TruyenFull.Me

Khi Sa Dieu Cong Xuyen Vao Kich Ban Truy The Hoa Tang Trang

Hôm nay, tầng thượng cao ốc Thiên Thịnh thật là ồn ào náo động,

Ở giữa sân có một hình tròn trong đó là một chữ "H" rất lớn, đây là sân bay tư nhân của Hạ Hằng.

Kiểu phô trương cùng với tư thái này, thật không hổ là con người có giá trị hơn trăm triệu, vượt trên vô số tổng tài các tập đoàn.

Chỉ là lúc này Hạ Hằng không rảnh thưởng thức những thứ này, bởi vì trước mắt còn có một phiền toái lớn.

Mấy tên vệ sĩ to lớn vô dụng của anh lúc này đang vây quanh một góc của góc sân, hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Đi, đi, các ngươi tránh đi." Hạ Hằng xuyên qua bọn họ, vẫy tay quát lui bọn họ, lập tức liền nhìn thấy bóng dáng cô đơn đứng ở rìa sân thượng.

Quần chúng vây xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, nhưng ngộ nhỡ Thời Sương kích thích, cậu ấy luẩn quẩn nghĩ không thông thì phải làm sao đây?

Cậu ấy nhảy xuống, thì cũng nhân tiện đem chính mình mang đi luôn.

Giỏi thật,

Một xác hai mạng.

Vệ sĩ nhìn thấy Hạ Hằng, cũng là một bộ dáng nơm nớp lo sợ, nguyên nhân cũng không phải do hắn, chỉ là bởi vì ông chủ bọn họ quá vui buồn thất thường, âm tình bất định, bọn họ đều biết, Hạ Hằng vẻ ngoài lạnh lùng tâm tư tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác.

Bọn họ thấy Hạ Hằng rốt cục cũng tới, tự biết mình phạm sai lầm, thẹn trong lòng, cung kính gọi một tiếng "Hạ tổng", liền cúi đầu lui ra.

Thời Sương đứng ở mép mái nhà, trên người là một bộ áo sơmi trắng không vừa người, vạt áo bị gió thổi bay phất phơ, bóng lưng đơn bạc, nhìn qua lung lay như sắp đổ, chỗ cổ tay áo lộ ra một đoạn cánh tay còn trắng hơn cả quần áo.

Màu trắng lóe lên trong mắt Hạ Hằng.

Trong nháy mắt, Thời Sương quay lại, đối diện với tầm mắt Hạ Hằng.

Đôi mắt màu hổ phách dưới hàng mi đen nhánh dày đặc của Thời Sương trông giống như một vũng nước chết không gợn sóng, đuôi mắt còn có nốt ruồi mỹ nhân, làn da nhợt nhạt đến mức có chút bệnh trạng.

Đôi môi của cậu no đủ, bẩm sinh hơi cong, ban đầu trông rất dễ chịu, nhưng nhợt nhạt.

Diện mạo của Thời Sương là một túi da xinh đẹp động lòng người, rõ ràng là một đôi mắt hàm tình, nhưng lúc này lại bị sự cô độc vô biên lấp đầy.

Cái nhìn thoáng qua này khiến Hạ Hằng trong nháy mắt sững sờ, diện mạo của Thời Sương đâu chỉ là đẹp mắt, cảnh mỹ nhân rơi lệ này, anh bỗng nhiên có chút hiểu được vì sao tra công lại muốn nhốt cậu ấy lại.

Chờ đã,

Mau tỉnh! Anh đang nghĩ gì vậy?

Ý tưởng đáng sợ của tra công như sét đánh qua xâm chiếm đầu óc.

Hiện tại nghĩ thì muốn bay lên, giây tiếp theo có thể go die.

Điều này rất nguy hiểm, Hạ Hằng nhắc nhở chính mình ở trong lòng, anh lập tức đem ý niệm này đuổi ra khỏi đầu.

Người tốt như vậy anh hẳn là nên đối với cậu ấy càng tốt mới đúng.

