TruyenFull.Me

Khong Phai Pro Nhung La Nguoi Tui Chon

Lúc ông trời kéo tui vô trận game đó, chắc cũng không nghĩ là mình đang gieo duyên đâu. Tui chỉ chơi game vì chán, gõ phím chẳng giỏi, cầm SP mà team cứ nghĩ tui là AFK trá hình.
Tui chưa từng nghĩ sẽ gặp được ai đó đặc biệt qua một ván game. Đơn giản lắm, tui đăng nhập vì... buồn ngủ nhưng không muốn ngủ, mở game vì đầu rối quá chẳng biết làm gì. Và rồi, nó đến – cái trận định mệnh đó.

**

Hôm đó là một tối thứ Năm lười biếng. Tui nằm dài trên giường, ôm điện thoại trong tay, vừa ăn bánh tráng vừa ấn nút "Tìm trận".

Hệ thống quét xong chưa tới 3 giây, màn hình sáng lên.

"Trận đấu bắt đầu."

Tui chọn SP – tất nhiên. Chơi gì cũng được miễn không phải gánh team. Chỉ muốn lượn lờ theo AD, buff cho vui, chết cũng chẳng sao. Team lock Rừng khá nhanh, ID nhìn cũng lạ – "ĐK-KéoBàVề". Tui còn nghĩ:

"ID gì mắc cười vậy cha. Tên như kiểu kéo ai đi yêu đương."

Chạy vào trận, tui nhận ra ngay từ đầu là không ổn. AD bên tui pick con tướng xanh lè, lao lên đầu lính từ level 1 rồi chửi cả team "không hỗ trợ". Mid thì bảo: "Tôi thử tướng mới nha, đừng report." Tui lẳng lặng không nói gì, chỉ bám theo bảo kê – một cách vô vọng.

Chưa được 3 phút, tui lên bảng đếm số lần thứ hai. Tui thở dài, tính thoát ra thì thấy một bóng người từ rừng nhà lao thẳng ra mid, hất tung ba đứa team địch, giết hai, dí một đứa chạy đến tận trụ.

"ĐK-KéoBàVề đã tiêu diệt kẻ địch!"
"ĐK-KéoBàVề đang cuồng sát!"

Ồ, cũng được phết. Dù thua, có ông này đánh thấy đỡ bực.

Tui tiếp tục cố bám trụ, không biết vì gì – vì trận game, hay vì ID kia bắt đầu khiến tui cười.

Giữa lúc combat hỗn loạn ở đường rồng, tui bấm nhầm chiêu – thay vì buff giáp thì bật lá chắn cho chính mình, xong tự lao vào chết giữa 4 đứa. Nghĩ bụng "thôi xong rồi, chuẩn bị bị chửi" thì...

"ĐK-KéoBàVề: Support dễ thương vãi."
"ĐK-KéoBàVề: Không sao, tui cover."

Ủa? Lần đầu tiên có người không nói "SP ngu như bò" mà lại... dễ thương?

Tui gõ lại:

"Tui không cố ý nha :((("

"Biết mà. Nhưng lần sau để tui lao trước, bà đứng sau thôi."

Tui khựng lại. "Bà"?

Ai cho ông xưng vậy? Mà... sao tự nhiên thấy quen thuộc ghê vậy trời.

Cả trận còn lại, tui gần như không làm gì được mấy, chỉ chạy vòng vòng, bấm chiêu buff hụt. Nhưng mỗi lần tui bị dí là ông Rừng đó lại lao ra chắn trước mặt. Có lúc còn ping liên tục vào AD:

"SP tui, đừng đụng."

Mấy câu ngắn ngủn, tưởng vô nghĩa, mà sao nó lại khiến tui thấy... được bảo vệ.

Kết thúc trận, tụi tui thua. Thua te tua thật, nhưng ông ấy vẫn nhắn:

"Bà đánh ổn mà. Đánh thêm trận nữa không?"

Tui lưỡng lự 2 giây, rồi ấn vào avatar – nhấn nút Kết bạn.

**

Tối hôm đó, tụi tui đánh thêm ba trận nữa. Không nói gì nhiều. Chỉ ping, cover, chạy theo nhau như thể đã hiểu nhau từ lâu.

Tui không biết ông là ai. Không biết ông tên gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi.
Chỉ biết là khi thấy cái ID "ĐK-KéoBàVề" hiện sáng bên góc phải màn hình, lòng tui tự dưng thấy... yên.

Và đó là cách tui gặp đại ka của mình – qua một trận thua chẳng ai muốn nhớ, nhưng tui sẽ không bao giờ quên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me