[Khoái xuyên/ĐM Edit] Công lược cậu nam phụ pháo hôi ấy
Thế giới 7: Quản gia mưu mô - Chương 101 + 102
Thế giới 7: Quản gia mưu môChương 101Mặt trời chói mắt trên cao chiếu xuống nơi đình đài lầu các, nhưng bàn tay đặt trên mặt hắn lại lạnh thấu xương, như thể cả thế giới đều đã bước sang ngày hạ, chỉ có mình hắn còn kẹt lại trong trời đông giá rét.Úc Chỉ lui về phía sau nửa bước, lùi ra khỏi phạm vi mà đối phương có thể chạm đến mình, sau đó mới thong thả ung dung sửa sang lại cổ áo và cặp kính, vì vừa rồi bất ngờ bị lôi kéo mà trở nên lộn xộn.Bộ vest kiểu cũ màu be mặc trên người khiến hắn trông như một khối ngọc cổ xưa, ôn nhuận trong sạch, quý khí mười phần.Dưới cặp kính gọng vàng, khuôn mặt minh diễm của hắn bớt đi chút diêm dúa, nhiều thêm một phần cấm dục, khiến người ta càng ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại ngại với khí chất của hắn mà không dám mạo phạm.Ánh mắt cậu thiếu niên lúc sáng lúc tối, chỉ trong chốc lát mà như đã suy nghĩ rất nhiều điều. Cậu ngồi trên xe lăn, đưa tay nghịch nghịch tấm chăn mỏng trên đùi, động tác có vẻ tùy ý nhưng cũng có vẻ đang muốn che giấu chuyển động bên dưới.Úc Chỉ giả vờ như không nhìn thấy, sau khi chỉnh lại quần áo đàng hoàng mới lịch sự nói với cậu thiếu niên: "Xin chào thiếu gia, tôi là quản gia mới được lão gia thuê đến, tên Úc Chỉ."Hắn hoàn toàn không đề cập đến động tác mạo phạm và lời nói thô lỗ của cậu thiếu niên, làm như chuyện chưa từng xảy ra. Hắn vẫn tươi cười đối mặt với cậu, thái độ vẫn khiêm tốn lễ phép như cũ.Thiếu niên ngồi xe lăn nhìn nụ cười không hề thay đổi của hắn, phản ứng của cơ thể phía dưới còn chưa giảm xuống, trong lòng cậu lại cảm thấy như đang rơi xuống vực sâu. Cậu cười lạnh giễu cợt: "Đạo đức giả!"Còn đạo đức giả hơn cả lão già kia."Lão gia phái tại hạ xuống đây để hỏi thiếu gia có yêu cầu gì với nơi này không, nếu như có thì có thể lập tức phái người nói cho tại hạ." Úc Chỉ đứng thẳng người, nhưng vẻ tôn trọng trong lời nói không hề giảm bớt.Nhưng không hiểu, hắn càng tôn kính thì thiếu niên lại càng không vui, cậu rất ghét Úc Chỉ làm ra thái độ và biểu cảm dối trá như vậy, cho dù hành vi của đối phương được coi là lịch sự trong mắt người khác."Yêu cầu? Có đấy." Thiếu niên bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng trong vẻ tươi cười ấy lại có chút tà ác, giống như một con quỷ nhỏ đang muốn chơi đùa."Trong viện của ta có quá nhiều phụ nữ, ồn ào làm ta đau đầu, muốn anh đuổi họ ra ngoài!" Cậu ra vẻ tùy hứng mà nói.Úc Chỉ nhìn cậu, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Thiếu gia, cậu cũng biết là trước khi cậu sinh được một tiểu thiếu gia thì lão gia sẽ không để cho các cô ấy rời đi."Thiếu niên hừ nhẹ như đang khẳng định lời của hắn, nhưng sau đó lại nói: "Nhưng ta không cứng nổi, bọn họ có bao nhiêu người cũng vô dụng thôi. Anh nói nguyên văn câu đó lại cho lão kia nghe đi."Úc Chỉ: "......"Hắn âm thầm liếc xuống nơi tay của thiếu niên đang đặt trên đùi cậu, như vô ý mà cố tình che giấu vị trí nào kia, khóe môi hắn hơi giật nhưng vẫn lễ phép đáp: "Vâng thưa thiếu gia, tôi sẽ chuyển lời đến lão gia."Úc Chỉ nói thì sẽ giữ lời, nửa tiếng sau, Đỗ lão gia ở thư phòng đã nghe được những lời này, tức giận đến mức đập bàn."Thứ khốn nạn!"Trong giọng nói của lão mang theo tức giận nhưng lại trông không quá là phẫn nộ, dù sao thì thiếu niên cũng đã dùng những lời này với lão rất nhiều lần rồi, ban đầu lão còn sợ đến mức phải gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu, kết quả là kiểm tra mấy lần cũng không thấy vấn đề gì, sau đó lão mới nhận ra là thiếu niên vì muốn chọc giận lão mà cố ý nói dối như vậy chứ không phải là sự thật.Lão đang cáu, là cáu cái thái độ của cậu."Ông đây sinh ra nó, nuôi dưỡng nó, bây giờ bảo nó cũng sinh một đứa cũng không phải là chuyện to tát gì, sao nó còn dám cãi?!"Nói thì nói vậy, nhưng lão cũng chỉ dám phàn nàn vài câu chứ không đi tính sổ cậu.Thật sự là đã bị đứa con hỗn láo cái gì cũng dám làm này dọa cho hết hồn.Nhớ lại trước đây, có lần lão đã ép thằng bé quá đáng, cậu thậm chí đã vung dao lên muốn cắt phăng cái chỗ đó đi, còn may người bên cạnh nhanh tay cản lại, nếu không thì đã đoạn tử tuyệt tôn từ lâu rồi.Cũng bởi vậy, cho dù bây giờ thiếu niên có thô lỗ đến mấy thì Đỗ lão gia cũng không dám ép cậu nữa.Úc Chỉ cũng biết chuyện này, tuy nguyên chủ vừa mới được thuê làm quản gia cho nhà họ Đỗ không lâu, nhưng thật ra gã là một trong những đứa trẻ mồ côi được Đỗ lão gia giúp đỡ. Gã ta nổi bật với thành tích xuất sắc, nhờ vậy được Đỗ lão gia chủ động bồi dưỡng, thậm chí còn không ngần ngại cho gã đi du học, chỉ để bồi dưỡng ra được người có năng lực cho lão sử dụng.Trong thời loạn thế, người chết, người lưu lạc khắp nơi. Nguyên chủ được sinh ra ở một trấn nhỏ cổ xưa, một ngày nọ trấn nhỏ bị bọn thổ phỉ tấn công, mẹ ruột khó khăn dẫn theo nguyên chủ bỏ trốn. Về sau bà lâm bệnh nặng, nguyên chủ khi đó chỉ mới mấy tuổi biết được chuyện gia chủ nhà họ Đỗ lương thiện, thường xuyên giúp đỡ trẻ em khó khăn nên đã đến quỳ trước cửa nhà họ Đỗ, tỏ ý muốn bán mình làm người hầu cho nhà họ.Đỗ lão gia tiếp nhận nguyên chủ, nhưng mẹ của nguyên chủ lại qua đời vì bệnh tình trở nặng chỉ vài ngày sau đó.Nguyên chủ vốn lạnh nhạt vô tình, người duy nhất gã quan tâm là mẹ ruột đã không còn nữa. Gã vốn không hề để ý đến cái gọi là lòng tốt của Đỗ lão gia, sở dĩ ở lại đây là vì gã biết thế giới ngoài kia rất khó khăn, chỉ có con đường nhà họ Đỗ này là dễ đi nhất.Gã vốn không muốn bán mạng cho người khác, nhưng lại không có thực lực để chống lại nhà họ Đỗ nên chỉ đành tạm thời chịu đựng, ngụy trang thành một người thông minh và trung thành, đạt được sự tin tưởng và trọng dụng từ Đỗ lão gia.Nếu Úc Chỉ không đến đây, sau nhiều năm ngủ đông, nguyên chủ sẽ chiếm được nhà họ Đỗ khi Đỗ lão gia đang hấp hối.Không chỉ vậy, gã còn sẽ giam giữ thiếu gia xinh đẹp kiêu ngạo ăn nói khó nghe của nhà họ Đỗ, Đỗ Hàn Tinh, biến cậu thành cấm luyến của mình, dùng mọi cách làm nhục cậu để trả lại sự sỉ nhục gã phải chịu từ cậu trong nhiều năm.Nói ngắn gọn, nguyên chủ không phải là người tốt lành gì, thậm chí còn có thể gọi là nhân vật phản diện.Mà nhân vật phản diện cuối cùng sẽ bị chính nghĩa tiêu diệt, Đỗ Hàn Tinh chính là người sẽ giải quyết nguyên chủ.Đỗ Hàn Tinh cũng sẽ ngủ đông vài năm giống như nguyên chủ khi trước, chờ đợi thời cơ chín muồi rồi giải quyết nguyên chủ, một lần nữa đoạt lại nhà họ Đỗ, nhưng cũng vì đã trải qua quá nhiều mà cậu không còn chấp nhận người khác đến gần mình nữa, tính tình vốn sáng sủa cũng trở nên u ám.Nhưng bản chất cậu vốn không xấu.Trong thời kỳ bấp bênh loạn lạc, quốc gia lâm vào nguy nan, nam nữ chính có được hào quang nhân vật chính sẽ dấn thân, cống hiến cho sự nghiệp bảo vệ tổ quốc, có vài lần gặp nguy hiểm đều sẽ được một vị Đỗ tiên sinh thần bí ra tay cứu giúp, mà vị Đỗ tiên sinh này còn ai khác ngoài Đỗ Hàn Tinh.Lâu rồi mới phải cầm kịch bản phản diện, Úc Chỉ cũng cảm thấy có chút mới mẻ.Nguyên chủ nguyện ý từ bỏ thân thể mình là bởi vì gã đã biết tương lai mình không sống được lâu, sau khi chiếm được nhà họ Đỗ cũng chẳng được hưởng thụ bao lâu đã chết rồi, chẳng thà làm giao dịch để đi đầu thai, thoát khỏi vận mệnh của vai ác còn hơn.Gã có hai nguyện vọng.Thứ nhất là chiếm được nhà họ Đỗ. Dù gã đã đi đầu thai nhưng cũng không muốn bao nhiêu thời gian và công sức gã đã tốn vào nhà họ Đỗ lại rơi vào tay kẻ khác.Thứ hai là muốn Đỗ Hàn Tinh cả đời cũng không ngoi đầu lên nổi. Nguyên chủ không muốn lưu tình với người sẽ giết gã, nhưng gã lại cảm thấy chết thì quá nhẹ nhàng, quá lời cho cậu nên mới nghĩ ra điều kiện như vậy.Không cần biết là chèn ép về mặt sự nghiệp hay áp chế về thể xác, gã đều chấp nhận được, miễn là không cho Đỗ Hàn Tinh sống tốt.