ tay cô ta lần nữa, nhưng cánh tay bị thương đang rỉ máu không ngừng, gương mặt hắn trắng bệch, chẳng trụ được bao lâu, chỉ có thể gầm lên, dồn chút sức lực cuối cùng kéo cô ta ra! Tần Cẩn Lan thét lên, cả người lẫn dao bị ném văng ra ngoài!
Ngự Phong Trì chống tay xuống đất, che chắn phía trên Tần Mộc Ngữ!
Khoảnh khắc này, hắn cuối cùng cũng hiểu, hiểu một cách thấu đáo! Hóa ra cô đã từng trải qua tất cả những điều này, từ khi còn ở tỉnh M, cô đã suýt chết trong tay đám người đó! Cô biết... cô biết rõ chính chị gái ruột mình muốn giết mình, nhưng cô không thể nói! Cô chỉ có thể đè nén cơn thù hận ngập trời, để cảnh sát rút hồ sơ vụ án! Vì Thượng Quan Hạo – tên cầm thú khốn kiếp đó – đã uy hiếp cô, khiến cô dù có nghiến nát cả hàm răng, máu chảy đầm đìa cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng mà chịu đựng một mình!
Cầm thú...
Mẹ kiếp đều là lũ cầm thú...
Nắm đấm của Ngự Phong Trì càng siết chặt, đôi mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu!
Tần Mộc Ngữ... Anh đã từng nói anh muốn bảo vệ em chưa? Anh muốn tất cả những kẻ bắt nạt em, làm tổn thương em đều phải trả giá bằng máu!
Tần Cẩn Lan bị dồn đến đường cùng, rú lên một tiếng lao tới giật con dao, nhưng Ngự Phong Trì nhanh hơn một bước, nhặt túi vôi rơi vãi trong kho ném mạnh về phía cô ta! Con dao bị hất văng xa, tay Tần Cẩn Lan không kịp với tới.
"Mày cản tao... mày dám cản tao... đồ khốn kiếp!!" Tần Cẩn Lan đã hoàn toàn phát điên, lao thẳng vào Ngự Phong Trì, những ngón tay điên cuồng cắm vào vết thương vừa bị dao rạch trên người hắn, dùng đầu ngón tay ra sức xé toạc! Ngự Phong Trì đau đớn rên lên, đưa tay túm tóc cô ta muốn kéo ra khỏi người mình, nhưng Tần Cẩn Lan như điên loạn, dùng móc sắt móc vào vai hắn, liều mạng kéo hắn khỏi Tần Mộc Ngữ!
"Ư..." Ngự Phong Trì đau đến mức buông tay, cảm nhận chiếc móc sắt đã cắm sâu vào da thịt!
Cơn đau dữ dội suýt khiến hắn ngất lịm, hắn ôm lấy vai, như thể cả xương bả vai sắp bị cô ta lôi ra khỏi cơ thể!
"Cút đi... mày cút ngay cho tao!" Tần Cẩn Lan gào thét, dùng sức mạnh hơn.
Ngự Phong Trì nghiến răng chịu đựng, tay đầy máu, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng hắn vẫn nằm che chắn trên người Tần Mộc Ngữ, không chịu nhúc nhích... Hắn biết cô đã chịu bao uất ức, biết cô hận đến nhường nào... Hắn không thể để cô chết trong cơn đau đớn thế này, càng không thể nhìn đứa con của cô bị mổ sống ra...
"Con tiện nhân còn thua cả cầm thú như cô... lũ khốn nạn chúng mày... đều cút hết xuống địa ngục đi!!"
Bàn tay đầy máu của Ngự Phong Trì đột nhiên siết chặt chiếc móc sắt, dùng chút ý thức tỉnh táo cuối cùng, men theo chiếc móc nắm lên trên, siết chặt, hung hăng kéo về phía trước! Móc sắt cắm trong thịt hắn bị kéo mạnh ra, hắn gầm lên một tiếng, cuối cùng khiến Tần Cẩn Lan loạng choạng ngã nhào lên lưng hắn. Hắn dùng hết sức lực vặn mạnh cổ tay cô ta, đổi lại một tiếng kêu thảm thiết. Trong mắt Ngự Phong Trì lóe lên tia sáng đỏ ngầu, hắn xoay tay nắm lấy móc sắt, vung ngược ra sau! Không rõ móc trúng đâu, Tần Cẩn Lan hét lên càng thảm hơn, Ngự Phong Trì hung hãn giật mạnh, kéo móc sắt lôi cô ta từ lưng mình ngã nhào ra ngoài!
Chiếc móc sắt rơi xuống đất, vang lên tiếng loảng xoảng chói tai.
Ngự Phong Trì lập tức kiệt sức, khẽ "ư" một tiếng, tay chống xuống đất, ý thức suýt nữa tan rã.
Mà tiếng kêu thảm thiết của Tần Cẩn Lan lại không kéo dài.
"..." Cô ta ôm chặt cổ, như bị thứ gì chặn ngang cổ họng, mắt trợn trừng, run rẩy giãy giụa vài cái rồi ngã vật xuống cách đó không xa.
Trong kho hàng tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng máu nhỏ giọt, tim Ngự Phong Trì đập thình thịch, càng lúc càng kinh hãi.
Hắn ngước đôi mắt đẫm máu lên, nhìn về phía đó.
Mí mắt hắn giật mạnh!
Chỗ chiếc móc cắm vào... là cổ cô ta... khí quản bị rạch một đường sâu hoắm, máu tuôn xối xả...
Ngự Phong Trì run rẩy dữ dội.
Hắn bảo vệ người dưới thân thật kỹ, xác định cô chỉ ngất đi vì mất máu, không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới khó nhọc chống người dậy, bước về phía Tần Cẩn Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me