Khi Sa Dieu Cong Xuyen Vao Kich Ban Truy The Hoa Tang Trang
Hôm nay, tầng thượng cao ốc Thiên Thịnh thật là ồn ào náo động,Ở giữa sân có một hình tròn trong đó là một chữ "H" rất lớn, đây là sân bay tư nhân của Hạ Hằng.Kiểu phô trương cùng với tư thái này, thật không hổ là con người có giá trị hơn trăm triệu, vượt trên vô số tổng tài các tập đoàn.Chỉ là lúc này Hạ Hằng không rảnh thưởng thức những thứ này, bởi vì trước mắt còn có một phiền toái lớn.Mấy tên vệ sĩ to lớn vô dụng của anh lúc này đang vây quanh một góc của góc sân, hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."Đi, đi, các ngươi tránh đi." Hạ Hằng xuyên qua bọn họ, vẫy tay quát lui bọn họ, lập tức liền nhìn thấy bóng dáng cô đơn đứng ở rìa sân thượng.Quần chúng vây xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, nhưng ngộ nhỡ Thời Sương kích thích, cậu ấy luẩn quẩn nghĩ không thông thì phải làm sao đây?Cậu ấy nhảy xuống, thì cũng nhân tiện đem chính mình mang đi luôn.Giỏi thật,Một xác hai mạng.Vệ sĩ nhìn thấy Hạ Hằng, cũng là một bộ dáng nơm nớp lo sợ, nguyên nhân cũng không phải do hắn, chỉ là bởi vì ông chủ bọn họ quá vui buồn thất thường, âm tình bất định, bọn họ đều biết, Hạ Hằng vẻ ngoài lạnh lùng tâm tư tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác.Bọn họ thấy Hạ Hằng rốt cục cũng tới, tự biết mình phạm sai lầm, thẹn trong lòng, cung kính gọi một tiếng "Hạ tổng", liền cúi đầu lui ra.Thời Sương đứng ở mép mái nhà, trên người là một bộ áo sơmi trắng không vừa người, vạt áo bị gió thổi bay phất phơ, bóng lưng đơn bạc, nhìn qua lung lay như sắp đổ, chỗ cổ tay áo lộ ra một đoạn cánh tay còn trắng hơn cả quần áo.Màu trắng lóe lên trong mắt Hạ Hằng.Trong nháy mắt, Thời Sương quay lại, đối diện với tầm mắt Hạ Hằng.Đôi mắt màu hổ phách dưới hàng mi đen nhánh dày đặc của Thời Sương trông giống như một vũng nước chết không gợn sóng, đuôi mắt còn có nốt ruồi mỹ nhân, làn da nhợt nhạt đến mức có chút bệnh trạng.Đôi môi của cậu no đủ, bẩm sinh hơi cong, ban đầu trông rất dễ chịu, nhưng nhợt nhạt.Diện mạo của Thời Sương là một túi da xinh đẹp động lòng người, rõ ràng là một đôi mắt hàm tình, nhưng lúc này lại bị sự cô độc vô biên lấp đầy.Cái nhìn thoáng qua này khiến Hạ Hằng trong nháy mắt sững sờ, diện mạo của Thời Sương đâu chỉ là đẹp mắt, cảnh mỹ nhân rơi lệ này, anh bỗng nhiên có chút hiểu được vì sao tra công lại muốn nhốt cậu ấy lại.Chờ đã,Mau tỉnh! Anh đang nghĩ gì vậy?Ý tưởng đáng sợ của tra công như sét đánh qua xâm chiếm đầu óc.Hiện tại nghĩ thì muốn bay lên, giây tiếp theo có thể go die.Điều này rất nguy hiểm, Hạ Hằng nhắc nhở chính mình ở trong lòng, anh lập tức đem ý niệm này đuổi ra khỏi đầu.Người tốt như vậy anh hẳn là nên đối với cậu ấy càng tốt mới đúng.Tựa hồ là bị ánh mắt bất lực của đối phương làm cho xúc động, Hạ Hằng theo bản năng mà từng bước tới gần, tay không nghe lời mà vươn ra ngoài, suýt thì thốt lên lời thoại kinh điển của 《 Tàu Titanic 》:"You jump, I jump" Sau khi tỉnh táo thấy được việc mình đã làm, anh chỉ muốn đập cho tay mình một phát.Người lạnh lùng như nguyên chủ sao có thể làm ra loại chuyện này?Mà Thời Sương đối với hoạt động nội tâm phong phú của Hạ Hằng lúc này không hề hay biết, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Hằng, gần như là theo bản năng cảm thấy chán ghét, bởi vì cậu biết nam nhân mặc âu phục giày da khuôn mặt anh tuấn, căn bản không có trái tim.Nhưng trong nháy mắt vừa rồi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đối phương lại tựa hồ có chút khác biệt trước kia, trong đôi mắt kia không còn là vô tận lạnh lùng cùng trào phúng.Con ngươi sáng ngời của Hạ Hằng khẽ rung động, bên trong phản chiếu bóng dáng của cậu,Thời Sương không biết có phải là cậu sinh ra ảo giác hay không, ánh mắt đối phương nhìn về phía cậu thế mà lại mang theo một chút chân thành tha thiết.Cậu nhìn thấy Hạ Hằng vươn tay về phía chính mình, hai tay vốn dĩ dừng ở bên người bắt đầu hơi hơi phát run, đó là dục vọng sống sót của bản thân đang giãy dụa.Sâu thẳm trong trái tim của Thời Sương vẫn còn luyến tiếc với cuộc sống, cậu muốn sống, thế nhưng,Trong khoảnh khắc giằng co này,Tầm mắt Hạ Hằng dần dần trượt xuống, cuối cùng rơi xuống bàn tay hơi run rẩy của Thời Sương, ở cổ tay trái của hắn có một vết bỏng màu đỏ sậm, nhìn qua cực kì chói mắt, khiến cho đôi tay trắng nõn mảnh khảnh hiện lên một khuyết điểm khó có thể bỏ qua.Đây là kiệt tác của nguyên chủ.Thời Sương vốn là một nghệ sĩ dương cầm rất tài năng, cậu bắt đầu tiếp xúc với piano từ năm 5 tuổi, năm 12 tuổi giành giải nhất cuộc thi piano dành cho thanh thiếu niên thế giới, năm 17 tuổi có tư cách trở thành khách mời mở màn của Liên hoan Âm nhạc San Vanis được tổ chức tại Blue Hall nổi tiếng trên thế giới.(Blue Hall (Sảnh Xanh hay hội trường Xanh là sảnh chính của Tòa thị chính Stockholm được biết đến như là phòng tiệc cho bữa tiệc Nobel hàng năm, và cũng được sử dụng cho các chuyến thăm nhà nước, sự kiện trao đổi sinh viên, lễ kỉ niệm và các sự kiện lớn khác.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me