Ánh mắt Úc Chỉ tối sầm, nếu không phải nguyên chủ đã đi đầu thai, hoặc nếu Đỗ Hàn Tinh không phải chính là người hắn thương, Úc Chỉ chắc chắn đã từ bỏ nhiệm vụ rồi.Điều kiện thứ nhất còn chấp nhận được, dù sao Đỗ lão gia cũng không phải người tốt lành gì, nhưng Đỗ Hàn Tinh từ đầu đến cuối đều vô tội mà lại phải chịu cảnh trả thù như vậy, đúng là quá buồn cười."Tiểu Úc, cậu đã trở lại rồi, ngoài việc trong nhà ra ta còn có một việc giao cho cậu." Đỗ lão gia nói với Úc Chỉ.Úc Chỉ vội vàng cung kính hơi khom người, làm điệu bộ lễ phép nghe lời, "Xin lão gia phân phó."Đỗ lão gia gãi đầu, trong ánh mắt thâm trầm hiện lên một tia tàn khốc, "Hàn Tinh còn nhỏ tuổi, còn chưa hiểu tư vị phụ nữ là thế nào. Cậu lớn tuổi hơn nó, có thể hướng dẫn thằng bé một ít về mặt này, để cho nó hiểu ra. Nếu nó không thích mấy người ở hậu viện thì có thể tìm thêm người vào, tiền không thành vấn đề, quan trọng nhất là phải sớm sinh cho ta một đứa cháu trai."Lời nói ra khỏi miệng lão có chút lạnh lẽo, không hề quan tâm đến những cô gái kia, thậm chí ngay cả con trai ruột của mình cũng chỉ là một cái máy đẻ trong miệng lão ta thôi. Nếu không phải tính tình Đỗ Hàn Tinh quật cường, có lẽ cậu đã phải chịu những biện pháp còn tồi tệ hơn thế này nhiều.Nghe xong yêu cầu của Đỗ lão gia, ánh mắt Úc Chỉ lạnh đi, bảo hắn khuyên người thương của mình đi ngủ cùng người khác, nghe có buồn cười không cơ chứ.Nhưng Úc Chỉ không cười, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nói đồng ý: "Vâng thưa lão gia, tôi sẽ cố gắng hoàn thành như ngài nói."Trời lạnh rồi, có lẽ lão Đỗ cũng nên ăn đắng một chút.—Sau khi được người hầu đẩy về viện của mình, Đỗ Hàn Tinh cũng không lập tức quay về phòng. Thân thể cậu đã yên ổn lại, nhưng tâm tình vẫn chưa thể bình tĩnh hoàn toàn.Vừa rồi thân thể có thay đổi rất rõ ràng, cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cậu theo bản năng hiểu rõ đó là gì.Cậu năm nay đã mười bảy tuổi, vốn là không nên thấy xa lạ với chuyện này, nhưng từ mấy năm trước cậu rất hiếm khi gặp phải tình huống như vậy.Cậu từng nói với Đỗ lão gia rằng cậu không cứng nổi, đây là sự thật, dù có đối mặt với các cô gái khác nhau, cho dù người ta có cởi sạch quần áo đứng trước mặt cậu thì cậu cũng không có phản ứng gì.Vốn cậu còn cho rằng đây là trời phạt Đỗ lão gia, khiến lão phải đoạn tử tuyệt tôn, nhưng bây giờ xem ra cơ thể cậu thật sự không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở chỗ khác.Đỗ Hàn Tinh giờ phút này không thể quên được hình ảnh vị quản gia mới sửa sang lại diện mạo vừa rồi, để lộ ra vẻ cấm dục mê người.Thì ra không phải là cậu không cứng nổi, mà là do cậu đam mê Long Dương ư?Ha ha...... Tuy rằng khác với tưởng tượng của cậu, nhưng xem ra cũng là tin tức tốt, dù gì thì cũng là trăm sông đổ về một biển, chỉ có một kết cục là nhà họ Đỗ đoạn tử tuyệt tôn thôi!Tâm trạng Đỗ Hàn Tinh cực kỳ vui vẻ, khóe môi nhếch lên, trên mặt lộ ý cười.Thấy cậu vui như vậy, người hầu đi theo chăm sóc cậu liền nhân cơ hội nói: "Thiếu gia, cậu có muốn gọi Lâm cô nương đến đây hát không? Lần trước cậu còn khen cô ấy hát Côn khúc* khá hay."(*) Côn khúc (崑曲) còn gọi là Côn kịch/Tuồng Côn Sơn: Là một thể loại hí kịch của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Đây là một trong những loại hình hí kịch cổ nhất của nghệ thuật , ra đời vào khoảng cuối thế kỉ XIV (khoảng cuối thời nhà Nguyên, đầu thời nhà Minh)Đỗ Hàn Tinh lạnh nhạt liếc anh ta một cái, hừ nhẹ: "Nhận bao nhiêu tiền rồi?"Người hầu này đã theo cậu thời gian dài nhất, nghe vậy liền vò đầu cười trừ, "Không nhiều lắm, có hai đồng bạc thôi ạ."Thấy anh ta ngoan ngoãn, Đỗ Hàn Tinh cũng không hỏi thêm nữa, nhưng cậu cũng không đáp ứng gặp Lâm cô nương gì đó kia.Những cô gái ở hậu viện đều do Đỗ lão gia cho người tìm tới, xấu đẹp béo gầy đều có, nhà họ Đỗ sẽ phục vụ các cô tận tình, đồng thời hứa hẹn rằng nếu có thể thành công lên được giường của cậu sẽ lập tức được thưởng năm trăm đồng bạc, nếu có thể sinh được con gái thì được thưởng một ngàn đồng bạc, sinh được con trai được thưởng hai ngàn, thậm chí còn có được danh phận ở nhà họ Đỗ.Dưới cám dỗ như vậy, có ai mà không động tâm chứ?Những cô gái này vì nhiều lý do khác nhau mà vào nhà họ Đỗ, nhưng đều là tự nguyện, đương nhiên là sẽ muốn hoàn thành chuyện Đỗ lão gia giao phó.Nhưng chỉ cần Đỗ Hàn Tinh không muốn thì các cô cũng không thể ép buộc.Đương nhiên, cho dù có người dùng thủ đoạn ép buộc thì cũng sẽ phát hiện ra Đỗ Hàn Tinh không cứng nổi, lúc trước Đỗ Hàn Tinh còn tưởng tượng ra cảnh tượng đó, nếu Đỗ lão gia biết được thì chắc chắn sắc mặt sẽ rất khó coi cho mà xem.Chỉ tiếc là trước khi cảnh tượng đó thành sự thật thì cậu đã phát hiện ra, không phải là cậu không cứng nổi, mà là vì đối tượng không đúng.Cậu chỉ có phản ứng đối với quản gia mới này thôi, hay là chỉ cần là nam thì đều có?Nghĩ đến đây, cậu liền quay đầu sang nhìn người hầu đứng bên cạnh, ánh mắt...... nói thế nào nhỉ, như kiểu muốn lột hết đồ người ta ra vậy. Người hầu cũng hết hồn, "Thiếu, thiếu gia ơi?"Động tác của Đỗ Hàn Tinh còn nhanh hơn của anh ta, làm như không có chuyện gì mà rời mắt đi, "Không có gì.""Bảo bếp chuẩn bị bữa trưa đi, ta đói rồi.""Vâng ạ!" Người hầu vội vàng rời đi.Đỗ Hàn Tinh nhìn anh ta chạy trối chết, khẽ cười một tiếng, ghét bỏ mắng: "Tên vô dụng!"Cậu nhớ lại tên quản gia mình mới gặp hôm nay, nghĩ thầm, thì ra không phải ai cũng có thể giữ bình tĩnh trước ánh mắt của cậu như hắn được.Lúc này, ấn tượng về Úc Chỉ trong lòng cậu lại càng trở nên đặc biệt hơn.Lòng hiếu kỳ của cậu đã bị khơi dậy.—Úc Chỉ cũng không biết Đỗ Hàn Tinh đang nhớ nhung mình, hắn còn đang bận giải quyết công việc cho nhà họ Đỗ.Sau khi hắn về nước, Đỗ lão gia lập tức đề nghị hắn đến nhà họ Đỗ làm quản gia, nhưng đây có phải là vì lão ta tin tưởng hắn hay không?Nếu là tin tưởng, hắn lại chỉ được giao chuyện trong nhà họ Đỗ chứ không được can thiệp vào việc kinh doanh.Nếu là không tin tưởng, thì quyền lực hắn nhận được lại không nhỏ, trong nhà họ Đỗ trừ Đỗ lão gia và Đỗ Hàn Tinh ra, những người khác đều nằm dưới quyền hành của hắn, hắn có thể có được rất nhiều lợi ích từ điều này.Úc Chỉ nghĩ một hồi cuối cùng quyết định tạm thời bỏ qua, nếu đã không nghĩ ra được thì chi bằng cứ yên tĩnh quan sát một thời gian, chắc chắn sẽ có một ngày được thông suốt.Nhà họ Đỗ kinh doanh lá trà, vì biết điều hiếu kính với tất cả các thế lực ở Dung thành nên mới có được chỗ đứng ổn định ở đây, tuy mỗi tháng đều phải mất một số tiền lớn nhưng nhờ vậy lại được an toàn vô lo, cửa hàng có thể hoạt động bình thường, giữa thời loạn lạc này được như vậy là đã tốt lắm rồi.Có hai cách để Úc Chỉ lật đổ Đỗ lão gia và giành lấy nhà họ Đỗ từ trong tay lão.Cách thứ nhất là hợp tác với một thế lực bên ngoài, hứa hẹn từ bỏ phần lớn lợi ích để đối phương giúp đỡ và bảo vệ hắn.Đây là cách đơn giản, thuận tiện và nhanh nhất, cũng là cách mà nguyên chủ đã chọn.Cách thứ hai là âm thầm phát triển thế lực của chính mình, tranh đoạt với Đỗ lão gia, lão ta thua thì hắn có thể chiếm được toàn bộ.Nhưng cách này sẽ mất rất nhiều thời gian, xét theo độ gấp gáp muốn có cháu của Đỗ lão gia bây giờ, chỉ sợ hắn còn chưa bắt đầu tranh đoạt với lão được thì Đỗ Hàn Tinh đã phải thất thân rồi.Thế nên Úc Chỉ không chọn hai cách này mà dùng cách thứ ba —— hắn sẽ nắm giữ một thế lực, dùng vũ lực đè ép họ.Bị người khác điều khiển không phải là phong cách của Úc Chỉ.Dù là Đỗ lão gia hay bất kỳ một thế lực nào khác của Dung thành thì cũng không hợp ý hắn.Chính mình làm chủ là tốt nhất.Trong thời kỳ này ai là người có quyền lên tiếng nhất? Có tiền có địa vị cũng không thể sánh được với kẻ có súng.