Tựa hồ là bị ánh mắt bất lực của đối phương làm cho xúc động, Hạ Hằng theo bản năng mà từng bước tới gần, tay không nghe lời mà vươn ra ngoài, suýt thì thốt lên lời thoại kinh điển của 《 Tàu Titanic 》:

"You jump, I jump"

Sau khi tỉnh táo thấy được việc mình đã làm, anh chỉ muốn đập cho tay mình một phát.

Người lạnh lùng như nguyên chủ sao có thể làm ra loại chuyện này?

Mà Thời Sương đối với hoạt động nội tâm phong phú của Hạ Hằng lúc này không hề hay biết, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Hằng, gần như là theo bản năng cảm thấy chán ghét, bởi vì cậu biết nam nhân mặc âu phục giày da khuôn mặt anh tuấn, căn bản không có trái tim.

Nhưng trong nháy mắt vừa rồi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đối phương lại tựa hồ có chút khác biệt trước kia, trong đôi mắt kia không còn là vô tận lạnh lùng cùng trào phúng.

Con ngươi sáng ngời của Hạ Hằng khẽ rung động, bên trong phản chiếu bóng dáng của cậu,

Thời Sương không biết có phải là cậu sinh ra ảo giác hay không, ánh mắt đối phương nhìn về phía cậu thế mà lại mang theo một chút chân thành tha thiết.

Cậu nhìn thấy Hạ Hằng vươn tay về phía chính mình, hai tay vốn dĩ dừng ở bên người bắt đầu hơi hơi phát run, đó là dục vọng sống sót của bản thân đang giãy dụa.

Sâu thẳm trong trái tim của Thời Sương vẫn còn luyến tiếc với cuộc sống, cậu muốn sống, thế nhưng,

Trong khoảnh khắc giằng co này,

Tầm mắt Hạ Hằng dần dần trượt xuống, cuối cùng rơi xuống bàn tay hơi run rẩy của Thời Sương, ở cổ tay trái của hắn có một vết bỏng màu đỏ sậm, nhìn qua cực kì chói mắt, khiến cho đôi tay trắng nõn mảnh khảnh hiện lên một khuyết điểm khó có thể bỏ qua.

Đây là kiệt tác của nguyên chủ.

Thời Sương vốn là một nghệ sĩ dương cầm rất tài năng, cậu bắt đầu tiếp xúc với piano từ năm 5 tuổi, năm 12 tuổi giành giải nhất cuộc thi piano dành cho thanh thiếu niên thế giới, năm 17 tuổi có tư cách trở thành khách mời mở màn của Liên hoan Âm nhạc San Vanis được tổ chức tại Blue Hall nổi tiếng trên thế giới.

(Blue Hall (Sảnh Xanh hay hội trường Xanh là sảnh chính của Tòa thị chính Stockholm được biết đến như là phòng tiệc cho bữa tiệc Nobel hàng năm, và cũng được sử dụng cho các chuyến thăm nhà nước, sự kiện trao đổi sinh viên, lễ kỉ niệm và các sự kiện lớn khác.)

Cậu từng được mọi người công nhận là "Thiên tài nhỏ tuổi", có từng có người đưa tin khen ngợi cậu, nói rằng "Đó là một đôi tay được Thượng đế hôn."

Thế nhưng, tất cả những gì cậu có được bằng chính đôi tay của mình, vào năm 18 tuổi, hoàn toàn tan biến.

Năm 18 tuổi, cậu phân hóa thành Omega, Thời Sương trở thành đứa con trai bị vứt bỏ của cha cậu Thời Thiệu Văn, sau khi tốt nghiệp đại học bị coi là vật phẩm giao dịch, kết hôn với tân binh thương giới, Alpha hàng đầu "Hạ Hằng".

Kể từ đó, nắp đàn piano đã đóng lại, dục vọng chiếm hữu của nguyên chủ bùng nổ, hắn không cho phép Thời Sương chạm vào piano thêm một lần nào nữa, cũng không để Thời Sương xuất hiện bên ngoài mà chưa có sự cho phép của mình.

Nhưng sau đó Thời gia bị con riêng của Thời Thiệu Văn, em trai cùng cha khác mẹ của Thời Sương là Thời Mân làm cho phá sản, chỉ có chút tài sản lại bị nguyên chủ cướp mất, Thời gia gánh một đống nợ nần, ngay cả học phí của em gái nhỏ cũng không thể trả.

