TruyenFull.Me

Khe Uoc Hao Mon Phan 1 Can Nien

CHƯƠNG 51: ĐẾN CẢM ƠN TÔI NỮA ~!

Tần Mộc Ngữ cắn môi, trong lòng đang trời rung đất chuyển, ánh mắt yếu ớt: "Tôi không thể giải thích được lý do."
Đúng vậy, cô yêu anh, từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh bị ba đánh, nhưng anh lại cứng rắn không chịu nói gì, chịu đựng nói với chị cô một câu chắc chắn, "Anh sẽ không bao giờ để em phải sống khổ sở." Từ khoảnh khắc đó cô đã yêu anh.
Thế nhưng hiện tại, cô lại sợ anh, càng sợ hơn khi mỗi lần nhìn thấy chị trong lòng cô sẽ dâng lên cảm giác tội lỗi.
Thượng Quan Hạo nhìn cô thật lâu, sự lạnh lùng trong mắt cuối cùng cũng tan biến, trở thành sự mê đắm và dịu dàng. Nhẹ nhàng ôm cô, hôn lên những sợi tóc mềm mại đang phủ lên trán cô, hạ giọng nói: "Đừng sợ, sau này có tôi ở đây, trong công ty không gì có thể làm khó em..."
Một câu nói này, dù giọng nói có hơi trầm thấp, như là vô tình từ trong lòng phát ra, khiến bầu không khí trở nên dịu dàng đến lạ thường.
Đột nhiên cả người cô cứng ngắc, hơi thở bất ổn, suýt cho là mình đã nghe lầm.
Chính Thượng Quan Hạo cũng trở nên cứng ngắc.
—— Trong lúc chìm đắm, rốt cuộc anh đã nói gì?
Buông cô gái nhỏ xinh đẹp như cánh hoa mềm mại trong lòng ra, vẻ mặt xấu hổ của anh hoàn toàn biến mất khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, thản nhiên nói: "Không có việc gì nữa, cô đi đi."
Tần Mộc Ngữ nín thở, cuống quýt chạy ra khỏi phòng làm việc.
*
Sau một tháng trời, hoạt động kinh doanh của Tần Thị có những bước chuyển biến lớn.
Các quy tắc và quy định rất nghiêm ngặt, song song với đó là việc thúc đẩy toàn bộ nhân viên nâng cao hiệu suất làm việc khiến tinh thần mọi người trở nên vô cùng căng thẳng. Dùng hết sức lực để đạt được mục tiêu huy hoàng ở phía trước. Tần Mộc Ngữ sau khi học xong ở trường là lại chạy đến công ty, có đôi khi mới tờ mờ sáng mà đã mở cuộc họp với ban giám đốc, buổi tối lại cùng bộ phận bán hàng thảo luận về kế hoạch kinh doanh suốt đêm. Thượng Quan Hạo có thể nhận ra cô rất kiên cường.
Dự án đấu thầu cuối năm, đội ngũ phụ trách dự án do Thượng Quan Hạo đứng đầu, đối đầu với các xí nghiệp đứng đầu của thành phố Z.
Ròng rã một tuần trên bàn đàm phán, một cuộc đọ sức ngầm, sau ba vòng sàng lọc, cuối cùng cũng được như nguyện vọng, Tần Thị đã trúng thầu!
Đi ra khỏi phòng đấu thầu, toàn bộ mọi người trong đội vỡ oà trong tiếng vỗ tay vui mừng, reo hò ầm ĩ ôm nhau thành một vòng tròn.
Tần Cẩn Lan nghe được tin nên chạy đến để chúc mừng bọn họ, trong lòng vô cùng vui mừng, tâm tình cũng nhảy nhót theo. Đi vào đại sảnh, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đám người đang mừng rỡ như điên. Cô cũng không nhịn được mà mỉm cười, ánh mắt tìm kiếm người đàn ông mà cô luôn mong nhớ, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy cảnh tượng đó...
Tần Mộc Ngữ ngạc nhiên và mừng rỡ nhào vào lòng ôm lấy cổ anh, khoé môi tuấn dật của Thượng Quan Hạo cũng hơi mỉm cười, vươn tay ra ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô.
"Cảm ơn anh, Thượng Quan Hạo!" Tần Mộc Ngữ vui mừng và hưng phấn, đột nhiên hôn lên má anh một cái.
Ở nước ngoài, thì đây chỉ là một kiểu hôn xã giao thông thường, cô cũng không quá để ý, thế nhưng lúc hôn rồi mới cảm thấy không thích hợp, đây là ở Trung Quốc... Cô có chút lúng túng buông tay ra khỏi cổ Thượng Quan Hạo, nhưng lại không nhìn thấy trong đôi mắt anh đã dấy lên một tia dục vọng.
Cô muốn rút lui, nhưng lại bị anh giữ chặt cánh tay, khuôn mặt anh tao nhã mà nguy hiểm, kéo cô đi, lách ra khỏi đám đông, đi qua hành lang đến trước lối thoát hiểm.
Ở dưới lầu, trái tim Tần Cẩn Lan như thắt chặt lại, bước đi trên đôi giày cao gót, lần theo thang bộ đi lên cửa thoát hiểm.
Đi được một nửa, cô đã nhìn thấy bóng dáng của hai người đó...
——!!
"Thượng Quan Hạo..." Tần Mộc Ngữ không biết anh muốn gì, có chút căng thẳng mà gọi tên anh.
Đến đầu cầu thang, cuối cùng Thượng Quan Hạo cũng dừng lại, một tay đẩy cô dựa vào lan can, sau đó ngang ngược ôm cô vào lòng. Trong đôi mắt đỏ ngầu của anh mang theo sự khát khao, giọng nói khàn khàn: "Bây giờ, nên cảm ơn tôi chứ."

