Khi Anh Nang Xuyen Qua Mi Mat Cau
Chủ nhật, trời âm u lạ thường. Bầu trời phủ kín mây xám, như thể sắp mưa mà cứ lần lữa mãi không chịu trút xuống. Không khí trở nên lặng lẽ, như cả thành phố đang chậm lại một nhịp.Hạ Vãn Vy ngồi bên cửa sổ, laptop đặt trước mặt nhưng đôi mắt chỉ nhìn vào màn hình một cách vô thức. Cô chẳng còn tâm trí học hành, tâm trí cô lúc này chỉ toàn xoay quanh một cái tên — Hàn Diệc Sâm.Cậu đã không nói chuyện với cô từ hôm thứ Tư.Và cô cũng… chưa dám mở lời trước.Lời nói tổn thương đó, câu nói lạnh nhạt "Chúng ta không thân đến vậy đâu", cứ vang đi vang lại trong đầu, như chiếc kim cứa chậm vào lòng bàn tay, đau rát và day dứt.Điện thoại bất chợt rung lên.Là tin nhắn từ Lâm Y Nhược — người bạn thân mà cô đã không còn biết nên đối diện ra sao.[Y Nhược]: “Vãn Vy à… tớ xin lỗi. Hôm đó tớ đã lỡ tỏ tình với Diệc Sâm…”
Tim Hạ Vãn Vy khẽ thắt lại. Cô nhìn chằm chằm vào dòng tin, không biết nên phản hồi ra sao. Nhưng tin nhắn kế tiếp nhanh chóng hiện lên.[Y Nhược]: “Cậu ấy từ chối tớ rồi. Không trực tiếp, nhưng rõ ràng. Tớ hỏi cậu ấy có chút tình cảm nào không, cậu ấy bảo: ‘Chưa từng có’.”
[Y Nhược]: “Tớ buồn thật đấy. Nhưng tớ cũng hiểu... vì ánh mắt cậu ấy khi nhìn tớ và khi nhìn cậu... khác xa lắm.”
[Y Nhược]: “Tớ xin lỗi vì đã chen ngang. Nhưng Vãn Vy ơi… cậu đừng hiểu lầm cậu ấy nữa. Tớ nghĩ… cậu ấy chưa từng thật lòng với ai như với cậu đâu.”
Hạ Vãn Vy ngồi im. Bàn tay cô lạnh đi.Lời nói lạnh lùng của Diệc Sâm với Y Nhược — là thật.Cậu chẳng có tình cảm nào với Y Nhược cả — cũng là thật.Còn với cô… nếu cậu không để tâm, vì sao lại buồn khi cô nói "không thân"?Nếu không quan trọng, vì sao lại bỏ đi trong im lặng đến vậy?Cô ôm mặt. Lòng ngổn ngang. Vừa muốn chạy ngay đến chỗ cậu, vừa không biết phải nói gì nếu gặp.“Ting ting!”Tiếng chuông cửa vang lên làm cô giật mình. Mẹ cô từ ngoài bếp nói vọng lên:“Vãn Vy ơi, có bưu kiện gửi cho con này!”Cô cau mày. Bưu kiện?Cô không đặt gì cả.Cô đi xuống, mở cửa, thấy nhân viên giao hàng cười thân thiện đưa ra một chiếc hộp giấy nhỏ, vuông vắn. Trên đó ghi rõ ràng người gửi:Hàn Diệc Sâm
Tay cô cứng lại.Rồi gần như theo bản năng, cô xé băng keo, mở hộp.Bên trong… là một chiếc dây buộc tóc màu rêu nhạt.Chính là cái cô đã đưa cho cậu hôm trước — cái cậu từng đeo bên cổ tay trái suốt bao ngày, cái cậu nói là “đồ của cậu nên quý.”Và kẹp bên dưới chiếc dây là một mảnh giấy gấp làm bốn, chữ viết tay của cậu hơi nghiêng nghiêng, rõ ràng từng nét mực đen:"Không giữ đồ của người không thân."