Điều hắn phải làm, chính là cầm lấy súng.Kế hoạch được hình thành trong đầu, Úc Chỉ liền tạm thời đặt sang một bên."Người đâu?" Hắn hô lên.Một người làm mặc áo chẽn ngắn từ ngoài đi vào, "Quản gia Úc?"Úc Chỉ chỉ vào đống sổ sách trên bàn, "Dọn hết chỗ này vào phòng tôi.""Vâng."Úc Chỉ rời khỏi phòng kế toán, lập tức đi về phía hậu viện."Quản gia Úc, chúng ta đang đi đâu vậy?"Úc Chỉ hơi mỉm cười đẩy kính lên, ôn hòa nói: "Lão gia rất quan tâm đến sinh hoạt của thiếu gia, đã dặn riêng tôi phải chú ý đến cậu ấy hơn. Bây giờ trời đã tối, tôi cũng nên đi xem thiếu gia nghỉ ngơi thế nào."Người làm nghe vậy đã hiểu.Chuyện Đỗ lão gia muốn thiếu gia phải sinh con cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, đây là chuyện mà toàn bộ người ở nhà họ Đỗ đều biết, vậy nên người làm cũng không thấy ngạc nhiên mà chỉ nghĩ thầm: Quản gia Úc này vừa mới tới, còn chưa kịp làm thân với thiếu gia đã muốn nhúng tay vào quản chuyện đó của thiếu gia rồi, xem ra là cũng chẳng thông minh đến vậy.Nghĩ vậy, thái độ của gã không khỏi có chút khinh thường, thậm chí còn đi theo Úc Chỉ để xem hắn xấu mặt.Khi Úc Chỉ đi đến sân ngoài viện của Đỗ Hàn Tinh thì trời đã tối hẳn, mà cũng thật trùng hợp, người làm kia còn chưa được xem Úc Chỉ xấu mặt đã được thấy một màn kịch trong sân này.Đỗ Hàn Tinh đang mặc áo choàng tắm, phần ngực hơi hé mở, để lộ làn da đỏ bừng vì hơi nóng.Tóc cậu vẫn còn chưa khô, từng giọt nước nhỏ xuống tấm chăn vẫn luôn đắp trên đùi.Trong phòng có một người phụ nữ khỏa thân xõa tóc, tay cầm một chiếc khăn tắm nhỏ cố gắng che ngực, nhưng trông cô ta vẫn chật vật vô cùng.Lúc này, cô đang hoảng sợ nhìn Đỗ Hàn Tinh, "Đỗ thiếu gia...... Đỗ thiếu gia! Tôi, tôi cũng chỉ đang làm theo lời Đỗ lão gia thôi, ngài ấy nói chỉ cần làm đúng thì sẽ không...... sẽ không trừng phạt chúng tôi!"Cô là nữ nhân xuất thân từ kỹ viện, cô không phản đối việc bán thân, chỉ cần cô có thể sống.Vì muốn Đỗ Hàn Tinh được thông suốt mà Đỗ lão gia thật sự đã chiêu mộ đủ loại người, ngoài cô ra vẫn còn vài người có xuất thân giống vậy, chỉ cần xác định thân thể không có bệnh kín gì là được, tác dụng của các cô chỉ là giúp Đỗ Hàn Tinh phá thân, còn chuyện mang thai sinh con thì đương nhiên là còn có những người khác.Đỗ Hàn Tinh chịu đựng cơn buồn nôn, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người phụ nữ, lạnh giọng thốt ra một chữ: "Cút!"Người phụ nữ giãy giụa dường như còn muốn nói gì, nhưng Đỗ Hàn Tinh không muốn nhìn thấy cô ta nữa, chán ghét quay mặt đi, xua tay nói: "Ném cô ta và đồ đạc ra khỏi nhà họ Đỗ.""Vâng." Mấy người làm liền kéo người đi.Trong viện này có rất nhiều phụ nữ, chính là điểm bất lợi. Ở đây không thiếu người, thiếu một hai kẻ như vậy cũng không vấn đề gì, Đỗ Hàn Tinh muốn đuổi người thì Đỗ lão gia cũng không cản, nhưng ngày hôm sau sẽ lập tức mang một người mới đến bù vào.Cũng bởi vậy mà hiện tại Đỗ Hàn Tinh rất ít khi đuổi người đi, dù sao có đuổi bao nhiêu người cũng vô dụng.Trừ khi kẻ đó khiến cậu chán ghét.Giống như người phụ nữ vừa rồi.Trải qua chuyện vừa rồi, Đỗ Hàn Tinh cũng không còn muốn ăn uống gì nữa. Cậu định để người làm lùi ra, ánh mắt lại liếc thấy người nào đó ở lối vào.Ánh mắt cậu hơi dao động, cậu khẽ cười, "Xem ai kìa, thì ra là quản gia mới.""Đã muộn như vậy, quản gia lại chưa nghỉ ngơi, chẳng lẽ là...... Đến đây để xem ta ngủ có ngon không, muốn đắp chăn cho ta sao?"Úc Chỉ đẩy kính lên, che đi ý cười cùng ánh sáng chợt lóe lên trong mắt, lễ phép cung kính nói: "Thưa thiếu gia, lão gia yêu cầu tôi chú ý nhiều hơn đến sinh hoạt hàng ngày của cậu, không biết thời điểm nghỉ ngơi buổi tối cậu có yêu cầu gì không?"Đỗ Hàn Tinh lập tức nghe ra được hàm ý, nghĩ đến chuyện lão già kia sắp xếp người đàn ông này thị gian* cậu, gài bẫy gán ghép cậu với những người phụ nữa kia, Đỗ Hàn Tinh lại cảm thấy bức bối và tức giận trong lòng mà không hiểu do đâu.(*) Thị gian (视奸): thị nghĩa là nhìn, gian trong gian dâm, thường được hiểu là hành vi nhìn (có thể nhìn lén hoặc quang minh chính đại xem) người khác quan hệ tình dục.Cơn giận này khiến cậu không khỏi lộ ra vẻ giễu cợt, thản nhiên chậm rãi nói: "Quản gia Úc quả nhiên là con chó ngoan của lão ta nhỉ, ngay cả người bên cạnh lão cũng trung thành tận tâm, quan tâm săn sóc người ta đến vậy, đúng là con chó nhà ngoan ngoãn."Úc Chỉ mím môi, cuối cùng cũng hiểu tại sao nguyên chủ lại muốn tra tấn Đỗ Hàn Tinh rồi.Nếu Đỗ Hàn Tinh trong cốt truyện gốc cũng mỏ hỗn như vậy, chọc giận kẻ lòng dạ hẹp hòi như nguyên chủ là chuyện hết sức bình thường.Đến cả Úc Chỉ còn muốn xách cậu vào phòng, cởi quần ra tét mông cậu một trận đây.Cậu không biết họa từ miệng mà ra, đối mặt với người lạ thì phải cẩn thận sao?Chẳng lẽ là thế giới trước ngoan quá nên thế giới này bắt đầu phản nghịch rồi?Úc Chỉ trong lòng nhất thời nghĩ đến rất nhiều chuyện, trên mặt vẫn bình tĩnh như không.Ngay cả người làm đi theo hắn muốn xem hắn xấu mặt cũng không nhịn được phải âm thầm giơ ngón cái trong lòng, nói đến thế mà vẫn còn chịu đựng được, quả nhiên là kẻ tàn nhẫn, sự khinh thường trước đó đã biến mất.Úc Chỉ mỉm cười bước từng bước tới trước mặt Đỗ Hàn Tinh, không hiểu vì sao Đỗ Hàn Tinh lại cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ hắn.Cậu theo bản năng muốn lùi về phía sau nhưng rồi kiềm lại, chỉ là một tên quản gia nho nhỏ mà thôi, cậu cần gì phải lùi!Mà Úc Chỉ cũng không cho cậu cơ hội lùi lại, khi Đỗ Hàn Tinh bắt đầu cảm thấy bất an thì hắn khom lưng cúi người, đưa tay về phía cổ áo cậu."Làm gì?!" Đỗ Hàn Tinh trong lòng nhảy dựng muốn quát lớn, lại thấy Úc Chỉ kéo cổ áo lại cho cậu.Úc Chỉ hơi mỉm cười, khóe môi vẫn nhếch lên cùng một độ cung như lúc trước, nhưng Đỗ Hàn Tinh lại cảm thấy hình như người này đang cười nhạo mình, mặt đột nhiên đỏ bừng."Lão gia bảo tôi quan tâm đến sinh hoạt của thiếu gia......" Sinh hoạt tình dục thì cũng là sinh hoạt, "Nên Úc Chỉ tôi sẽ tận tâm tận lực, thiếu gia không cần dùng lời nói công kích." Cứ chửi bới mắng mỏ như vậy ngoại trừ tích nghiệp cho bản thân cậu, sau này bị trả lại gấp nhiều lần thì chẳng có tác dụng gì nữa.Hắn giương mắt nhìn Đỗ Hàn Tinh, cậu lại không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước. Hắn nhìn theo thì thấy tầm mắt cậu rơi vào đúng ngực mình, cúc áo trên cùng không cài để lộ ra chút xương quai xanh, cảnh đẹp như ẩn như hiện khiến người ta mơ màng.Bỗng nhiên, Đỗ Hàn Tinh vốn đang thất thần chợt biến sắc, cậu nhanh chóng cúi đầu kéo kéo tấm chăn mỏng, muốn dùng tay che lại thứ gì, trong lòng không nhịn được phải chửi rủa một câu mẹ nó.Úc Chỉ liếc xuống, đuôi mày khẽ nhướng lên, à, cậu trai trẻ ngày nào cũng bị phụ nữ quyến rũ, đã phải nhịn rất lâu, cơ thể bắt đầu không chịu nổi nữa rồi.Nhớ lại bộ dáng cậu nhóc này vừa mắng mình, hắn mỉm cười cúi xuống.Đỗ Hàn Tinh hoảng hốt muốn lùi lại: "Cút ngay!"Nhưng Úc Chỉ vẫn kiên quyết không cho cậu cơ hội từ chối, giúp cậu sửa sang lại tấm chăn mỏng trên đùi, làm như chưa phát hiện ra điều gì cả, mà Đỗ Hàn Tinh căn bản là không thể né tránh.Tim cậu đập như trống, bởi vì Úc Chỉ ở quá gần nên vị trí nào đó kia không thể nào bình tĩnh nổi, khiến cho Đỗ Hàn Tinh ngượng ngùng xấu hổ không thôi, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng.Độ cong trên môi Úc Chỉ không hề thay đổi, cả khuôn mặt đều lộ ra ý cười, ý vị thâm trường nói: "Xem ra...... Thiếu gia thật sự rất khỏe mạnh."