Thời Sương biết nguyên chủ là kẻ máu lạnh, sau khi hắn thừa cơ hãm hại, tất nhiên sẽ không vươn tay giúp đỡ.

Lúc này vận khí của Thời gia đã hết, Thời Thiệu Văn tuổi tác đã cao, em trai Thời Mẫn tuy là Alpha nhưng chỉ biết phá của, cho nên Thời Sương là con trưởng phải đứng ra.

Cậu không muốn đứa em gái là Omega sẽ đi vào vết xe đổ của mình, sau khi nhà xuống dốc, để kiếm được học phí cho em gái, và trả nợ, cậu thường thừa dịp nguyên chủ không chú ý, lẻn vào quán bar để biểu diễn.

Đôi tay được Thượng đế hôn qua giờ đây phải hùa theo theo sở thích thấp kém của người khác.

Quán bar có đủ kiểu người, tốt xấu khó phân, Thời Sương thường xuyên bị người khác châm chọc, tiểu thiếu gia từng cao quý, kiêu ngạo lại không thể không cúi đầu trước cuộc sống, cậu chịu đựng khách nhân nhục mạ cùng đủ kiểu làm khó, chỉ vì kiếm tiền.

Dù rằng mỗi lần ra ngoài cậu đều rất cẩn thận, nhưng đều không thể giấu nguyên chủ được lâu.

Nguyên chủ sau khi biết được những điều này, trong lúc nóng giận, lần đầu tiên hắn nặng tay với Thời Sương, đem tàn thuốc còn đốm lửa mạnh mẽ ấn vào cổ tay Thời Sương, để lại vết sẹo khó xóa đi này.

Sau đó nguyên chủ nhốt Thời Sương lại, phái người theo dõi từng hành động của cậu, cắt đứt toàn bộ liên hệ của cậu với Thời gia.

Từ đó về sau, cuộc sống của Thời Sương hoàn toàn bị phá hủy, ánh sáng đã không thể tiến vào thêm lần nữa.

Hôm nay, là lần đầu tiên cậu thoát khỏi sự kiểm soát của nguyên chủ, trốn ra từ trong tay vệ sĩ.

Cậu không thể chịu được cuộc sống tăm tối này nữa rồi.

Ánh mắt Hạ Hằng khiến Thời Sương nhớ lại tất cả những gì đã qua, một giây sau, tia sáng yếu ớt nơi đáy mắt cậu biến mất, sự tĩnh mịch như băng sương lại một lần nữa phủ lên.

Cậu còn chờ mong gì ở người trước mặt đây?

Lúc này đây, cậu trốn thoát, nếu như lại bị Hạ Hằng bắt trở về, chỉ sợ phải chịu sự trả thù gấp trăm ngàn lần của đối phương.

Nghĩ đến đây, con ngươi của Thời Sương mạnh mẽ co rút lại, cậu lại lui về phía sau một bước, mép chân đã đạp không trung, phía dưới tòa nhà đầy những tiếng xe ồn ào vụt qua, mà phía sau cậu chính là vực sâu vạn trượng.

Âm thanh của hệ thống 996 lại vang lên:

【 Cảnh báo! Vai chính thụ đang có hành động nguy hiểm, xin hãy mau chóng ngăn cản! 】

Nhìn thấy Thời Sương lùi bước, thấy nơi đáy mắt vốn dĩ bùng lên chút hi vọng lại nhanh chóng biến mất, Hạ Hằng cau mày, nghĩ đến những việc mà nguyên chủ đã làm thật không phải việc một con người có thể làm.

Nhưng lúc này nhìn thấy những việc này, nghĩ đến mạng nhỏ của mình phải ký thác vào giá trị hắc hóa của đối phương, điều này thật sự là,

Nhân quả tuần hoàn, ngươi tạo nghiệt ta phải bồi thường.

