TruyenFull.Me

Khi Anh Sang Dan Lui Tan Pondphuwin

             Đường Về Nơi Bình Yên

Bangkok vào một buổi sáng sớm, khi mặt trời vẫn còn lấp ló phía chân trời, Pond đứng trước cổng chùa nơi thầy Athit cư ngụ. Ánh mắt cậu kiên định, trái tim mang theo quyết tâm lớn lao dù trong lòng đầy lo lắng. Sau cuộc nói chuyện với Phuwin, Pond biết rằng cậu không thể ngồi yên nhìn người mình yêu bị trói buộc mãi mãi. Nhưng để giải phóng Phuwin khỏi lời nguyền, cậu cần biết thêm về nghi lễ phong ấn mà mẹ cậu ấy từng thực hiện.

---

Gặp lại quá khứ

Khi bước vào chùa, không gian yên tĩnh như ôm lấy Pond, làm dịu bớt những cảm xúc xáo trộn trong lòng cậu. Thầy Athit đang quét sân, ánh mắt hiền từ khi thấy cậu.

“Con quay lại vì đã quyết tâm?” thầy hỏi, dù biết rõ câu trả lời.

Pond cúi đầu, giọng nói nghiêm túc. “Thưa thầy, con cần biết rõ hơn về nghi lễ mà mẹ của Phuwin đã thực hiện. Làm cách nào để hóa giải nó? Con sẵn sàng đánh đổi bất cứ điều gì.”

Thầy Athit đặt chiếc chổi xuống, dẫn Pond vào bên trong chánh điện. Không gian mờ ảo dưới ánh sáng của những ngọn nến khiến Pond cảm giác như mình đang bước vào một nơi linh thiêng đầy bí ẩn.

“Lời nguyền này không phải ai cũng biết rõ, vì nó thuộc về một dòng tộc cổ xưa ở vùng miền Bắc. Nghi lễ phong ấn này được thực hiện để giữ linh hồn người chết lại, không cho họ siêu thoát. Nhưng mục đích chính là gì, con có biết không?”

Pond lắc đầu, ánh mắt lo lắng nhìn thầy.

“Đó là vì tình yêu,” thầy nói, giọng trầm ấm nhưng chất chứa nỗi buồn. “Người thực hiện nghi lễ thường làm điều này vì họ không muốn chia xa người mình yêu thương. Nhưng mọi sự cưỡng ép đều mang lại hậu quả. Phuwin bị mắc kẹt giữa hai thế giới chính vì mẹ cậu ấy đã không để cậu ấy ra đi. Chỉ có người thực hiện nghi lễ mới có thể hóa giải lời nguyền này. Hoặc…”

Pond nín thở, chờ đợi câu trả lời.

“Hoặc một người sống sẵn sàng đánh đổi tuổi thọ của mình để thay thế linh hồn bị phong ấn.”

---

Lựa chọn của trái tim

Câu nói của thầy Athit khiến Pond sững người. Cậu hiểu rằng đây không chỉ đơn giản là một quyết định. Nó là sự lựa chọn sẽ thay đổi cả cuộc đời cậu – hoặc thậm chí kết thúc nó.

“Con có sẵn sàng đánh đổi không?” thầy Athit hỏi, ánh mắt nghiêm nghị.

Pond ngẩng đầu lên, ánh mắt không hề do dự. “Con không cần phải suy nghĩ. Nếu đó là cách duy nhất để giải thoát cho Phuwin, con sẵn sàng làm điều đó.”

Thầy Athit gật đầu, như thể đã dự đoán trước được câu trả lời. “Vậy thì con cần một vật dẫn để thực hiện nghi lễ. Vật đó phải gắn liền với ký ức và linh hồn của người con muốn cứu. Con có biết món đồ nào thuộc về Phuwin không?”

Pond chợt nhớ đến chiếc vòng cổ mà Phuwin luôn mang bên mình. Đó là một sợi dây bạc đơn giản, nhưng mặt dây là một viên đá màu xanh ngọc bích lấp lánh. Phuwin từng nói đó là món quà từ mẹ cậu, thứ duy nhất còn sót lại từ khi cậu còn sống.

“Chiếc vòng cổ. Con sẽ mang nó đến,” Pond nói.

“Được. Nhưng con phải nhớ, nghi lễ này sẽ không dễ dàng. Con sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn về tinh thần và thể xác. Nếu con thất bại, không chỉ con, mà cả linh hồn của Phuwin cũng sẽ tan biến vĩnh viễn.”

Pond siết chặt bàn tay, cảm nhận sự run rẩy của mình nhưng vẫn gật đầu. “Con hiểu. Và con sẽ không thất bại.”

---

Dưới ánh trăng

Tối hôm đó, Pond gặp Phuwin ở công viên. Ánh trăng soi sáng khuôn mặt của Phuwin, làm nổi bật vẻ đẹp mong manh nhưng cũng thật buồn bã của cậu ấy.

“Cậu đã quyết định làm gì đó rồi, đúng không?” Phuwin hỏi, ánh mắt dò xét.