CHƯƠNG 52: YÊU CÔ GÁI NÀY

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cuồng dã hung hăng hôn cô, đè mạnh cô xuống.
Tần Mộc Ngữ mở to hai mắt, thật không ngờ rằng anh lại càn rỡ mà hôn cô như vậy! Cô muốn kháng cự lại, nhưng không thể đẩy cơ thể đang tiến lại gần của anh ra, anh còn ôm cô chặt thêm. Thượng Quan Hạo cạy mở hàm răng cô, hôn sâu vào trong, quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào ngượng ngùng của cô, hung hăng mà yêu thương. Giữ chặt đầu để cô không thể trốn tránh.
Từng đợt choáng vàng ập đến, vì nghẹt thở mà trong mắt cô rưng rưng nước mắt.
Thế nhưng có một khoảnh khắc cô hoảng hốt đến vậy, vì dường như cô cảm nhận được, anh đang hôn cô một cách thật tâm.
Anh dịu dàng và sự khát vọng đều không phải là giả
... Trằn trọc... dây dưa lẫn nhau...
Hơi thở của anh càng ngày càng trầm đục, bàn tay thăm dò vào trong váy của cô....
"Thượng Quan Hạo, đừng..." Cô cố gắng hít thở một chút, hoảng sợ kêu lên, nhưng rất nhanh lại bị anh hôn lần thứ hai.
Tại thời điểm này, Thượng Quan Hạo_anh có thể xác định một cách rõ ràng, anh yêu người con gái đang trong vòng tay anh lúc này.
Cô vẫn còn đang chống cự lại, Thượng Quan Hạo cười nhẹ mà giảm lực đạo, cho cô thư giãn một lát, sau đó càng tấn công dữ dội hơn. Cho đến khi hoàn toàn phá nát ý thức của cô. Cô mềm nhũn ngã vào lòng anh, để mặc anh tuỳ tiện chiếm lấy.
......
Mà lúc này, tại góc cầu thang, Tần Cẩn Lan trơ mắt nhìn cảnh tượng đó, sắc mặt trở nên trắng bệch!!
Cô suýt nữa không vịn được vào lan can mà ngã xuống, cả người run rẩy, có chết cũng không thể tin những gì mình đang nhìn thấy!
Không thể... Không thể!! Vì sao bọn họ có thể ở bên nhau?!!
Cô bị sự phẫn nộ và oán hận thiêu đốt, trái tim vô cùng đau đớn, không thể tiếp tục nhìn được nữa. Chạy xuống dưới trên đôi giày cao gót, lúc chạy đến bậc cầu thang cuối cùng suýt nữa làm gãy gót giày! Toàn bộ hành lang vang vọng tiếng giày cao gót.
Nghe thấy tiếng động, lúc này Thượng Quan Hạo mới buông cô gái trong lòng ra, đôi mắt thâm trầm và nguy hiểm nhìn về phía âm thanh truyền đến... anh mơ hồ nhìn thấy một hình bóng đột nhiên lướt qua.
*
Đêm lạnh như nước.
Thượng Quan Hạo chậm rãi mở cửa phòng của Tần Cẩn Lan, thấy cô mặc một chiếc váy dài, cầm ly rượu tựa vào cửa sổ.
"Đã muộn như thế này còn uống nhiều rượu làm gì?" Anh đi qua, cầm lấy ly rượu trên tay cô, hôn lên mái tóc mềm mại của cô, "Nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tần Cẩn Lan quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy bi thương, nhìn thấy anh lại mỉm cười dịu dàng: "Không có gì, hôm nay công ty thắng lớn, em rất vui cho nên mới uống nhiều mấy ly, anh có muốn uống cùng em không, em còn chưa kịp chúc mừng anh nữa!"
Cô nói xong lại muốn lấy chai rượu, nhưng bị Thượng Quan Hạo giữ lại.
"Cẩn Lan, em làm sao vậy?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Trái tim Tần Cẩn Lan như bị xé rách mà đau đớn... A... Trước mắt là người đàn ông mà cô yêu nhất, chấp nhận trả giá mọi thứ vì người đàn ông này, nhưng cuối cùng hồn phách của anh cũng bị con tiện nhân Tần Mộc Ngữ kia dụ dỗ lấy đi mất một nửa rồi, lại còn hỏi cô rốt cuộc bị làm sao vậy...
"Không có gì, em chỉ muốn ăn mừng, ngày hôm nay em rất vui, anh không nhận ra sao?" Cô mỉm cười thoát khỏi cánh tay anh.
"Cẩn Lan." Thượng Quan Hạo giữ lấy cô, kéo cô vào trong lòng anh.
Nước mắt chua xót của Tần Cẩn Lan đột nhiên tuôn rơi.
Cô quen thuộc mùi vị trên người đàn ông này, quấn chặt lấy anh, gọi tên anh: "Hạo... Hạo... Em cảm thấy rất sợ hãi... Tần Thị không thuộc về em nữa, ba cũng hoàn toàn thất vọng về em rồi. Nếu như ngay cả anh cũng không còn yêu em nữa, vậy thì em cũng không biết mình sẽ sống như thế nào...."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me