Chương 102Ánh đèn lay động, hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh, Úc Chỉ ngửi được mùi thơm từ trong phòng, lông mày khẽ động, ra vẻ tùy ý hỏi: "Đây là mùi của cái gì?"Chóp mũi Đỗ Hàn Tinh khẽ động nhưng cậu không phát hiện ra cái gì, không khỏi cau mày, cho rằng Úc Chỉ đang lừa cậu để chuyển hướng chú ý."Mùi hoa lan." Úc Chỉ nhắc nhở.Lúc này Đỗ Hàn Tinh mới hiểu ra, đây là mùi của loại tinh dầu đắt tiền cậu dùng lúc tắm.Thứ này cậu mới dùng từ hồi Tết, cũng không quá hiểu biết về chúng, người hầu nói rằng dùng tinh dầu rất tốt cho cơ thể, mà cậu cũng khá thích mùi hương này.Vì vậy vẫn luôn dùng đến giờ.Nghĩ vậy, cậu khẽ cười: "Sao, nghe nói quản gia Úc đi học ở nước ngoài, thế mà lại chưa từng thấy tinh dầu mua từ nước ngoài về sao? Xem ra năng lực và kiến thức của quản gia Úc còn cần được cải thiện đấy, nếu như làm ăn với người nước ngoài mà còn không hiểu người ta nói gì, con chó này...... đúng là quá vô dụng."Đỗ Hàn Tinh nở nụ cười tà ác, lời nói ra kiểu gì cũng phải nhắc đến con chó con cẩu mới vừa lòng, trong mắt còn sót lại lửa giận do Úc Chỉ lại gần khi chưa được cậu cho phép, còn khiến cậu mất mặt.Úc Chỉ nhìn vẻ mặt cậu liền biết cậu căn bản không để tâm chuyện này, hẳn là cậu cũng không biết loại tinh dầu này thực ra có chứa một chút chất kích dục, liều lượng rất nhỏ thôi nhưng vẫn có.Hắn giấu chuyện này đi không đề cập đến, chỉ giả vờ không nghe thấy những lời nói khó nghe của cậu, mỉm cười đẩy kính lên, "Tôi hiểu rồi, Úc Chỉ tôi đúng là chưa từng dùng những loại tinh dầu thế này, không biết liệu thiếu gia có thể ban thưởng cho tôi, để tôi được mở mang tầm mắt không?"Rõ ràng là nói lời khuất phục, giọng điệu và tư thái lúc nói cũng không sai đi đâu cả, mà không hiểu sao vào mắt vào tai Đỗ Hàn Tinh lại có cảm giác như kiểu hắn đang chống đối mình, cậu thật sự rất muốn đấm một phát vào khuôn mặt đẹp trai này của hắn, nhưng đến cùng cậu vẫn không có ý định từ chối."Cũng chỉ là mấy thứ vô dụng, nếu quản gia Úc muốn thì cứ lấy đi, miễn cho sau này có ai hỏi đến, anh nói không biết thì lại mất mặt." Cậu ra vẻ kiêu ngạo, thản nhiên đáp.Úc Chỉ cười nhạt, "Cảm ơn thiếu gia."Úc Chỉ cũng không khách khí, tự mình đi vào phòng của Đỗ Hàn Tinh, cầm lấy chai tinh dầu trong phòng tắm, nhíu mày ngửi mùi hoa lan trong phòng. Lúc chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt hắn dừng lại nơi bồn tắm vẫn còn nổi bọt một chốc, rồi mới làm như không có vấn đề gì mà rời đi."Đã đêm rồi, thiếu gia cũng nên nghỉ ngơi, đêm nay thiếu gia có thể yên tâm ngủ ngon." Trước khi đi, Úc Chỉ để lại một câu như vậy.Đỗ Hàn Tinh nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ nhíu máy, hai tay vô thức nắm chặt lại, cậu thấp giọng lẩm bẩm: "Hắn có ý gì?"Trong đầu nghĩ đến chuyện khác nên cậu đã quên mất chỗ khác lạ dưới thân, nhưng động tác vô thức của tay lại vô tình chạm đến bộ phận nào đó, khiến cậu nghiến răng nghiến lợi.Dù người kia đã đi rồi nhưng cái thứ kia cũng không dễ gì mà bình tĩnh lại, cậu không muốn mất mặt nên chỉ có thể tiếp tục đặt tay lên đùi, che đậy sự thay đổi đáng xấu hổ trên cơ thể."Người đâu, đẩy ta vào nhà!"Một người làm nhanh chóng chạy lại, "Vâng!"Đỗ Hàn Tinh quay lại phòng tắm, nơi này vẫn còn bừa bộn bởi hành động vội vàng của cậu vừa rồi.Cậu nhìn lên giá để đồ, ánh mắt đột nhiên cứng đờ, trái tim không khỏi nhảy dựng lên!Úc Chỉ vừa lấy tinh dầu ở đâu vậy? Lấy chai mới hay là......Nghĩ đến việc tinh dầu mình từng dùng có thể bị người khác tiếp tục sử dụng, lại còn là cái kẻ cứ hết lần này đến lần khác khiến cậu xao động, mặt Đỗ Hàn Tinh lập tức đỏ bừng!Không có người ngoài ở đây, cậu càng không thể che giấu cảm xúc của mình, cả người không khác gì con vịt bị luộc chín!Đáng ghét nhất là cái thứ vừa mới hơi xìu đi một chút lại nhanh chóng ngỏng đầu lên rồi, Đỗ Hàn Tinh còn không dám lấy tay che chắn nữa, né cái chỗ đó như né tà.Mà cậu lại không thể gọi người đến.Đỗ Hàn Tinh bất đắc dĩ leo lên giường, cố gắng dùng giấc ngủ đè nén những ý nghĩ lung tung rối loạn đó, nhưng cứ mỗi lần sắp ngủ được thì trong đầu lại hiện lên gương mặt quyến rũ chết người nọ, bộ phận nào đó sắp ngủ được rồi lại cũng ngóc đầu lên.Mấy lần như vậy, Đỗ Hàn Tinh cũng không còn buồn ngủ nữa, mặt mày đen thui.Cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng đành phải chịu đựng sự khó chịu cùng nỗi xấu hổ trong lòng, duỗi tay xuống chạm vào nơi đó.—Sau khi Úc Chỉ về phòng mình, hắn lấy chai tinh dầu ra nhìn nhìn ngửi ngửi một chốc, xác nhận thứ này thật sự có tác dụng kích dục, chỉ là đã bị pha loãng rất nhiều, loãng đến mức người bình thường sử dụng đều sẽ không phát hiện ra nó còn có tác dụng như vậy, chỉ cho rằng đó là phản ứng bản năng của cơ thể mà thôi.Rất có thể là Đỗ lão gia không muốn Đỗ Hàn Tinh phát hiện ra công dụng của thứ này, kẻo cậu lại làm ra chuyện không thể cứu vãn nổi.Cũng bởi tác dụng này thực sự rất yếu nên mới không gây ra tổn thương không thể khắc phục cho cơ thể.Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, Đỗ lão gia làm vậy không phải là vì lo lắng cho sức khỏe của Đỗ Hàn Tinh, mà bởi lão ta sợ sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cậu, gây tổn hại đến đứa cháu nối dõi của lão.Úc Chỉ cau mày cất tinh dầu đi, bắt đầu cân nhắc chuyện lấy một ít thuốc giúp Đỗ Hàn Tinh điều dưỡng thân thể, dù tác dụng của cái thứ này có yếu đến mấy thì sau vài năm cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cơ thể cậu.Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Đỗ lão gia lại giao chuyện thúc giục sinh con này cho hắn ngay khi mới về đây làm việc.Đây là thời hạn cuối cùng mà Đỗ lão gia cho Đỗ Hàn Tinh, nếu hắn cũng không thể khiến Đỗ Hàn Tinh thay đổi ý định thì có thể lão ta sẽ áp dụng một số biện pháp cực đoan.Ở nhà họ Đỗ, Đỗ Hàn Tinh chẳng qua chỉ là con chim hoàng yến tứ cố vô thân bị nuôi nhốt trong lồng, nhìn qua có vẻ rất có giá trị, có thể uy hiếp được Đỗ lão gia, nhưng cũng là vì Đỗ lão gia chưa muốn xé mặt mà thôi; nếu lão ta đã không quan tâm, sẵn sàng dùng cách bỏ thuốc với Đỗ Hàn Tinh, vậy thì Đỗ Hàn Tinh cũng chỉ là con cừu non chờ bị làm thịt, không còn cách nào khác ngoài chấp nhận số phận của mình.Nghĩ đến đây, trong đầu Úc Chỉ chợt nảy ra một ý.Ngày hôm sau, quả nhiên chuyện tối qua đã đến tai Đỗ lão gia.Lão vừa đi kiểm tra cửa hàng về, liền gọi Úc Chỉ vào thư phòng."Tiểu Úc, ta giao cho cậu chuyện quan trọng như vậy, cậu đã không nghiêm túc hoàn thành thì thôi, lại còn giúp Hàn Tinh là thế nào?"Ánh mắt thâm trầm của Đỗ lão gia đặt trước người Úc Chỉ, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã bị cái liếc mắt này dọa đến mồ hôi đầy người.Tuy vậy Úc Chỉ vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể mỉm cười đáp lại: "Lão gia, tôi hiểu ý của ngài. Nếu như cô gái đêm qua thật sự lọt được vào mắt thiếu gia thì tôi cũng không có lý do gì để ngăn cản, nhưng đêm qua thiếu gia đã hoàn toàn chán ghét cô ta, nếu tôi lại thay cô ta cầu xin thì chỉ khiến thiếu gia càng ghét bỏ thôi, không có lợi ích gì khác.""Ồ, vậy ý cậu là muốn làm thân với con trai ta?" Đỗ lão gia nhàn nhạt nói, trên mặt như viết mấy chữ "Nếu hôm nay cậu không cho ta một lời giải thích, ta sẽ không để cho cậu yên".Úc Chỉ không hề hoang mang đáp lời: "Đúng là như vậy, chỉ có người có quan hệ thân thiết mới có thể khuyên bảo thiếu gia được."Đỗ lão gia cẩn thận nhìn hắn vài lần, ánh mắt sâu thẳm che giấu rất nhiều suy nghĩ không thể để lộ ra. Một lúc lâu sau, lão ta chợt ha ha cười lớn, đứng dậy vỗ vãi Úc Chỉ, "Tốt, tốt lắm! Nếu cậu có thể khiến thằng con ta bỏ được cái tính bướng bỉnh của nó, Tiểu Úc cậu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu!"Úc Chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời: "Lão gia đối với Úc Chỉ ân nặng như núi, đây là việc tôi nên làm, nào dám kể công."Đỗ lão gia có vẻ còn hài lòng hơn trước, lão nhìn Úc Chỉ một hồi rồi mới nói: "Hôm qua cậu mới đảm nhận vị trí quản gia, ta sợ cậu bận rộn nên mới tạm thời chưa để cậu tiếp xúc chuyện kinh doanh. Ta nghe người làm nói cậu đã xem rất nhiều sổ sách, vừa kịp lúc, ta định sẽ giao một quán trà cho cậu trông coi."Điều này có nghĩa là hắn sẽ có thêm nhiều quyền hạn.Úc Chỉ không có lý do gì để từ chối, hơn nữa với quán trà này thì hắn lại càng có lý do để quang minh chính đại ra khỏi nhà.Dù biết rắng thứ này là phần thưởng được Đỗ lão gia đưa trước để động viên hắn hoàn thành nhiệm vụ giục sinh, nếu như nhiệm vụ này không có tiến triển thì phần thưởng này sẽ có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào.Úc Chỉ biết hết đấy, nhưng hắn vẫn chấp nhận.Đỗ lão gia vui vẻ vỗ vai hắn, cười nói: "Quả nhiên là ta không nhìn lầm cậu! Cứ tiếp tục phát huy, đừng phụ lòng mong đợi của ta là được!"Úc Chỉ mỉm cười đồng ý.Sau khi rời khỏi thư phòng, Úc Chỉ liền thu lại nụ cười.Hắn không thể đợi quá lâu, thời gian càng dài sẽ càng dễ gặp biến cố, xem ra đêm nay hắn phải đến núi Phượng Đầu một chuyến.Không lâu sau, một người phụ nữ được người hầu dẫn vào thư phòng, Đỗ lão gia thấy bà thì hai mắt sáng lên, "Các ngươi đi xuống đi!"Những người hầu khác cúi đầu lui ra.Người phụ nữ trung niên lại gần nói nhỏ vào tai lão, hai mắt Đỗ lão gia lại càng sáng hơn, "Có thật không?"Người phụ nữ trung niên gật đầu đáp: "...... Chính mắt tôi nhìn thấy, không thể giả được."Đỗ lão gia nhắm mắt lại, đôi tay không kìm được run rẩy liên hồi, có thể thấy được trong lòng lão kích động đến mức nào.Trước kia Đỗ Hàn Tinh từng nói cậu không cứng nổi, sẽ không sinh được con, tuy rằng Đỗ lão gia không muốn tin, nhưng cậu nhiều năm không có động tĩnh gì nên lão cũng phải nửa tin nửa ngờ; dù lão có sắp xếp phụ nữ vây quanh hay là động tay động chân với tinh dầu thì cũng chưa thấy hiệu quả gì, đến lúc lão gần như sắp phải tin lời Đỗ Hàn Tinh rồi thì lại có động tĩnh.Có thể xuất tinh, vậy xem ra thân thể thằng nhóc không có vấn đề gì, những lời trước đó quả nhiên là nói dối.Nhận được tin tốt, Đỗ lão gia cũng không còn thấy gấp gáp như trước nữa.Sau khi thưởng cho bà tử giặt quần áo một ít đồng bạc và đuổi ra ngoài, tâm tình Đỗ lão gia mới thực sự thấy dễ chịu hơn.
