TruyenFull.Me

Khi Anh Nang Xuyen Qua Mi Mat Cau

Thứ Sáu, trời hửng nắng nhẹ sau mấy ngày mưa lất phất. Ánh sáng xiên qua cửa sổ lớp học, in những dải vàng lên sàn gạch. Trong không khí có mùi thơm nhè nhẹ của nắng mới, nhưng trong lòng Hạ Vãn Vy vẫn còn chút ấm ức chưa tan.

Dù đã gửi lời xin lỗi, dù cậu đã đeo lại dây buộc tóc, dù ảnh đại diện đã làm cô suýt khóc đêm đó… nhưng Hàn Diệc Sâm vẫn chưa hoàn toàn hết giận.

Vẫn lạnh lùng.

Vẫn không bắt chuyện trước.

Vẫn không cười với cô như trước đây.

Cô biết rõ, cậu vẫn để ý cô. Thấy cô ho, vẫn lén đưa kẹo ngậm. Thấy cô lỡ làm rơi bút, vẫn cúi xuống nhặt. Nhưng mọi hành động đều im lặng, không lời, không ánh mắt.

Và cô... thấy hơi tức.

Vì rõ ràng là tớ đã xin lỗi rồi cơ mà!

Giờ ra chơi cuối ngày, cô quay sang, chống cằm nhìn cậu — người đang vờ như đang ngủ gật trên bàn, tay gác trán, mắt khép hờ.

“Ê.”

Cậu không trả lời.

Cô hạ giọng, nghiêng người sát lại:

“Ê, Hàn Diệc Sâm. Ngủ giả đó hả?”

Cậu vẫn im lặng, chỉ khẽ dịch đầu sang hướng khác.

Cô cắn môi.

Rồi cầm điện thoại, gửi một tin nhắn.

[Vãn Vy]: “Chiều nay đi mua đồ với tôi được không?”


Mười giây sau, tiếng ting vang lên từ điện thoại của cậu. Cô thấy đuôi mắt cậu khẽ động, ngón tay quét màn hình — nhưng không trả lời.

Năm phút trôi qua.
Mười phút.
Hết giờ ra chơi.

Vẫn không tin nhắn lại.

Cô thở dài, quay đi, lẩm bẩm: “Biết ngay mà…”

Thế nhưng…

Chiều tan học, khi cô đang lững thững bước ra cổng trường, chuẩn bị đi bộ một mình đến cửa hàng văn phòng phẩm thì một chiếc xe đạp điện dừng lại bên cạnh.

Hàn Diệc Sâm, mặc hoodie đen, mũ trùm lười nhác, nhếch môi:

“Đi."

Cô giật mình: “Cậu… đi với tôi thật á?”

“Chứ không phải ai đó ‘muốn rủ nhưng viện lý do bài tập nhóm’ à?”

“…Cậu đọc tin rồi hả?”

“Đọc từ 5 phút sau khi gửi rồi.”

“Thế sao không trả lời?!”

Cậu hờ hững:

“Giữ giá.”

“…Cậu vẫn còn giận à?”

Cậu nhún vai. “Cũng hơi hơi. Nhưng nếu cậu ngoan thì… suy nghĩ lại.”

Cô tròn mắt, tức đến mức bật cười. Nhưng trong lòng thì… có một đóa hoa nhỏ đang lặng lẽ nở bung.

"Tôi ngoan mà."

Cô lẩm bẩm.

Họ ghé một cửa hàng gần trường. Bên trong đủ loại giấy màu, bút nhũ, ruy băng, tem dán… đủ để khiến một cô gái mê mẩn.

Hạ Vãn Vy lon ton lượn khắp các kệ, chọn từng cuộn dây ren, từng chiếc nơ nhỏ, từng thỏi keo kim tuyến. Cô vừa chọn vừa quay lại hỏi cậu:

“Cái này đẹp không?”

“Ừ.”

“Còn cái này?”

“Cũng được.”

“Còn cái này?”

“Cậu lấy cả tiệm luôn đi.”

Cô lườm cậu. “Đi với tôi mà không có tí hứng thú nào hả?”

“Có chứ.” Cậu cười nhẹ, tay đút túi quần. “Hứng thú… nhìn cậu chọn đồ như trẻ con.”

Sau khi trả tiền, họ bước ra cửa tiệm. Trời đã nhá nhem, gió chiều thổi qua lành lạnh. Cô ôm túi đồ, vừa đi vừa liếc nhìn cậu đang dắt xe cạnh bên.

“Hôm nay… cảm ơn nhé.”

“Không cần. Đi cho bài tập mà.”

“Ừm…” – cô cười nhỏ, rồi khẽ nói thêm – “Dù thật ra… tớ chỉ muốn cậu đi cùng thôi.”

Cậu khựng lại.

Gió thổi làm tóc cô bay nhẹ, mắt cô nhìn thẳng về phía trước, giọng nói tưởng vô tình mà lại mang theo cả một nỗi khát khao rất thật.

Hàn Diệc Sâm nhìn cô thật lâu.

Rồi sau một hồi im lặng, cậu bước tới, giật túi đồ trên tay cô:

“Đưa đây. Đồ lắm vậy, cậu định vác về một mình à?”

Cô bật cười.

Trên cổ tay trái của cậu, sợi dây buộc tóc màu rêu vẫn nằm yên, như chưa từng rời khỏi chỗ ấy.

Có những thứ không cần nói nhiều.

Chỉ cần một cái đến — là đủ hiểu lòng nhau.

Và với Hạ Vãn Vy, hôm đó không chỉ là ngày đi mua đồ làm thiệp…
Mà là ngày cô nhận ra:

Cậu ấy vẫn ở đây. Vẫn sẵn sàng bước cạnh cô.
Dù giận, dù tự ái, dù còn tổn thương… nhưng vẫn ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me