Pond không thể giấu được sự thật. “Mình sẽ giúp cậu giải thoát khỏi lời nguyền. Mình sẽ làm mọi cách.”

Phuwin lắc đầu, bước đến gần Pond. “Mình đã nói rồi, Pond. Cậu không cần làm vậy. Mình không muốn cậu phải hy sinh vì mình.”

“Nhưng mình không thể nhìn cậu mãi mắc kẹt ở đây. Cậu không hiểu cảm giác của mình đâu, Phuwin. Mỗi ngày trôi qua, mình chỉ thấy nỗi đau trong mắt cậu. Mình thà chịu đau khổ còn hơn để cậu tiếp tục sống như thế này.”

Phuwin im lặng, đôi mắt cậu rưng rưng nước. “Pond, nếu phải chọn giữa ở lại với cậu và siêu thoát, mình sẽ chọn ở lại. Nhưng nếu điều đó làm tổn thương cậu, mình cũng không muốn ích kỷ.”

Pond nắm lấy tay Phuwin, cảm nhận sự lạnh buốt từ đôi bàn tay của cậu ấy. “Mình biết cậu không ích kỷ. Và mình không sợ phải hy sinh. Vì tình yêu này, mình sẵn sàng đối mặt với tất cả.”

---

Chuẩn bị cho nghi lễ

Sáng hôm sau, Pond quay lại công viên để tìm chiếc vòng cổ của Phuwin. Cậu nhớ Phuwin từng nói rằng cậu ấy đã chôn chiếc vòng dưới gốc cây cổ thụ để không bao giờ mất nó.

Pond quỳ xuống, bàn tay đào bới lớp đất mềm dưới gốc cây. Chỉ sau vài phút, cậu tìm thấy chiếc vòng cổ, dù đã bị lớp bụi đất bám đầy, nhưng viên đá ngọc bích vẫn sáng lấp lánh như mới. Cầm chiếc vòng trong tay, Pond cảm thấy như mình đang nắm giữ một phần linh hồn của Phuwin.

Khi trở về chùa, thầy Athit đã chuẩn bị sẵn không gian cho nghi lễ. Một vòng tròn được vẽ bằng bột trắng, với những ký tự cổ xưa mà Pond không thể hiểu. Ở giữa vòng tròn là một bàn thờ nhỏ với nến và hương, cùng một bát nước trong vắt phản chiếu ánh sáng của những ngọn nến.

“Con đã sẵn sàng chưa?” thầy hỏi.

Pond gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Cậu đặt chiếc vòng cổ của Phuwin lên bàn thờ, rồi quỳ xuống trước mặt thầy.

“Con phải nhớ, nếu con mất tập trung dù chỉ một giây, nghi lễ sẽ thất bại. Con có chắc chắn rằng mình đủ mạnh mẽ để chịu đựng?”

“Con chắc chắn,” Pond trả lời mà không hề do dự.

---

Khởi đầu nghi lễ

Thầy Athit bắt đầu đọc những câu chú bằng tiếng Pali cổ, giọng nói của thầy vang lên mạnh mẽ và uy nghiêm. Không gian xung quanh dường như thay đổi, không khí trở nên lạnh lẽo, và một luồng gió lạ thổi qua căn phòng. Pond cảm nhận được sự căng thẳng bao trùm, nhưng cậu không cho phép bản thân sợ hãi.

Khi thầy Athit đọc đến câu cuối cùng, bát nước trên bàn thờ bắt đầu sôi lên dù không hề có lửa. Một luồng sáng xanh lục phát ra từ chiếc vòng cổ, rồi từ từ lan tỏa khắp căn phòng.

Pond nhắm mắt, cảm nhận linh hồn của Phuwin đang hiện diện trong ánh sáng ấy. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên cơ thể mình, như thể có một bàn tay vô hình đang cố kéo cậu ra khỏi thế giới này.

“Đừng để tâm trí mình lạc lối!” giọng của thầy Athit vang lên, nhưng dường như đang ở rất xa.

Pond nắm chặt tay, nhắc nhở bản thân rằng cậu đang làm điều này vì Phuwin. Cậu nhớ đến nụ cười của Phuwin, những khoảnh khắc hai người bên nhau, và tình yêu mãnh liệt mà cậu dành cho cậu ấy.

Nhưng khi nghi lễ tiến xa hơn, những hình ảnh mờ ảo về quá khứ của Phuwin bắt đầu xuất hiện trong đầu Pond. Cậu thấy một cậu bé nhỏ nhắn đang khóc trong vòng tay mẹ, thấy tai nạn khủng khiếp đã cướp đi mạng sống của cậu ấy, và cả những giây phút cô độc mà linh hồn Phuwin phải chịu đựng suốt mười năm qua.

“Pond...” một giọng nói vang lên trong đầu cậu, dịu dàng nhưng đầy đau đớn. “Mình không muốn cậu đau khổ vì mình...”

“Không, Phuwin. Mình làm điều này vì cậu. Mình không thể để cậu mắc kẹt mãi mãi,” Pond đáp lại, dù cơ thể cậu đang run rẩy vì kiệt sức.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me