Dung thành có mấy thế lực lớn rắc rối phức tạp, trong đó lớn nhất đương nhiên là quân phiệt, ngoài quân phiệt ra là các băng đảng biển và các thương hội, ngoài ra nữa thì còn có một số ít các thế lực nhỏ phân tán.Ví dụ như thổ phỉ trên mấy ngọn đồi ngọn núi xung quanh Dung Thành.Màn đêm buông xuống, trên núi Phượng Đầu ngoài Dung Thành đón tiếp một vị khách không mời, nghe nói người này đơn thương độc mã lặng lẽ lên núi, sau đó trước sự chứng kiến của nhiều người, hắn dùng lực lượng chèn ép bắt sống thủ lĩnh của thổ phỉ núi Phượng Đầu.Hắn nhanh chóng soán vị, chiếm núi làm vua.Trong một đêm, núi Phượng Đầu đổi chủ.Những người trên các ngọn núi khác còn đang cười nhạo thổ phỉ núi Phượng Đầu, nào ngờ chỉ trong mấy ngày tiếp theo, chính họ cũng bị dồn vào đường cùng, bị đánh một trận tơi bời.Chưa đầy một tháng, bọn thổ phỉ trên mấy ngọn đồi núi bên ngoài Dung Thành đều bị một người thu phục, hợp thành một thế lực hoàn chỉnh.Người ngoài vốn dĩ không hề để ý đến đám thổ phỉ trên núi này bởi lực lượng của chúng đã phân tán lại còn cạnh tranh lẫn nhau, hiện giờ chúng đã hợp nhất lại, sau khi tính toán cẩn thận, người ta mới phát hiện ra tổng cộng cũng có đến hàng chục nghìn người, lập tức hết hồn.Trong phủ Đoàn đại soái ở Dung thành, hiện đại soái đang thảo luận chuyện này với cấp dưới trong thư phòng."Đại soái, chỉ là bọn cướp thì không thể làm gì được, cùng lắm là tạo rắc rối ở ngoài thành thôi, chúng biết quân đội Đoàn gia ở đây chắc chắn sẽ không dám đắc tội mà tiến vào thành đâu!" Một người trẻ tuổi mặc quân trang nói với vẻ kiêu ngạo.Nếu Đoàn đại soái mà có đầu óc như hắn ta thì đã không lên làm đại soái được.Dưới quyền chỉ huy của y có vài chục nghìn người, tuy rằng trang bị và huấn luyện chắc chắn tốt hơn đám quân không chính thống kia, nhưng nếu phải giao chiến với đám thổ phỉ thì dù có thắng cũng sẽ tổn thất nặng nề. Đến lúc đó, có thể sẽ có kẻ tranh thủ lúc y nguyên khí đại thương mà muốn mạng y, chết như thế nào cũng không biết được."Nhất định phải đề phòng!" Y kiên quyết nói.Thủ lĩnh thổ phỉ mới nhậm chức hiện đang thảnh thơi kiểm tra sổ sách ở nhà họ Đỗ.Sau khi đã giải quyết sự tình ổn thỏa, Úc Chỉ liền chuẩn bị đến hậu viện tìm Đỗ Hàn Tinh, thứ nhất là muốn xoát độ tồn tại với cậu, thứ hai là để ổn định Đỗ lão gia.Trên đường đến lại thấy một trò hề."Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Suốt ngày ăn mặc lẳng lơ như thế, lão gia bị ngươi quyến rũ nên mới không đến viện của ta!" Một người phụ nữ mặc y phục kiểu cổ đang tóm lấy mái tóc xoăn của người phụ nữ mặc sườn xám, khuôn mặt hung dữ đầy vẻ ghen tị.Úc Chỉ nhíu mày định gọi người đến ngăn lại, lại thấy người phụ nữ bị kéo tóc cũng không chịu thua kém, dùng gót giày giẫm thẳng xuống chân đối phương, liên tục nghiến xuống, khiến bà ta đau quá phải buông lỏng tay rồi lập tức lùi ra xa.Sau đó cô chỉnh sửa lại đầu tóc, cười lạnh nói: "Còn tưởng là ai chứ, ra là dì Hai, chị tức giận cái gì vậy? Lão gia không đến phòng tôi, chẳng lẽ lại muốn sang phòng chị ngắm nếp nhăn trên mặt chị hay sao? Ha hả, nói đùa không biết ngượng luôn nha.""Đều là thiếp thất cả, cáu cái gì mà cáu? Đừng có cậy già mà lên mặt, người ta nhìn vào lại tưởng bà chị mới là vợ cả đấy." Cô thiếp trẻ tuổi liếc Úc Chỉ một cái rồi ngúng nguẩy rời đi, để lại dì Hai tuổi già sắc suy đang tức đến đau lòng, đang ôm ngực thở dốc.Úc Chỉ nhìn thị một cái rồi thản nhiên nói: "Chúng ta đổi đường khác."Tuy rằng không có ấn tượng gì nhưng hắn biết hai người kia đều là thiếp thất của Đỗ lão gia.Người vợ hợp pháp của Đỗ lão gia đã qua đời từ nhiều năm trước, mà Đỗ Hàn Tinh chính là con trai của vị phu nhân ấy.Úc Chỉ giấu đi thần sắc trong mắt, thong dong bình tĩnh đi về viện của Đỗ Hàn Tinh.Trời rất nóng, đến chiều rồi mà nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu giảm xuống.Khi Úc Chỉ đến nơi thì thấy một người làm mới đang quạt cho Đỗ Hàn Tinh, còn cậu ngồi trên xe lăn lật lật một cuốn sách nào đó trong tay.Trong nhà không có ánh mặt trời nóng rực, nhiệt độ cũng thấp hơn một chút nhưng vẫn khiến cho người đang ngồi yên cũng mồ hôi ròng ròng.Giữa nhiệt độ cao như vậy, Đỗ Hàn Tinh vẫn mặc quần áo dài, tấm chăn mỏng trên đùi cũng không bỏ đi.Ăn mặc thì tươm tất thật đấy, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu thay cho cậu."Quản gia Úc đặc biệt đến đây ngắm ta đấy à? Cứ nhìn không chớp mắt thế, ai không biết còn tưởng anh đến gặp người trong lòng đấy." Đỗ Hàn Tinh cố ý làm Úc Chỉ ghê tởm, ai ngờ lại nói quá đúng ý của Úc Chỉ rồi, còn khiến hắn vui vẻ hơn hẳn.Úc Chỉ đẩy kính lên, ánh sáng phản chiếu trên mặt kính vừa lúc che đi tia sung sướng trong mắt hắn, hắn mỉm cười lễ phép nói: "Cũng không phải, chỉ là trong nhà vừa mua ít hoa quả tươi nên để người mang đến cho thiếu gia nếm thử thôi."Hắn vừa nói xong, liền có người mang các loại trái cây đến, nào nho nào dưa đỏ dưa lưới đủ các thể loại, tất cả đều đã được ướp lạnh trước, cũng không phải cứ vậy mang lên mà còn được trang trí sắp xếp cho đẹp mắt, thậm chí có một số còn được chế biến thành kem.Dù là về mặt thị giác hay vị giác thì đều không thể bắt bẻ được.Mặc dù Đỗ Hàn Tinh che giấu rất tốt nhưng Úc Chỉ vẫn có thể thấy được nét kinh hỉ trong mắt cậu, xem ra là cậu rất thích thứ này.Ánh mắt Úc Chỉ rơi vào trên đùi cậu, thầm nghĩ phải tìm cơ hội tìm xem liệu có thể chữa khỏi chân cho cậu không, nếu có thể thì không nên lãng phí thời gian nữa."Anh nhìn cái gì?"Đỗ Hàn Tinh cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của người khác, đặc biệt là ánh mắt nhìn về đùi cậu.Thấy Úc Chỉ nhìn chân mình, tâm trạng tốt của Đỗ Hàn Tinh lập tức biến mất, cậu lạnh giọng cất lời.Úc Chỉ chớp mắt, vẻ mặt không thay đổi: "Tôi đang nghĩ là có vẻ thiếu gia rất thích tấm chăn mỏng này.""Thích thì sao? Không thích thì sao?" Đỗ Hàn Tinh theo bản năng đưa tay kéo chăn, tựa như làm vậy thì sẽ không ai phát hiện ra đôi chân vô dụng bên dưới.Úc Chỉ mím môi cười: "Không sao cả, chỉ là tôi chợt nhớ ra vừa rồi trên đường đến đây có gặp dì Chín, bộ sườn xám cô ấy mặc là cùng màu với chiếc chăn mỏng này."Đỗ Hàn Tinh: "......"Bàn tay đang nắm tấm chân lập tức buông ra, cậu không muốn để cái thứ này trên đùi mình nữa.Cậu hít sâu một hơi, "Đẩy ta về phòng, ta muốn đổi cái khác."Người làm đang quạt cho cậu lập tức đặt quạt xuống, muốn đẩy Đỗ Hàn Tinh về phòng ngủ."Để tôi." Úc Chỉ đứng sau xe lăn, đuổi người nọ đi.Đỗ Hàn Tinh hơi căng thẳng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Quản gia Úc ân cần vậy, đừng nói là mất chức trong phủ rồi, bị lão già kia bỏ rơi rồi nhé?"Cậu không muốn người khác nhìn thấy đôi chân tàn phế của mình, lại càng không muốn Úc Chỉ thấy được.Cậu cũng không biết là vì sao, chỉ đơn giản là không muốn thôi.Úc Chỉ cũng không tức giận, vừa đẩy cậu vào nhà vừa cười đùa: "Đúng vậy, từ này về sau tôi phải dựa dẫm thiếu gia nhiều hơn rồi."Đỗ Hàn Tinh nghẹn lời, bị hắn chọc đến không biết phải làm sao.Trên tủ quần áo có một tấm gương lớn, có thể phản chiếu rõ ràng người đứng trước nó.Úc Chỉ tự nhiên đẩy Đỗ Hàn Tinh đến trước tủ quần áo, đưa tay lấy đi tấm chăn mỏng trên chân cậu.Rõ ràng hai chân đã tê liệt từ lâu, không còn cảm nhận được nhiệt độ, nhưng Đỗ Hàn Tinh vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh từ hai chân truyền vào trong tim.Cậu vô thức duỗi tay ra như muốn che giấu thứ gì, nhưng lại phát hiện dù thế nào cũng không thể che đi được đôi chân xấu xí vô năng này được.Khi Úc Chỉ quay người lại, cậu ra vẻ bình tĩnh đặt tay lên tay vịn xe lăn.Lúc này cậu mới muộn màng phản ứng lại được, cậu căng thẳng gì chứ? Chẳng qua là bị người khác nhìn một cái thôi, có biết bao người đã thấy rồi cơ mà.Úc Chỉ chọn một tấm chăn màu cà phê, đang định đắp cho Đỗ Hàn Tinh thì nghe thấy cậu nói: "Không cần, đổi cái khác đi."Hắn ngừng động tác, không nói gì mà lập tức quay người đi đổi.Lần này hắn chọn một tấm màu trắng.Đỗ Hàn Tinh: "Cái này cũng không được."