TruyenFull.Me

Khi Mua Lua Chin

Cũng chẳng mất bao lâu , xưởng gạo của cậu cũng tới ngày khai trương.

Quan khách tấp nập.

Cậu nhìn cảnh tượng đó , lòng cũng yên hơn hẳn.

Cứ sợ chuyện sẽ không thành.

Nhưng có vẻ việc này vượt ngoài sức mong đợi của cậu.

Lúa nó đứng kế bên cũng cười tít mắt.

"..."

Sau 5 tháng , việc làm ăn của xưởng cũng phất lên.

Mấy hồi mà xưởng gạo của cậu cũng có tiếng.

Việc làm ăn thuận lợi.

Khách hàng lâu rồi cũng có mối làm ăn lâu dài , việc buông bán cũng ổn định hơn trước nhiều.

" Hì hì , cậu ơi "

Cậu dừng bút , quay ra cười với nó.

" Sao đấy ? "

Lúa cười , đặt tô cháo cá lên bàn cậu.

" Cậu ăn đi "

Cậu nhìn tô cháo cá xong lại nhớ đến gì đó.

" Em... "

Lúa giật mình liền nói.

" Ê ! Hỏng có à nghen , cá này là mua ngoài chợ chớ em hỏng có lội xuống dưới ao bắt đâu à "

Cậu gật gật đầu.

" Cậu có nói em bắt đâu mà em chối mần chi cho cực ? "

Lúa bĩu môi.

" Tại..Tại em sợ cậu hiểu lầm em chớ bộ ! "

Lúa phụng phịu , đi lại giường mà nằm.

Cậu thấy vậy liền ngơi tay , lên giường mà dỗ nhóc nhỏ.

" Cậu có hiểu lầm em đâu mà "

Lúa lắc đầu.

" Em hỏng có biết...Cậu ăn đi "

Nghe vậy cậu tư liền ngồi dậy , bước tới bàn.

Chẳng nói nhiều mà múc cháo lên ăn.

Thấy cậu ăn ngon dị , cái người phụng phịu lúc nãy cũng biết cười.

" Cậu..Ngon hong ? "

Cậu gật đầu.

" Ngon lắm "

Nghe cậu khen Lúa liền cười hì hì.

Cậu thấy nó cười cũng vui.

Mà cậu đâu có biết , Lúa hỏng phải sợ cậu hiểu lầm...Mà là sợ bị cậu phát hiện đó nha.

Phát hiện cái gì á hả ?

Thì...Con cá đó do chính tay Lúa bắt thiệt mà...

Nhưng cũng không trách được , tại mấy con cá ở dưới đó cứ bơi qua bơi lại miết hà..Làm lúa nó hỏng cưỡng lại được chớ bộ , chớ đâu phải lỗi tại Lúa đâu.

Tại mấy con cá á nghen , Lúa hỏng có liên quan gì hết trơn á !

Cậu lo ăn đặng cho người ta cười , chớ cậu đâu có biết cậu vừa để lỡ một cơ hội quánh đòn người ta đâu.

" Cậu , dị cậu ăn đi nghen , em ra ngoài á nghen "

Cạch.

Chẳng để cậu kịp phản ứng lại lời mình nói thì Lúa đã phi ra ngoài mất tiêu rồi.

Haiz , tại người ta sợ cậu biết là người ta chạy hỏng kịp á chớ.

"..."

Đêm đó cậu ngồi kiểm kê sổ sách , khách hàng gần đây.

Ngồi một hồi bất giác mà cậu lại cười lên.

Cậu nhìn mấy dòng chữ đó mà cười.

Lần đầu tiên cậu nhìn những dòng chữ và những con số cứng ngắt kia mà cười.

Cậu cười là vì việc làm ăn buôn bán của xưởng tốt.

Nhưng rồi cậu lại cười vì việc khác.

Cậu nhìn tên từng người , từng người một.

Họ đều có một điểm chung đó là ai cũng có mối quan hệ thân thiết với cha cậu.

Cậu nhìn cũng tự mình biết , đây là cách ông ủng hộ cậu.

Những người này nếu không vì ông nhờ thì chắc cũng còn lâu lắm.

Hơn nửa năm nay , đến giờ này cậu mới nhận ra.

Nhận ra rằng ông chưa bao giờ bỏ rơi cậu.

Nhận ra ông vẫn luôn âm thầm ủng hộ cậu.

Nụ cười trên môi cậu vẫn còn , nhưng rồi bất giác nước mắt cậu lại rơi.

Tên người ở cuối danh sách này , sao mà nó vừa lạ vừa quen.

Lần này cậu khóc , chẳng vì điều gì cả.

Chỉ là cảm xúc lúc này đã hoàn toàn được xáo trộn và đẩy lên đỉnh điểm.

Không tức giận , không buồn bã.

Cái cảm xúc của cậu lúc này sao mà nó khó tả lung lắm.

Cậu chẳng thể nói mình vui hay buồn , hạnh phúc hay không nữa.

Cậu ngửa cổ ra sau.

Đưa tay lua những giọt nước mắt kia.

Hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc.

Nhưng rồi khi nhìn rõ tên người ở cuối danh sách đó...Cậu lại không kìm được.

Nước mắt lại trào ra một lần nữa.

Cậu đóng sách lại.

Ngồi đó với những giọt nước mắt.

Lần này cậu cũng khóc vì ông , nhưng những giọt nước mắt này không phải khóc vì tức giận , không phải khóc vì sự chỉ trích nữa.

Vai cậu khẽ run.

Rồi lại có một bàn tay nhỏ xíu đặt lên vai cậu.

" Đừng có khóc nữa "

Cậu giật mình.

Xoay người lại nhìn người ở phía sau mình.

Thấy người đó cậu liền bật cười.

" Được , không khóc nữa chỉ cười thôi , có được không ? "

Lúa cười.

Nắm lấy tay cậu.

" Được "

Tay nhỏ nắm lấy tay cậu như đang dỗ dành.

Cậu kéo người kia ngồi lên đùi mình.

Đầu dụi vào sau gáy.

Lúa cũng chẳng nói gì thêm , chỉ để cho cậu ôm mình.

Không nói ra lời an ủi nhưng cũng đã an ủi được người đang khóc xướt mướt kia.

Đầu Lúa tựa vào vai cậu.

Tay khẽ vỗ về.

" Cậu đừng khóc "

Lúc này dường như đứa nhỏ khờ khờ kia của cậu đã lớn rồi.

Lúa biết an ủi cậu rồi.

Cậu gật gật đầu.

Nước mắt làm ướt hết một mảng áo sau lưng Lúa.

" Cậu "

" Hửm ? "

Cậu ngước mắt nhìn lên.

Lúa cười , tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về cậu.

" Mơi..Mơi mình về thăm ông nghen ? Có được không ? "

Cậu nghe Lúa nói rồi chợt sống mũi lại cay cay lên.

Cậu nhẹ giọng nói khẽ.

" Được "

Người nhỏ trong lòng cậu nói khẽ bên tai cậu.

" Đừng giận ông nữa "

Cậu lại gật gật đầu.

" Không giận , cậu không giận nữa "

Lúa nắm chặt tay cậu , kéo người đang ngồi đó về phòng.

" Không giận thì ngủ đi , mơi về "

Cậu nhìn người đang nắm tay mình dắt đi lại bật cười.

" Ừm , đi ngủ "

*Ố là la , Sóc bay tới đâyyy 🐑🐿️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me