Trái tim cô như rơi xuống hố không đáy.Mảnh giấy nhỏ bé, câu chữ ngắn ngủi, nhưng lạnh lẽo như cơn mưa mùa đông ập thẳng vào ngực cô.Cô đã đẩy cậu đi.Giờ cậu thực sự... quay lưng lại.Cậu trả lại cả chiếc dây — cùng với những tình cảm chưa kịp nói hết, những buổi trêu đùa ngốc nghếch, những chiều học bài nửa vời, cả ánh mắt nhìn nhau đầy lặng lẽ giữa lớp học đông người.Mọi thứ, theo cách im lặng và dứt khoát nhất… đã được trả lại nguyên vẹn.Cô siết chặt chiếc dây buộc tóc trong tay.Bàn tay run lên.Chưa bao giờ cô sợ hãi như lúc này — sợ rằng sự kiêu hãnh nhỏ bé của mình, cùng một câu nói lạnh lùng vô tình, đã khiến cô đánh mất một người thực sự muốn bước vào thế giới của mình.Gió ngoài trời bắt đầu rít lên, mây đen kéo thấp xuống mái nhà. Nhưng trong lòng cô, mưa đã rơi từ rất lâu rồi.
Tim Hạ Vãn Vy khẽ thắt lại. Cô nhìn chằm chằm vào dòng tin, không biết nên phản hồi ra sao. Nhưng tin nhắn kế tiếp nhanh chóng hiện lên.[Y Nhược]: “Cậu ấy từ chối tớ rồi. Không trực tiếp, nhưng rõ ràng. Tớ hỏi cậu ấy có chút tình cảm nào không, cậu ấy bảo: ‘Chưa từng có’.”
[Y Nhược]: “Tớ buồn thật đấy. Nhưng tớ cũng hiểu... vì ánh mắt cậu ấy khi nhìn tớ và khi nhìn cậu... khác xa lắm.”
[Y Nhược]: “Tớ xin lỗi vì đã chen ngang. Nhưng Vãn Vy ơi… cậu đừng hiểu lầm cậu ấy nữa. Tớ nghĩ… cậu ấy chưa từng thật lòng với ai như với cậu đâu.”
Hạ Vãn Vy ngồi im. Bàn tay cô lạnh đi.Lời nói lạnh lùng của Diệc Sâm với Y Nhược — là thật.Cậu chẳng có tình cảm nào với Y Nhược cả — cũng là thật.Còn với cô… nếu cậu không để tâm, vì sao lại buồn khi cô nói "không thân"?Nếu không quan trọng, vì sao lại bỏ đi trong im lặng đến vậy?Cô ôm mặt. Lòng ngổn ngang. Vừa muốn chạy ngay đến chỗ cậu, vừa không biết phải nói gì nếu gặp.“Ting ting!”Tiếng chuông cửa vang lên làm cô giật mình. Mẹ cô từ ngoài bếp nói vọng lên:“Vãn Vy ơi, có bưu kiện gửi cho con này!”Cô cau mày. Bưu kiện?Cô không đặt gì cả.Cô đi xuống, mở cửa, thấy nhân viên giao hàng cười thân thiện đưa ra một chiếc hộp giấy nhỏ, vuông vắn. Trên đó ghi rõ ràng người gửi:Hàn Diệc Sâm
Tay cô cứng lại.Rồi gần như theo bản năng, cô xé băng keo, mở hộp.Bên trong… là một chiếc dây buộc tóc màu rêu nhạt.Chính là cái cô đã đưa cho cậu hôm trước — cái cậu từng đeo bên cổ tay trái suốt bao ngày, cái cậu nói là “đồ của cậu nên quý.”Và kẹp bên dưới chiếc dây là một mảnh giấy gấp làm bốn, chữ viết tay của cậu hơi nghiêng nghiêng, rõ ràng từng nét mực đen:"Không giữ đồ của người không thân."
Trái tim cô như rơi xuống hố không đáy.Mảnh giấy nhỏ bé, câu chữ ngắn ngủi, nhưng lạnh lẽo như cơn mưa mùa đông ập thẳng vào ngực cô.Cô đã đẩy cậu đi.Giờ cậu thực sự... quay lưng lại.Cậu trả lại cả chiếc dây — cùng với những tình cảm chưa kịp nói hết, những buổi trêu đùa ngốc nghếch, những chiều học bài nửa vời, cả ánh mắt nhìn nhau đầy lặng lẽ giữa lớp học đông người.Mọi thứ, theo cách im lặng và dứt khoát nhất… đã được trả lại nguyên vẹn.Cô siết chặt chiếc dây buộc tóc trong tay.Bàn tay run lên.Chưa bao giờ cô sợ hãi như lúc này — sợ rằng sự kiêu hãnh nhỏ bé của mình, cùng một câu nói lạnh lùng vô tình, đã khiến cô đánh mất một người thực sự muốn bước vào thế giới của mình.Gió ngoài trời bắt đầu rít lên, mây đen kéo thấp xuống mái nhà. Nhưng trong lòng cô, mưa đã rơi từ rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me