Khi Thanh Xuan Hoa Tro Tran
Khoa đứng lặng, như thể cậu vừa nghe nhầm.“…Cậu nói gì?”Minh quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt Khoa.“Tớ chưa bao giờ thích cậu.” Cậu nhắc lại, lần này rõ ràng hơn.Không gian như lặng đi trong vài giây.Rồi Khoa bật cười.Một tiếng cười khẽ, nhưng đầy chua xót.Cậu buông tay Minh ra.“Tớ không tin.”Minh cắn chặt môi.Khoa nhìn cậu chăm chú, ánh mắt cậu ấy không còn sáng như trước nữa. Nó mờ đi, như thể tất cả những niềm tin mà cậu ấy từng có đều đang vụn vỡ.“Cậu nói dối.” Khoa thì thầm.Minh không phản bác.Cậu biết Khoa hiểu cậu quá rõ để bị lừa bởi một câu nói đơn giản. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là Khoa phải tin vào lời nói dối này.Chỉ có như vậy, Khoa mới chịu từ bỏ.Chỉ có như vậy, Khoa mới không bị cuốn vào những rắc rối của cậu nữa.Chỉ có như vậy, bố mẹ cậu mới để cậu yên.Minh hít một hơi sâu, rồi nở một nụ cười nhạt. “Tin hay không, tùy cậu.”Nói rồi, cậu quay người bước đi.Khoa không giữ cậu lại nữa.Lần đầu tiên, cậu ấy để Minh rời đi mà không hề níu kéo.Có lẽ vì cậu ấy đã hiểu, không còn gì có thể thay đổi được nữa.Những ngày sau đó, Minh không còn nhìn thấy Khoa tìm mình trong lớp nữa. Cậu ấy không còn nhắn tin, không còn đứng chờ cậu ở cổng trường.Cứ như thể chưa từng có gì xảy ra giữa họ.Minh nên thấy nhẹ nhõm.Nhưng lạ thay, cậu lại cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết.
Một tuần trôi qua.Buổi chiều hôm ấy, Minh vô tình nghe được một tin tức chấn động trong lớp.“Nghe gì chưa? Hình như Khoa sắp chuyển trường đấy.”Minh cứng người.Cậu quay phắt sang, tim đập loạn xạ. “Cậu nói gì?”Bạn cùng lớp nhún vai. “Tớ nghe nói bố mẹ cậu ấy quyết định chuyển công tác, nên cậu ấy cũng đi theo.”Minh không thể tin vào tai mình.Khoa… sắp đi sao?Cậu ấy chưa từng nói gì với Minh.Cậu ấy thật sự từ bỏ rồi sao?Minh bật dậy, lao ra khỏi lớp mà không kịp suy nghĩ.Cậu phải tìm Khoa.Dù chỉ là lần cuối cùng.Sân thượng trường học vào buổi chiều vắng vẻ đến kỳ lạ.Khoa đứng đó, tựa lưng vào lan can, ánh mắt hướng về bầu trời xa xăm.Nghe tiếng bước chân dồn dập, cậu quay lại.Minh chạy đến, hơi thở gấp gáp.“…Cậu thật sự sẽ đi sao?”Khoa im lặng nhìn cậu một lúc, rồi khẽ gật đầu.“Ừ.”Trái tim Minh như rơi xuống.“…Khi nào?” Giọng cậu run rẩy.“Ngày mai.”Minh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng không hiểu sao, cổ họng cậu nghẹn lại.“Vậy… cậu sẽ không quay lại?”Khoa mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy buồn bã.“Có lẽ vậy.”Gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc hai người khẽ lay động.Minh cảm thấy từng giây trôi qua đều quý giá đến mức cậu muốn níu giữ.Nhưng cậu không biết phải nói gì.Cuối cùng, cậu chỉ có thể đứng đó, nhìn Khoa thật lâu.Cậu muốn nói xin lỗi.Cậu muốn nói cậu chưa từng hối hận vì đã thích Khoa.Cậu muốn nói rằng, dù có ra sao đi nữa, cậu vẫn hy vọng Khoa sẽ sống thật tốt.Nhưng… cậu không thể.Vì vậy, cậu chỉ khẽ thì thầm một câu duy nhất:“Tạm biệt.”Khoa nhìn cậu một lúc, rồi gật đầu.“…Tạm biệt, Minh.”Ngày hôm sau, Khoa rời đi.Minh đứng trước cửa sổ lớp học, nhìn ra khoảng sân trống.Từ nay về sau, cậu sẽ không còn nhìn thấy Khoa ở đây nữa.Câu chuyện của họ… đã thực sự kết thúc rồi.
Một tuần trôi qua.Buổi chiều hôm ấy, Minh vô tình nghe được một tin tức chấn động trong lớp.“Nghe gì chưa? Hình như Khoa sắp chuyển trường đấy.”Minh cứng người.Cậu quay phắt sang, tim đập loạn xạ. “Cậu nói gì?”Bạn cùng lớp nhún vai. “Tớ nghe nói bố mẹ cậu ấy quyết định chuyển công tác, nên cậu ấy cũng đi theo.”Minh không thể tin vào tai mình.Khoa… sắp đi sao?Cậu ấy chưa từng nói gì với Minh.Cậu ấy thật sự từ bỏ rồi sao?Minh bật dậy, lao ra khỏi lớp mà không kịp suy nghĩ.Cậu phải tìm Khoa.Dù chỉ là lần cuối cùng.Sân thượng trường học vào buổi chiều vắng vẻ đến kỳ lạ.Khoa đứng đó, tựa lưng vào lan can, ánh mắt hướng về bầu trời xa xăm.Nghe tiếng bước chân dồn dập, cậu quay lại.Minh chạy đến, hơi thở gấp gáp.“…Cậu thật sự sẽ đi sao?”Khoa im lặng nhìn cậu một lúc, rồi khẽ gật đầu.“Ừ.”Trái tim Minh như rơi xuống.“…Khi nào?” Giọng cậu run rẩy.“Ngày mai.”Minh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng không hiểu sao, cổ họng cậu nghẹn lại.“Vậy… cậu sẽ không quay lại?”Khoa mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy buồn bã.“Có lẽ vậy.”Gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc hai người khẽ lay động.Minh cảm thấy từng giây trôi qua đều quý giá đến mức cậu muốn níu giữ.Nhưng cậu không biết phải nói gì.Cuối cùng, cậu chỉ có thể đứng đó, nhìn Khoa thật lâu.Cậu muốn nói xin lỗi.Cậu muốn nói cậu chưa từng hối hận vì đã thích Khoa.Cậu muốn nói rằng, dù có ra sao đi nữa, cậu vẫn hy vọng Khoa sẽ sống thật tốt.Nhưng… cậu không thể.Vì vậy, cậu chỉ khẽ thì thầm một câu duy nhất:“Tạm biệt.”Khoa nhìn cậu một lúc, rồi gật đầu.“…Tạm biệt, Minh.”Ngày hôm sau, Khoa rời đi.Minh đứng trước cửa sổ lớp học, nhìn ra khoảng sân trống.Từ nay về sau, cậu sẽ không còn nhìn thấy Khoa ở đây nữa.Câu chuyện của họ… đã thực sự kết thúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me