Úc Chỉ lại đổi sang một tấm màu vàng nhạt.Đỗ Hàn Tinh tiếp tục từ chối: "Không muốn cái này."Úc Chỉ: "......"Sau đó hắn lần lượt đổi từng cái chăn một trong tủ, cái nào cái nấy cũng đều bị Đỗ Hàn Tinh từ chối, đến khi hắn cầm tấm chăn cuối cùng có màu xanh dương nhạt trong tay, ánh mắt hắn nhìn Đỗ Hàn Tinh cũng đã hơi nặng nề hơn trước.Ngược lại thì Đỗ Hàn Tinh lại cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, ban đầu cậu chỉ muốn ép bản thân không cần phải đắp chăn, phơi bày đôi chân này ra ngoài sáng, phơi bày chúng trước mắt Úc Chỉ, nhưng về sau thì chỉ đơn thuần là để giải trí thôi, cậu có vẻ rất thích thú với trò này.Ngay lúc cậu còn muốn tiếp tục tùy hứng yêu cầu đổi chăn, thân hình cao lớn của người đàn ông nhanh chóng tiến lại gần, hơi thở áp bức của hắn đã gần sát bên người cậu, nhiệt độ cơ thể hắn dường như còn cao hơn cả ngày hè nóng bức, khiến cho máu trong người cậu cũng như muốn sôi trào.Hương bạc hà thoang thoảng xộc vào mũi, nhưng phản ứng đầu tiên của Đỗ Hàn Tinh lại là: Thế mà lại không phải là hương hoa lan mà cậu cho hắn sao?Úc Chỉ dùng thái độ cứng rắn đắp tấm chăn mỏng màu xanh nhạt lên đùi Đỗ Hàn Tinh, che khuất đôi chân gầy yếu vô lực.Úc Chỉ giúp cậu chỉnh trang lại, xong rồi cũng không vội đứng dậy mà vẫn cúi người dựa sát vào Đỗ Hàn Tinh, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể nghe và cảm nhận được hơi thở của đối phương.Đôi tay Úc Chỉ chống ở hai bên xe lăn của cậu, nụ cười lễ phép trên mặt đã chuyển sang vẻ cảnh cáo nghiêm nghị."Thiếu gia, xin cậu hãy ngoan một chút."Thịch!Thịch!Thịch!Nhịp tim ổn định trầm thấp như vang lên ngay bên tai, gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc khiến cậu phải nuốt nước miếng, ánh mắt như muốn né tránh nhưng lại theo bản năng vô thức muốn nhìn hắn.Có thứ gì đó thôi thúc cậu tháo cặp kính của Úc Chỉ xuống, để khuôn mặt yêu dã của hắn lộ ra trọn vẹn trước cậu, không thể nào che giấu.Máu trong người như sôi trào, màu đỏ ửng lan dần từ mặt xuống cổ, rồi tới xương quai xanh, xuống ngực, và cả những nơi khuất tầm mắt dưới lớp áo.Mấy chữ "ngoan một chút" vừa rồi dường như còn đang ve vuốt bên tai cậu, cảm giác ngứa ngáy theo thanh âm ấy lan dần vào tận trong tim."Tại... tại sao lại phải ngoan? Sao ta lại phải nghe lời anh hả?" Khi tỉnh táo trở lại, khuôn mặt cậu đầy vẻ xấu hổ, cậu cố ý muốn chống đối Úc Chỉ.Nhưng lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên cảm nhận được thay đổi kỳ lạ của cơ thể, sắc mặt chợt đỏ chợt xanh."...... Đệt!"Ánh mắt Úc Chỉ rơi vào nơi nào đó đang bị người nào đó gắng hết sức che giấu, hắn không khỏi cười thầm. Hắn tháo kính xuống, dùng khăn tay lau sạch sau đó lại đeo lên, chầm chậm nói: "Thì ra là tiểu thiếu gia không muốn ngoan, thế thì cũng không trách thiếu gia được."——
Gọi quản gia cho sang mồm chứ năm nay anh tôi lên rừng làm thổ phỉ
Chương 102Ánh đèn lay động, hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh, Úc Chỉ ngửi được mùi thơm từ trong phòng, lông mày khẽ động, ra vẻ tùy ý hỏi: "Đây là mùi của cái gì?"Chóp mũi Đỗ Hàn Tinh khẽ động nhưng cậu không phát hiện ra cái gì, không khỏi cau mày, cho rằng Úc Chỉ đang lừa cậu để chuyển hướng chú ý."Mùi hoa lan." Úc Chỉ nhắc nhở.Lúc này Đỗ Hàn Tinh mới hiểu ra, đây là mùi của loại tinh dầu đắt tiền cậu dùng lúc tắm.Thứ này cậu mới dùng từ hồi Tết, cũng không quá hiểu biết về chúng, người hầu nói rằng dùng tinh dầu rất tốt cho cơ thể, mà cậu cũng khá thích mùi hương này.Vì vậy vẫn luôn dùng đến giờ.Nghĩ vậy, cậu khẽ cười: "Sao, nghe nói quản gia Úc đi học ở nước ngoài, thế mà lại chưa từng thấy tinh dầu mua từ nước ngoài về sao? Xem ra năng lực và kiến thức của quản gia Úc còn cần được cải thiện đấy, nếu như làm ăn với người nước ngoài mà còn không hiểu người ta nói gì, con chó này...... đúng là quá vô dụng."Đỗ Hàn Tinh nở nụ cười tà ác, lời nói ra kiểu gì cũng phải nhắc đến con chó con cẩu mới vừa lòng, trong mắt còn sót lại lửa giận do Úc Chỉ lại gần khi chưa được cậu cho phép, còn khiến cậu mất mặt.Úc Chỉ nhìn vẻ mặt cậu liền biết cậu căn bản không để tâm chuyện này, hẳn là cậu cũng không biết loại tinh dầu này thực ra có chứa một chút chất kích dục, liều lượng rất nhỏ thôi nhưng vẫn có.Hắn giấu chuyện này đi không đề cập đến, chỉ giả vờ không nghe thấy những lời nói khó nghe của cậu, mỉm cười đẩy kính lên, "Tôi hiểu rồi, Úc Chỉ tôi đúng là chưa từng dùng những loại tinh dầu thế này, không biết liệu thiếu gia có thể ban thưởng cho tôi, để tôi được mở mang tầm mắt không?"Rõ ràng là nói lời khuất phục, giọng điệu và tư thái lúc nói cũng không sai đi đâu cả, mà không hiểu sao vào mắt vào tai Đỗ Hàn Tinh lại có cảm giác như kiểu hắn đang chống đối mình, cậu thật sự rất muốn đấm một phát vào khuôn mặt đẹp trai này của hắn, nhưng đến cùng cậu vẫn không có ý định từ chối."Cũng chỉ là mấy thứ vô dụng, nếu quản gia Úc muốn thì cứ lấy đi, miễn cho sau này có ai hỏi đến, anh nói không biết thì lại mất mặt." Cậu ra vẻ kiêu ngạo, thản nhiên đáp.Úc Chỉ cười nhạt, "Cảm ơn thiếu gia."Úc Chỉ cũng không khách khí, tự mình đi vào phòng của Đỗ Hàn Tinh, cầm lấy chai tinh dầu trong phòng tắm, nhíu mày ngửi mùi hoa lan trong phòng. Lúc chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt hắn dừng lại nơi bồn tắm vẫn còn nổi bọt một chốc, rồi mới làm như không có vấn đề gì mà rời đi."Đã đêm rồi, thiếu gia cũng nên nghỉ ngơi, đêm nay thiếu gia có thể yên tâm ngủ ngon." Trước khi đi, Úc Chỉ để lại một câu như vậy.Đỗ Hàn Tinh nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ nhíu máy, hai tay vô thức nắm chặt lại, cậu thấp giọng lẩm bẩm: "Hắn có ý gì?"Trong đầu nghĩ đến chuyện khác nên cậu đã quên mất chỗ khác lạ dưới thân, nhưng động tác vô thức của tay lại vô tình chạm đến bộ phận nào đó, khiến cậu nghiến răng nghiến lợi.Dù người kia đã đi rồi nhưng cái thứ kia cũng không dễ gì mà bình tĩnh lại, cậu không muốn mất mặt nên chỉ có thể tiếp tục đặt tay lên đùi, che đậy sự thay đổi đáng xấu hổ trên cơ thể."Người đâu, đẩy ta vào nhà!"Một người làm nhanh chóng chạy lại, "Vâng!"Đỗ Hàn Tinh quay lại phòng tắm, nơi này vẫn còn bừa bộn bởi hành động vội vàng của cậu vừa rồi.Cậu nhìn lên giá để đồ, ánh mắt đột nhiên cứng đờ, trái tim không khỏi nhảy dựng lên!Úc Chỉ vừa lấy tinh dầu ở đâu vậy? Lấy chai mới hay là......Nghĩ đến việc tinh dầu mình từng dùng có thể bị người khác tiếp tục sử dụng, lại còn là cái kẻ cứ hết lần này đến lần khác khiến cậu xao động, mặt Đỗ Hàn Tinh lập tức đỏ bừng!Không có người ngoài ở đây, cậu càng không thể che giấu cảm xúc của mình, cả người không khác gì con vịt bị luộc chín!Đáng ghét nhất là cái thứ vừa mới hơi xìu đi một chút lại nhanh chóng ngỏng đầu lên rồi, Đỗ Hàn Tinh còn không dám lấy tay che chắn nữa, né cái chỗ đó như né tà.Mà cậu lại không thể gọi người đến.Đỗ Hàn Tinh bất đắc dĩ leo lên giường, cố gắng dùng giấc ngủ đè nén những ý nghĩ lung tung rối loạn đó, nhưng cứ mỗi lần sắp ngủ được thì trong đầu lại hiện lên gương mặt quyến rũ chết người nọ, bộ phận nào đó sắp ngủ được rồi lại cũng ngóc đầu lên.Mấy lần như vậy, Đỗ Hàn Tinh cũng không còn buồn ngủ nữa, mặt mày đen thui.Cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng đành phải chịu đựng sự khó chịu cùng nỗi xấu hổ trong lòng, duỗi tay xuống chạm vào nơi đó.—Sau khi Úc Chỉ về phòng mình, hắn lấy chai tinh dầu ra nhìn nhìn ngửi ngửi một chốc, xác nhận thứ này thật sự có tác dụng kích dục, chỉ là đã bị pha loãng rất nhiều, loãng đến mức người bình thường sử dụng đều sẽ không phát hiện ra nó còn có tác dụng như vậy, chỉ cho rằng đó là phản ứng bản năng của cơ thể mà thôi.Rất có thể là Đỗ lão gia không muốn Đỗ Hàn Tinh phát hiện ra công dụng của thứ này, kẻo cậu lại làm ra chuyện không thể cứu vãn nổi.Cũng bởi tác dụng này thực sự rất yếu nên mới không gây ra tổn thương không thể khắc phục cho cơ thể.Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, Đỗ lão gia làm vậy không phải là vì lo lắng cho sức khỏe của Đỗ Hàn Tinh, mà bởi lão ta sợ sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cậu, gây tổn hại đến đứa cháu nối dõi của lão.Úc Chỉ cau mày cất tinh dầu đi, bắt đầu cân nhắc chuyện lấy một ít thuốc giúp Đỗ Hàn Tinh điều dưỡng thân thể, dù tác dụng của cái thứ này có yếu đến mấy thì sau vài năm cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cơ thể cậu.Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Đỗ lão gia lại giao chuyện thúc giục sinh con này cho hắn ngay khi mới về đây làm việc.Đây là thời hạn cuối cùng mà Đỗ lão gia cho Đỗ Hàn Tinh, nếu hắn cũng không thể khiến Đỗ Hàn Tinh thay đổi ý định thì có thể lão ta sẽ áp dụng một số biện pháp cực đoan.Ở nhà họ Đỗ, Đỗ Hàn Tinh chẳng qua chỉ là con chim hoàng yến tứ cố vô thân bị nuôi nhốt trong lồng, nhìn qua có vẻ rất có giá trị, có thể uy hiếp được Đỗ lão gia, nhưng cũng là vì Đỗ lão gia chưa muốn xé mặt mà thôi; nếu lão ta đã không quan tâm, sẵn sàng dùng cách bỏ thuốc với Đỗ Hàn Tinh, vậy thì Đỗ Hàn Tinh cũng chỉ là con cừu non chờ bị làm thịt, không còn cách nào khác ngoài chấp nhận số phận của mình.Nghĩ đến đây, trong đầu Úc Chỉ chợt nảy ra một ý.Ngày hôm sau, quả nhiên chuyện tối qua đã đến tai Đỗ lão gia.Lão vừa đi kiểm tra cửa hàng về, liền gọi Úc Chỉ vào thư phòng."Tiểu Úc, ta giao cho cậu chuyện quan trọng như vậy, cậu đã không nghiêm túc hoàn thành thì thôi, lại còn giúp Hàn Tinh là thế nào?"Ánh mắt thâm trầm của Đỗ lão gia đặt trước người Úc Chỉ, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã bị cái liếc mắt này dọa đến mồ hôi đầy người.Tuy vậy Úc Chỉ vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể mỉm cười đáp lại: "Lão gia, tôi hiểu ý của ngài. Nếu như cô gái đêm qua thật sự lọt được vào mắt thiếu gia thì tôi cũng không có lý do gì để ngăn cản, nhưng đêm qua thiếu gia đã hoàn toàn chán ghét cô ta, nếu tôi lại thay cô ta cầu xin thì chỉ khiến thiếu gia càng ghét bỏ thôi, không có lợi ích gì khác.""Ồ, vậy ý cậu là muốn làm thân với con trai ta?" Đỗ lão gia nhàn nhạt nói, trên mặt như viết mấy chữ "Nếu hôm nay cậu không cho ta một lời giải thích, ta sẽ không để cho cậu yên".Úc Chỉ không hề hoang mang đáp lời: "Đúng là như vậy, chỉ có người có quan hệ thân thiết mới có thể khuyên bảo thiếu gia được."Đỗ lão gia cẩn thận nhìn hắn vài lần, ánh mắt sâu thẳm che giấu rất nhiều suy nghĩ không thể để lộ ra. Một lúc lâu sau, lão ta chợt ha ha cười lớn, đứng dậy vỗ vãi Úc Chỉ, "Tốt, tốt lắm! Nếu cậu có thể khiến thằng con ta bỏ được cái tính bướng bỉnh của nó, Tiểu Úc cậu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu!"Úc Chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời: "Lão gia đối với Úc Chỉ ân nặng như núi, đây là việc tôi nên làm, nào dám kể công."Đỗ lão gia có vẻ còn hài lòng hơn trước, lão nhìn Úc Chỉ một hồi rồi mới nói: "Hôm qua cậu mới đảm nhận vị trí quản gia, ta sợ cậu bận rộn nên mới tạm thời chưa để cậu tiếp xúc chuyện kinh doanh. Ta nghe người làm nói cậu đã xem rất nhiều sổ sách, vừa kịp lúc, ta định sẽ giao một quán trà cho cậu trông coi."Điều này có nghĩa là hắn sẽ có thêm nhiều quyền hạn.Úc Chỉ không có lý do gì để từ chối, hơn nữa với quán trà này thì hắn lại càng có lý do để quang minh chính đại ra khỏi nhà.Dù biết rắng thứ này là phần thưởng được Đỗ lão gia đưa trước để động viên hắn hoàn thành nhiệm vụ giục sinh, nếu như nhiệm vụ này không có tiến triển thì phần thưởng này sẽ có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào.Úc Chỉ biết hết đấy, nhưng hắn vẫn chấp nhận.Đỗ lão gia vui vẻ vỗ vai hắn, cười nói: "Quả nhiên là ta không nhìn lầm cậu! Cứ tiếp tục phát huy, đừng phụ lòng mong đợi của ta là được!"Úc Chỉ mỉm cười đồng ý.Sau khi rời khỏi thư phòng, Úc Chỉ liền thu lại nụ cười.Hắn không thể đợi quá lâu, thời gian càng dài sẽ càng dễ gặp biến cố, xem ra đêm nay hắn phải đến núi Phượng Đầu một chuyến.Không lâu sau, một người phụ nữ được người hầu dẫn vào thư phòng, Đỗ lão gia thấy bà thì hai mắt sáng lên, "Các ngươi đi xuống đi!"Những người hầu khác cúi đầu lui ra.Người phụ nữ trung niên lại gần nói nhỏ vào tai lão, hai mắt Đỗ lão gia lại càng sáng hơn, "Có thật không?"Người phụ nữ trung niên gật đầu đáp: "...... Chính mắt tôi nhìn thấy, không thể giả được."Đỗ lão gia nhắm mắt lại, đôi tay không kìm được run rẩy liên hồi, có thể thấy được trong lòng lão kích động đến mức nào.Trước kia Đỗ Hàn Tinh từng nói cậu không cứng nổi, sẽ không sinh được con, tuy rằng Đỗ lão gia không muốn tin, nhưng cậu nhiều năm không có động tĩnh gì nên lão cũng phải nửa tin nửa ngờ; dù lão có sắp xếp phụ nữ vây quanh hay là động tay động chân với tinh dầu thì cũng chưa thấy hiệu quả gì, đến lúc lão gần như sắp phải tin lời Đỗ Hàn Tinh rồi thì lại có động tĩnh.Có thể xuất tinh, vậy xem ra thân thể thằng nhóc không có vấn đề gì, những lời trước đó quả nhiên là nói dối.Nhận được tin tốt, Đỗ lão gia cũng không còn thấy gấp gáp như trước nữa.Sau khi thưởng cho bà tử giặt quần áo một ít đồng bạc và đuổi ra ngoài, tâm tình Đỗ lão gia mới thực sự thấy dễ chịu hơn.
Dung thành có mấy thế lực lớn rắc rối phức tạp, trong đó lớn nhất đương nhiên là quân phiệt, ngoài quân phiệt ra là các băng đảng biển và các thương hội, ngoài ra nữa thì còn có một số ít các thế lực nhỏ phân tán.Ví dụ như thổ phỉ trên mấy ngọn đồi ngọn núi xung quanh Dung Thành.Màn đêm buông xuống, trên núi Phượng Đầu ngoài Dung Thành đón tiếp một vị khách không mời, nghe nói người này đơn thương độc mã lặng lẽ lên núi, sau đó trước sự chứng kiến của nhiều người, hắn dùng lực lượng chèn ép bắt sống thủ lĩnh của thổ phỉ núi Phượng Đầu.Hắn nhanh chóng soán vị, chiếm núi làm vua.Trong một đêm, núi Phượng Đầu đổi chủ.Những người trên các ngọn núi khác còn đang cười nhạo thổ phỉ núi Phượng Đầu, nào ngờ chỉ trong mấy ngày tiếp theo, chính họ cũng bị dồn vào đường cùng, bị đánh một trận tơi bời.Chưa đầy một tháng, bọn thổ phỉ trên mấy ngọn đồi núi bên ngoài Dung Thành đều bị một người thu phục, hợp thành một thế lực hoàn chỉnh.Người ngoài vốn dĩ không hề để ý đến đám thổ phỉ trên núi này bởi lực lượng của chúng đã phân tán lại còn cạnh tranh lẫn nhau, hiện giờ chúng đã hợp nhất lại, sau khi tính toán cẩn thận, người ta mới phát hiện ra tổng cộng cũng có đến hàng chục nghìn người, lập tức hết hồn.Trong phủ Đoàn đại soái ở Dung thành, hiện đại soái đang thảo luận chuyện này với cấp dưới trong thư phòng."Đại soái, chỉ là bọn cướp thì không thể làm gì được, cùng lắm là tạo rắc rối ở ngoài thành thôi, chúng biết quân đội Đoàn gia ở đây chắc chắn sẽ không dám đắc tội mà tiến vào thành đâu!" Một người trẻ tuổi mặc quân trang nói với vẻ kiêu ngạo.Nếu Đoàn đại soái mà có đầu óc như hắn ta thì đã không lên làm đại soái được.Dưới quyền chỉ huy của y có vài chục nghìn người, tuy rằng trang bị và huấn luyện chắc chắn tốt hơn đám quân không chính thống kia, nhưng nếu phải giao chiến với đám thổ phỉ thì dù có thắng cũng sẽ tổn thất nặng nề. Đến lúc đó, có thể sẽ có kẻ tranh thủ lúc y nguyên khí đại thương mà muốn mạng y, chết như thế nào cũng không biết được."Nhất định phải đề phòng!" Y kiên quyết nói.Thủ lĩnh thổ phỉ mới nhậm chức hiện đang thảnh thơi kiểm tra sổ sách ở nhà họ Đỗ.Sau khi đã giải quyết sự tình ổn thỏa, Úc Chỉ liền chuẩn bị đến hậu viện tìm Đỗ Hàn Tinh, thứ nhất là muốn xoát độ tồn tại với cậu, thứ hai là để ổn định Đỗ lão gia.Trên đường đến lại thấy một trò hề."Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Suốt ngày ăn mặc lẳng lơ như thế, lão gia bị ngươi quyến rũ nên mới không đến viện của ta!" Một người phụ nữ mặc y phục kiểu cổ đang tóm lấy mái tóc xoăn của người phụ nữ mặc sườn xám, khuôn mặt hung dữ đầy vẻ ghen tị.Úc Chỉ nhíu mày định gọi người đến ngăn lại, lại thấy người phụ nữ bị kéo tóc cũng không chịu thua kém, dùng gót giày giẫm thẳng xuống chân đối phương, liên tục nghiến xuống, khiến bà ta đau quá phải buông lỏng tay rồi lập tức lùi ra xa.Sau đó cô chỉnh sửa lại đầu tóc, cười lạnh nói: "Còn tưởng là ai chứ, ra là dì Hai, chị tức giận cái gì vậy? Lão gia không đến phòng tôi, chẳng lẽ lại muốn sang phòng chị ngắm nếp nhăn trên mặt chị hay sao? Ha hả, nói đùa không biết ngượng luôn nha.""