Thấy thế, Hạ Hằng thu hồi tay của mình, dang hai tay trước mặt Thời Sương ngụ ý chính mình sẽ không làm gì cả, ngay sau đó anh lùi về phía sau từng bước, để cho Thời Sương có đủ không gian, đảm bảo rằng sẽ không khiến đối phương có cảm giác bị uy hiếp.

Anh cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh, "Em đi xuống trước đã, có chuyện gì, chúng ta trở về rồi từ từ nói."

"Tôi với anh không có gì để nói hết." Thời Sương rũ mắt xuống, ngữ điệu nhạt nhẽo, khóe môi cong lên, với độ cong châm biếm.

Đúng lúc này, một trận gió mạnh thổi qua, trong gió xen lẫn một mùi thơm nhàn nhạt, khiến Hạ Hằng lập tức phân tâm.

Mùi hương này rõ ràng rất nhạt, nhưng không hiểu sao lại khiến sống lưng Hạ Hằng run rẩy, giống như có dòng điện nhỏ chạy qua.

Anh cau mày, nói chuyện với hệ thống bằng ý thức, "Hương vị này là gì? Cậu ấy xịt nước hoa à? Nước hoa mùi gì vậy, vị dâu tây?"

Hệ thống 996: 【...】

【 Là tin tức tố của Thời Sương 】

【 Ký chủ, cậu đừng quên, bây giờ cậu đang ở trong thế giới ABO, tôi còn đặc biệt chọn cho cậu vị chanh có độ phù hợp cao nhất với tin tức tố của cậu ấy 】

【 Trong thế giới ABO, có sáu giới tính, ngoại trừ nam giới và nữ giới, còn phân thành Alpha, Beta, Omega. 】

【 Mà vai chính Thời Sương chính là một Omega, Omega có khả năng sinh sản đời sau.】

Hai người đàn ông, có con?

Hạ Hằng còn chưa kịp lấy lại tinh thần giữa tin sốc thì hệ thống bị ngắt lời.

Thư kí mập Quý Nguyên cuối cùng cũng tới:"Hạ, hạ tổng! Không, không ổn rồi !"

Hạ Hằng quay đầu, ngay lúc anh cho rằng mình cung phản xạ của mình chạy vòng quanh trái đất sáu vòng, lại xuyên trở lại mười phút trước thì phía sau Quý Nguyên đột nhiên vọt ra một đám phóng viên truyền thông cầm máy quay và chân máy, hướng về Hạ Hằng và Thời Sương "Tanh tách! Tanh tách! " chụp loạn xạ.

Trong nháy mắt, đèn flash nhấp nháy đến nỗi mọi người không thể mở nổi mắt.

Hạ Hằng vô thức đưa tay che mắt mình,

"Hạ tổng, không ổn! Hình như có người chụp được hình ảnh Thời tiên sinh đứng trên nóc tòa nhà, đăng lên mạng xã hội, các phương tiện truyền thông này biết được tin tức, bằng cách nào đó lại trà trộn vào tòa nhà Thiên Thịnh, tôi không thể ngăn được bọn họ."

Lần này Quý Nguyên rốt cục đã nói xong, nhưng giọng nói của hắn cũng bị nhấn chìm trong đám người cầm đèn flash chụp điên cuồng.

Thấy tình thế hỗn loạn, vệ sĩ ở một bên vội vàng đi lên ngăn cản, thế nhưng đối phương nhiều người, trong lúc nhất thời chỉ có thể ngăn cản những người này ở một khoảng cách nhất định, nhưng không thể cản bọn họ quay phim.

Mà Thời Sương đang ở ranh giới sự sụp đổ, trong khoảnh khắc vô số ánh sáng mạnh chiếu lên gương mặt cậu.

Sự tồn tại như một mục tiêu công kích, trở thành câu truyện trên bàn trà của người khác khiến cho ký ức đau đớn trước kia của Thời Sương lại dâng lên trong lòng, đầu ngón tay của hắn hơi run rẩy, cả người bắt đầu không khống chế được mà ngửa ra sau.

【 cảnh cáo! Cảnh cáo! Vai chính giống như bị kích thích, cảm xúc dao động nghiêm trọng! Giá trị hắc hóa đang tăng lên, sắp đột phá 100! 】

【 Giá trị hắc hóa hiện tại là 96 】

Thật đúng là chuyện trước chưa xong chuyện sau lại đến.

