TruyenFull.Me

Khong Ten Han Sugang X Yeon Sieun X Geum Seongje

Han SuGang X Yeon Sieun
Pov.
---

Ngày Han Su-gang chết, mọi chuyện kết thúc nhanh đến mức không ai kịp tin. Một cú đánh trí mạng, máu loang đỏ trên nền xi măng, thân thể cậu ta gục xuống lạnh lẽo. Người ta đưa tang, khép lại hồ sơ, tiếng xì xào cũng dần tan biến. Ai cũng cho rằng tất cả đã chấm dứt.

Chỉ riêng Sieun thì không.

Trong lớp, chiếc ghế bên cạnh trống rỗng, nhưng Sieun không bao giờ thấy nó thật sự trống. Có lúc đang cầm bút ghi chép, cậu thoáng nhìn ra khóe mắt — đôi mắt kia lại hiện lên, chăm chăm nhìn thẳng vào mình. Ánh nhìn ấy không hẳn là giận dữ, cũng không hẳn là dịu dàng, mà giống như một lưỡi dao kề sát cổ, buộc Sieun phải thở dồn dập.

Ban ngày, Sieun cố giả vờ bình thường, nhưng cứ đi trong hành lang đông đúc, cậu lại cảm nhận rõ rệt: ai đó đang bước song song, sát đến mức có thể nghe thấy nhịp thở. Đêm về, mọi thứ càng trở nên rõ ràng. Trong căn phòng tối, khi ánh đèn bàn yếu ớt soi một góc tường, bóng dáng cao lớn kia đứng ở đó, im lặng, không nhúc nhích.

Sieun run rẩy, ngón tay siết chặt bút đến trắng bệch. Tim đập loạn nhịp, từng hơi thở như nghẹn trong cổ.

“Đừng nhìn nữa… đừng theo nữa…”

Cậu thì thầm, giọng khản đặc, nhưng cái bóng vẫn đứng yên, ánh mắt dính chặt lấy cậu như sợi xích rỉ máu.

Một cơn gió lùa qua khe cửa, chao đảo ngọn đèn. Trong khoảng khắc ấy, Sieun nghe thấy giọng nói quen thuộc, trầm khàn, như vọng ra từ đáy mộ:

“Vì sao bỏ tao lại?”

"Đừng nghĩ bỏ trốn Sieun"

Cả người Sieun tê liệt. Những ký ức bị chôn vùi bật dậy — buổi chiều ấy, Su-gang gục xuống, máu trào ra, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm. Còn Sieun… đã quay đi. Đã để mặc. Đã không đưa tay ra giữ.

Nỗi sợ dâng ngập, như có hàng ngàn bàn tay lạnh lẽo siết quanh cổ. Trong sự im lặng ngột ngạt, môi Sieun run rẩy, bật ra vài tiếng:

“Xin lỗi…xin lỗi”

Giọng cậu nhỏ, khô khốc, nhưng vẫn vang lên trong khoảng không.

Chiếc bóng kia không biến mất. Ánh nhìn càng sâu, như khắc chặt vào linh hồn. Nhưng trong thoáng chốc, nụ cười nghiêng lệch của Su-gang hiện lên, méo mó, khó phân biệt đâu là oán hận, đâu là thứ gì khác.

Sieun cúi gằm mặt, toàn thân run rẩy, trái tim rạn vỡ trong một tiếng thở dài không ai nghe thấy.

Trong căn phòng đột ngột lạnh buốt như hầm mộ. Cái bóng kia tiến lại gần, đôi mắt đen đặc như hố sâu, và giọng nói trầm khàn rít sát bên tai:

“Muộn rồi, Sieun.”

Tim cậu thắt nghẹn.
Không chịu nổi nữa.

Sieun bật dậy, hất tung ghế, lao ra khỏi phòng. Cậu chạy như kẻ mất trí, hơi thở gấp gáp, tiếng bước chân dội loạn trong hành lang trống rỗng. Nhưng dù có chạy nhanh đến đâu, cái cảm giác bị dõi theo vẫn bám riết, như sợi dây vô hình kéo lê cả linh hồn.

Cửa mở tung. Sieun lao ra ngoài trời đêm, mưa phùn giăng mờ mịt. Tiếng động cơ xe vọng lại, ánh đèn pha loé sáng rạch thẳng màn tối. Nhưng Sieun không kịp dừng.

Tiếng phanh rít lên chói tai.
Một cú va chạm nặng nề.

Thân thể cậu văng ra, đập xuống mặt đường lạnh lẽo. Máu loang dần thành vũng đỏ thẫm, hòa cùng mưa chảy dài xuống rãnh. Đôi mắt mở to, đờ đẫn nhìn khoảng không, nơi bóng dáng quen thuộc vẫn lơ lửng phía trên, cúi xuống ngắm nhìn cậu.

Nụ cười nghiêng lệch, ánh mắt vừa dữ dội vừa tha thiết, như muốn ghim chặt cậu xuống tận cùng.

Dù là trong mơ, trong ảo giác, hay giữa ranh giới sống chết, Han Su-gang vẫn ở đó.

Một ám ảnh không thể xóa bỏ. Một sợi dây không thể cắt rời.

Dù thế nào đi nữa, Sieun sẽ không bao giờ thoát khỏi Su-gang.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me