Chap 6
Vương Tử Lục gắng thuê một căn hộ để ở tạm. Một căn hộ cách không xa trung tâm thành phố. Anh cố lắm mới tìm được nơi tiện nghi thế này. Căn hộ màu trắng, tường trong lại sơn màu xanh, cái salon cũ đã bám đầy bụi, nhà bếp bé tẹo chỉ khiêm tốn nằm phía góc khuất căn hộ. Phòng ngủ có một cái giường đủ để một người nằm lên, đầu giường còn có thêm cái đèn ngủ vô cùng đáng yêu. Tử Lục cứ quanh quẩn trong phòng mãi, hết dọn lại nằm. Anh cầm cái điện thoại của mình lên, lướt số của Lạc Thiên An. "Thiên An. Tử Lục đây, cậu biết gì không? Tôi đến tìm cậu đấy!"Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi, đến một người luôn mong ngóng nó. Lạc Thiên An đang chuẩn bị thức ăn trưa, điện thoại cô để trong phòng nên không thể nghe được. Từng hộp thức ăn được xếp gọn vào một túi vải nhỏ, Thiên An vơ vội lấy cặp của mình sau đó ra khỏi nhà mà quên mất còn thiếu một thứ quan trọng. Rảo bước trên đường phố rộng lớn, đi ngang những sân cỏ xanh mướt, thêm vào chút tia nắng của mặt trời, Thiên An cảm thấy tươi vui hơn nhiều. Nhưng, vui nào bằng cảm giác nhìn thấy anh đào bên hồ theo Xuân mà nở rộ, mặt hồ thắm sắc hồng nhờ cánh đào tô điểm. Nghĩ đến cô lại cúi đầu xuống, lòng tự nhủ đừng nghĩ về cái tên quen thuộc ấy nữa, tiếp tục thong thả, cô đi đến trường. Từng tiết học lặng lẽ trôi qua. Chiều ấy, lúc mọi người ai cũng về nhà, Thiên An một mình ngồi ở băng ghế đá nhìn sang cửa hàng hoa bên đường. Oải hương. Vẫn mùi hương quyến rũ ấy, khí hậu ở Hoa Kì đủ sức khiến cho loài hoa này tươi tốt, cô cười rồi đi đến cửa hàng ấy. Nhìn vào bên trong, nào là Lyly, hoa loa kèn, nào là hoa hồng, hoa cúc,... Có vẻ đây là thế giới loài hoa. Lạc Thiên An thích thế, khi mùi hương của các loài hoa tụ hợp chúng có thể làm người ta bị mê hoặc. - Xin hỏi chị mua gì?! Một cô gái Mỹ, tóc vàng, tay mang bao tay cười và hỏi An. Thiên An ghi vào trong mẩu giấy rồi đưa cho cô ta. Thoạt đầu, có vẻ cô gái ấy bất ngờ trước việc Lạc Thiên An làm nhưng rồi hiểu ra, cô nhận lấy tờ giấy ấy. Không lâu sau đó, cô gái kia đã gói rất nhiều bông hoa xinh xắn vào một giấy kiếng, cô ta còn tặng thêm cho Thiên An một túi hạt giống rồi bảo:- Trông cô rất dễ thương đấy. Lần sau hãy ghé lại nhé. Lạc Thiên An vui vẻ nhận lấy rồi vẫy tay chào người bán hoa. Rất lâu rồi cảm giác được mọi người yêu mến chưa dến với cô, nhưng từ khi gặp Vương Tử Lục, cô đã cảm thấy tự tin hơn, từ đó An luôn biết chủ động trong việc làm quen và kết thân với mọi người. Sẵn đây căn bệnh cô có khả năng chữa trị thành công, Thiên An sẽ gọi cho mẹ đầu tiên và người thứ hai sẽ là Tử Lục. Một lời cảm ơn chân thành với tư cách là bạn bè thường. Hoàng hôn nhẹ buông xuống, một ngày trôi qua thật nhanh. Lạc Thiên An cứ trông đến ngày được chính thức điều trị, cô muốn nói được như mọi người, muốn hát như các bạn, muốn la lớn lên để giải toả hết mọi buồn phiền trong lòng...Bỗng <<<<Rầm>>>> một tiếng, một thanh niên chạy xe đạp tông trúng cô, cả hai người nằm sõng soài trên đường. Cậu thanh niên ấy đến hỏi han Thiên An rồi nhanh chóng chạy đi khi biết cô không xảy ra chuyện gì. Nhưng An lại không tốt như thế. Tay