Đứng trước nguy cơ, Hạ Hằng thậm chí còn không kịp cảm thán, chỉ có thể nhanh chóng suy nghĩ biện pháp ứng phó trong lòng.

【97, 98】

Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, những tin tức mà hệ thống vừa nói đồng loạt hiện lên trong đầu Hạ Hằng,

Thế giới ABO?

Thời Sương là một Omega?

Nam nhân có thể mang thai?

Đột nhiên, Hạ Hằng chợt nảy ra một suy nghĩ, hắn nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu.

Dù sao, miễn là bây giờ có thể thu hút hỏa lực của nhóm phóng viên này và thu hút sự chú ý của Thời Sương, anh cũng bất chấp!

Mặt mũi là cái gì?

Lại không thể ăn được, có quan trọng như mạng không?

Vì thế ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Hạ tổng vốn dĩ lạnh lùng, khí thế cách xa tám trăm dặm đã làm cho người ta cảm thấy toàn thân rét lạnh, bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt che bụng mình, thống khổ khom lưng xuống, cắn chặt răng, thanh âm bắt đầu run rẩy.

Ở trước mặt mọi người nói ra một câu,

"Tôi, tôi mang thai con của em, em như thế nào nhẫn tâm vứt bỏ hai người chúng tôi?"

Toàn bộ hiện trường trở nên tĩnh lặng, ngay cả đèn flash cũng ngừng nhấp nháy,

"Loảng xoảng!" một tiếng, có người bởi vì quá khiếp sợ, máy ảnh cũng không cầm vững, cứ thế ngã xuống đất.

Những vệ sĩ kia cũng mơ màng, câu nói vừa rồi của Hạ Hằng làm cho tam quan của bọn họ giống như thủy tinh đập xuống đất,

Nứt ra rồi.

Nếu không phải bên tai còn có tiếng gió thổi qua, bọn họ đều cho rằng trước mắt chính là ảnh tĩnh.

Mức độ kinh ngạc của Thời Sương không thua gì bất cứ ai ở đây, cảm xúc vốn thống khổ tuyệt vọng lập tức bị Hạ Hằng dọa đi.

Cậu đứng trên mép sân, bắt đầu hoang mang trong gió.

Trong lòng bất giác thốt ra ba câu hỏi liên tiếp:

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi vừa làm gì vậy?

Một giây sau, Thời Sương nhướng mày, cố hết sức khống chế biểu tình của mình không sụp đổ, bước về phía trước vài bước, dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Hạ Hằng, giống như đang nói "Anh nghiêm túc sao?"

Ngay sau đó, những phóng viên kia dường như cuối cùng đã lấy lại tinh thần của họ, một tin tức quan trọng như vậy làm thế nào bọn họ có thể bỏ lỡ nó?

Vì vậy, tất cả mọi người bỏ qua sự tồn tại của Thời Sương, liên tục chụp Hạ Hằng, còn không ngừng đặt câu hỏi,

"Những lời ngài vừa nói là thật sao?"

"Ngài thật sự mang thai sao?"

"Ngài có thể cho mọi người biết, là một Alpha, có bí kíp nào có thể làm tăng xác suất mang thai không?"

Thấy hành động của mình có tác dụng, Hạ Hằng một bên tiếp tục ôm bụng giả bộ đau đớn, đồng thời tinh chỉnh góc nghiêng mặt của mình, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, không nhiều không ít, vừa vặn lộ ra tám chiếc răng để đảm bảo khi máy quay chụp được mình, có thể chụp được mình đẹp trai một chút.

Hệ thống 996 ở phía sau thấy tất cả, nhịn không được phun ra một câu duyên dáng:

【 CMN】

Ngay cả âm thanh máy móc cũng thay đổi.

Chúng nó là hệ thống chuyên nghiệp, nói chung không dễ dàng thô lỗ, trừ khi thực sự không thể chịu đựng được.

Mà Hạ Hằng là kí chủ đầu tiên thành công phá phòng ngự của 996.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me