Đều là thiếp thất cả, cáu cái gì mà cáu? Đừng có cậy già mà lên mặt, người ta nhìn vào lại tưởng bà chị mới là vợ cả đấy." Cô thiếp trẻ tuổi liếc Úc Chỉ một cái rồi ngúng nguẩy rời đi, để lại dì Hai tuổi già sắc suy đang tức đến đau lòng, đang ôm ngực thở dốc.Úc Chỉ nhìn thị một cái rồi thản nhiên nói: "Chúng ta đổi đường khác."Tuy rằng không có ấn tượng gì nhưng hắn biết hai người kia đều là thiếp thất của Đỗ lão gia.Người vợ hợp pháp của Đỗ lão gia đã qua đời từ nhiều năm trước, mà Đỗ Hàn Tinh chính là con trai của vị phu nhân ấy.Úc Chỉ giấu đi thần sắc trong mắt, thong dong bình tĩnh đi về viện của Đỗ Hàn Tinh.Trời rất nóng, đến chiều rồi mà nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu giảm xuống.Khi Úc Chỉ đến nơi thì thấy một người làm mới đang quạt cho Đỗ Hàn Tinh, còn cậu ngồi trên xe lăn lật lật một cuốn sách nào đó trong tay.Trong nhà không có ánh mặt trời nóng rực, nhiệt độ cũng thấp hơn một chút nhưng vẫn khiến cho người đang ngồi yên cũng mồ hôi ròng ròng.Giữa nhiệt độ cao như vậy, Đỗ Hàn Tinh vẫn mặc quần áo dài, tấm chăn mỏng trên đùi cũng không bỏ đi.Ăn mặc thì tươm tất thật đấy, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu thay cho cậu."Quản gia Úc đặc biệt đến đây ngắm ta đấy à? Cứ nhìn không chớp mắt thế, ai không biết còn tưởng anh đến gặp người trong lòng đấy." Đỗ Hàn Tinh cố ý làm Úc Chỉ ghê tởm, ai ngờ lại nói quá đúng ý của Úc Chỉ rồi, còn khiến hắn vui vẻ hơn hẳn.Úc Chỉ đẩy kính lên, ánh sáng phản chiếu trên mặt kính vừa lúc che đi tia sung sướng trong mắt hắn, hắn mỉm cười lễ phép nói: "Cũng không phải, chỉ là trong nhà vừa mua ít hoa quả tươi nên để người mang đến cho thiếu gia nếm thử thôi."Hắn vừa nói xong, liền có người mang các loại trái cây đến, nào nho nào dưa đỏ dưa lưới đủ các thể loại, tất cả đều đã được ướp lạnh trước, cũng không phải cứ vậy mang lên mà còn được trang trí sắp xếp cho đẹp mắt, thậm chí có một số còn được chế biến thành kem.Dù là về mặt thị giác hay vị giác thì đều không thể bắt bẻ được.Mặc dù Đỗ Hàn Tinh che giấu rất tốt nhưng Úc Chỉ vẫn có thể thấy được nét kinh hỉ trong mắt cậu, xem ra là cậu rất thích thứ này.Ánh mắt Úc Chỉ rơi vào trên đùi cậu, thầm nghĩ phải tìm cơ hội tìm xem liệu có thể chữa khỏi chân cho cậu không, nếu có thể thì không nên lãng phí thời gian nữa."Anh nhìn cái gì?"Đỗ Hàn Tinh cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của người khác, đặc biệt là ánh mắt nhìn về đùi cậu.Thấy Úc Chỉ nhìn chân mình, tâm trạng tốt của Đỗ Hàn Tinh lập tức biến mất, cậu lạnh giọng cất lời.Úc Chỉ chớp mắt, vẻ mặt không thay đổi: "Tôi đang nghĩ là có vẻ thiếu gia rất thích tấm chăn mỏng này.""Thích thì sao? Không thích thì sao?" Đỗ Hàn Tinh theo bản năng đưa tay kéo chăn, tựa như làm vậy thì sẽ không ai phát hiện ra đôi chân vô dụng bên dưới.Úc Chỉ mím môi cười: "Không sao cả, chỉ là tôi chợt nhớ ra vừa rồi trên đường đến đây có gặp dì Chín, bộ sườn xám cô ấy mặc là cùng màu với chiếc chăn mỏng này."Đỗ Hàn Tinh: "......"Bàn tay đang nắm tấm chân lập tức buông ra, cậu không muốn để cái thứ này trên đùi mình nữa.Cậu hít sâu một hơi, "Đẩy ta về phòng, ta muốn đổi cái khác."Người làm đang quạt cho cậu lập tức đặt quạt xuống, muốn đẩy Đỗ Hàn Tinh về phòng ngủ."Để tôi." Úc Chỉ đứng sau xe lăn, đuổi người nọ đi.Đỗ Hàn Tinh hơi căng thẳng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Quản gia Úc ân cần vậy, đừng nói là mất chức trong phủ rồi, bị lão già kia bỏ rơi rồi nhé?"Cậu không muốn người khác nhìn thấy đôi chân tàn phế của mình, lại càng không muốn Úc Chỉ thấy được.Cậu cũng không biết là vì sao, chỉ đơn giản là không muốn thôi.Úc Chỉ cũng không tức giận, vừa đẩy cậu vào nhà vừa cười đùa: "Đúng vậy, từ này về sau tôi phải dựa dẫm thiếu gia nhiều hơn rồi."Đỗ Hàn Tinh nghẹn lời, bị hắn chọc đến không biết phải làm sao.Trên tủ quần áo có một tấm gương lớn, có thể phản chiếu rõ ràng người đứng trước nó.Úc Chỉ tự nhiên đẩy Đỗ Hàn Tinh đến trước tủ quần áo, đưa tay lấy đi tấm chăn mỏng trên chân cậu.Rõ ràng hai chân đã tê liệt từ lâu, không còn cảm nhận được nhiệt độ, nhưng Đỗ Hàn Tinh vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh từ hai chân truyền vào trong tim.Cậu vô thức duỗi tay ra như muốn che giấu thứ gì, nhưng lại phát hiện dù thế nào cũng không thể che đi được đôi chân xấu xí vô năng này được.Khi Úc Chỉ quay người lại, cậu ra vẻ bình tĩnh đặt tay lên tay vịn xe lăn.Lúc này cậu mới muộn màng phản ứng lại được, cậu căng thẳng gì chứ? Chẳng qua là bị người khác nhìn một cái thôi, có biết bao người đã thấy rồi cơ mà.Úc Chỉ chọn một tấm chăn màu cà phê, đang định đắp cho Đỗ Hàn Tinh thì nghe thấy cậu nói: "Không cần, đổi cái khác đi."Hắn ngừng động tác, không nói gì mà lập tức quay người đi đổi.Lần này hắn chọn một tấm màu trắng.Đỗ Hàn Tinh: "Cái này cũng không được."Úc Chỉ lại đổi sang một tấm màu vàng nhạt.Đỗ Hàn Tinh tiếp tục từ chối: "Không muốn cái này."Úc Chỉ: "......"Sau đó hắn lần lượt đổi từng cái chăn một trong tủ, cái nào cái nấy cũng đều bị Đỗ Hàn Tinh từ chối, đến khi hắn cầm tấm chăn cuối cùng có màu xanh dương nhạt trong tay, ánh mắt hắn nhìn Đỗ Hàn Tinh cũng đã hơi nặng nề hơn trước.Ngược lại thì Đỗ Hàn Tinh lại cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, ban đầu cậu chỉ muốn ép bản thân không cần phải đắp chăn, phơi bày đôi chân này ra ngoài sáng, phơi bày chúng trước mắt Úc Chỉ, nhưng về sau thì chỉ đơn thuần là để giải trí thôi, cậu có vẻ rất thích thú với trò này.Ngay lúc cậu còn muốn tiếp tục tùy hứng yêu cầu đổi chăn, thân hình cao lớn của người đàn ông nhanh chóng tiến lại gần, hơi thở áp bức của hắn đã gần sát bên người cậu, nhiệt độ cơ thể hắn dường như còn cao hơn cả ngày hè nóng bức, khiến cho máu trong người cậu cũng như muốn sôi trào.Hương bạc hà thoang thoảng xộc vào mũi, nhưng phản ứng đầu tiên của Đỗ Hàn Tinh lại là: Thế mà lại không phải là hương hoa lan mà cậu cho hắn sao?Úc Chỉ dùng thái độ cứng rắn đắp tấm chăn mỏng màu xanh nhạt lên đùi Đỗ Hàn Tinh, che khuất đôi chân gầy yếu vô lực.Úc Chỉ giúp cậu chỉnh trang lại, xong rồi cũng không vội đứng dậy mà vẫn cúi người dựa sát vào Đỗ Hàn Tinh, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể nghe và cảm nhận được hơi thở của đối phương.Đôi tay Úc Chỉ chống ở hai bên xe lăn của cậu, nụ cười lễ phép trên mặt đã chuyển sang vẻ cảnh cáo nghiêm nghị."Thiếu gia, xin cậu hãy ngoan một chút."Thịch!Thịch!Thịch!Nhịp tim ổn định trầm thấp như vang lên ngay bên tai, gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc khiến cậu phải nuốt nước miếng, ánh mắt như muốn né tránh nhưng lại theo bản năng vô thức muốn nhìn hắn.Có thứ gì đó thôi thúc cậu tháo cặp kính của Úc Chỉ xuống, để khuôn mặt yêu dã của hắn lộ ra trọn vẹn trước cậu, không thể nào che giấu.Máu trong người như sôi trào, màu đỏ ửng lan dần từ mặt xuống cổ, rồi tới xương quai xanh, xuống ngực, và cả những nơi khuất tầm mắt dưới lớp áo.Mấy chữ "ngoan một chút" vừa rồi dường như còn đang ve vuốt bên tai cậu, cảm giác ngứa ngáy theo thanh âm ấy lan dần vào tận trong tim."Tại... tại sao lại phải ngoan? Sao ta lại phải nghe lời anh hả?" Khi tỉnh táo trở lại, khuôn mặt cậu đầy vẻ xấu hổ, cậu cố ý muốn chống đối Úc Chỉ.Nhưng lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên cảm nhận được thay đổi kỳ lạ của cơ thể, sắc mặt chợt đỏ chợt xanh."...... Đệt!"Ánh mắt Úc Chỉ rơi vào nơi nào đó đang bị người nào đó gắng hết sức che giấu, hắn không khỏi cười thầm. Hắn tháo kính xuống, dùng khăn tay lau sạch sau đó lại đeo lên, chầm chậm nói: "Thì ra là tiểu thiếu gia không muốn ngoan, thế thì cũng không trách thiếu gia được."——
Gọi quản gia cho sang mồm chứ năm nay anh tôi lên rừng làm thổ phỉ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me