cô trầy cả, chân cũng xước nhẹ, hoa của cô cũng dập cánh hết rồi. Toan đứng dậy khỏi mặt đường cứng, cô nhận thấy có ai đó tiếp sức. - Cậu không sao chứ?!Vương Tử Lục. Lạc Thiên An quay lưng lại, cô không tin rằng người con trai này ở đây. - Tay cậu trầy nhiều lắm đấy, vào chỗ mình sát trùng đi đã. "Chỗ mình?! Cậu ở đâu chứ?" Thiên An trợn tròn đôi mắt. - Mình đã gửi tin nhắn cho cậu rồi mà. Chưa đọc sao? - Anh cười. - Không sao cả, sát trùng trước đã. Tử Lục nắm lấy tay cô. Bất ngờ, Thiên An rút bàn tay lại rồi lắc nhẹ đầu. - Cậu bị làm sao vậy hả? Đang thương tích đầy người thế kia mà vẫn còn bướng à. Thiên An im lặng, quyết không nhìn lại. - Cậu là đang giận hay làm giá đấy hat?! Tôi không đủ kiên nhẫn đâu. Lạc Thiên An len lén lấy bó hoa rồi chạyVương Tử Lục hết cách, anh đành phải xuất chiêu cuối. Thân hình Thiên An bé nhỏ phút chốc bị Lục nhấc bổng lên. Cô giật mình, dùng tay vỗ vào lưng anh nhưng vô ích. Lát sau, cánh cửa căn hộ được mở ra. Tử Lục đặt An lên sofa. Cô đứng lên định chạy ra ngoài nhưng động tác đó bị anh nhìn thấy. Vai mảnh mai bị bàn tay kia nhấn nhẹ xuống. Cô đành ngồi im. Lục lấy bông băng, thuốc sát trùng bày ra khắp bàn. Anh cầm cánh tay cô lên nhìn hồi lâu rồi lấy thuốc bôi lên. Lúc bôi, có lẽ vì rát nên Lạc Thiên An đã rụt tay lại. - Cậu phải cố chịu một tý, nếu cứ rụt lại thế thì đến năm sau vẫn chưa xong! Tử Lục mắng yêu rồi cười. Nụ cười ấy, nó khiến cô mê mẩn. Tại sao anh lại như vậy, làm cô đau mãi... Cánh tay và chân được bàn tay dịu dàng của thiếu niên mới lớn băng bó lại. Thiên An lục tìm điện thoại, cô tìm mãi cũng chẳng thấy thế nên đành lấy một mẩu giấy mà viết cho anh. "Tại sao cậu ở đây?"Tử Lục nhanh chóng bóp nát mẩu giấy ấy, anh cười. - Cậu thử nghĩ xem. -...- Tôi đã lừa bố mẹ để tìm cậu đấy. Tôi đã bỏ cả hôn ước của mình đấy. Cậu nghĩ đi! Lạc Thiên An không tin vào tai mình, Tử Lục đã làm vậy thật sao?! Cô lại xé thêm một mẩu giấy nữa. "Còn Hiểu Yên?"Cô dúi nó vào bàn tay lớn của anh, mặt tò mò. - Thực chất tôi cũng muốn cưới cô ấy nhưng cô ấy lại vì ước mơ mà từ chối tôi. Ngay lúc ấy, tôi nhận ra người tôi thật sự có tình cảm là...cậu. Lạc Thiên An. Nhanh vậy sao? Chỉ là hai tháng. Anh biết nhớ đến cô chỉ vì cô biến mất hai tháng?! Thật không tin nổi, anh đã làm chuyện liều lĩnh vậy. Thế còn việc học hành của anh thì sao đây. Chẳng lẽ, lại vì cô, anh bỏ lại mọi thứ? - Đừng lo, tôi đã nhờ chú mình sắp xếp việc học tập ở đây, coi như du học nhỉ. Khi nào kết thúc khoá học, chúng ta cùng về?! Vương Tử Lục đúng là cậu ấm, muốn gì được nấy, lại có tính liều lĩnh. Họ 11 cả rồi, một năm nữa, đủ để họ kết hôn. Nhưng An sợ rằng anh sẽ chán cô, những lời bây giờ sẽ nhanh chóng bị lãng quên mà thôi. Chợt, anh ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô. Anh ghì cằm lên đôi vai yếu ớt, miệng phát ra những lời run run:- Tôi xin cậu đấy. Đừng phụ công tôi... Theo con tim mách bảo, tay Thiên An chầm chậm ôm lấy tấm lưng chắc khoẻ của anh, miệng cười mà mắt đã ướt... Mọi thứ thật quá nhanh, anh thật quá liều lĩnh, cô cũng thật quá dễ dãi rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me