Không Thể Đứng Thứ Hai Sau Em [DươngHùng] [DomicmasterD]
Công Chúa Nhỏ Của Ba
Một buổi sáng thứ Bảy yên bình, ánh nắng nhẹ nhàng len qua lớp rèm trắng của biệt thự Trần gia. Trong phòng khách, Dương đang ngồi trên ghế sofa, đọc bản kế hoạch đầu tư trên máy tính bảng. Tiếng dép lẹp xẹp nhỏ xíu vang lên từ cầu thang."Ba ơi~"Dương ngẩng đầu lên và bắt gặp hình ảnh một cô bé mặc đồ ngủ hình thỏ trắng, tóc búi cao lộn xộn, tay ôm chặt một con gấu bông to hơn cả người.Anh cười dịu dàng, đặt máy xuống. "Chào buổi sáng, công chúa nhỏ của ba dậy rồi à?"Vy lon ton chạy tới, trèo lên ghế, rồi ngồi chễm chệ trong lòng Dương như đã quá quen thuộc. "Con mơ thấy ba biến thành siêu nhân cứu mẹ khỏi con khủng long khổng lồ!"Dương bật cười, vòng tay ôm cô bé lại, gương mặt bình thản hơn bao giờ hết. "Vậy con có sợ không?"Vy lắc đầu quầy quậy. "Không! Vì ba mạnh nhất! Ba còn biết dùng siêu năng lực bắn tia laze nữa.""Ghê vậy?" Dương chọc nhẹ má bé. "Vậy lần sau ba dẫn con đi công viên siêu nhân nhé.""Thật á?" Vy sáng mắt lên, hai chân lắc qua lắc lại. "Mẹ bảo công viên đó đông lắm.""Không sao. Ba thuê luôn cả công viên cho con chơi, chịu không?"Vy che miệng cười khúc khích. "Ba đúng là giàu quá đi..."Câu nói vô tình mà ngây thơ ấy khiến Dương chững lại trong một khoảnh khắc. Anh nhìn đứa trẻ trong lòng, cảm giác quen thuộc từ sâu thẳm lồng ngực lại dâng trào. Rất nhiều lần, anh tự hỏi vì sao lại dễ dàng yêu thương bé con này đến vậy. Một đứa trẻ mới quen chưa đầy mấy tháng, thế mà lại khiến anh muốn bảo vệ cả đời.Dương chợt hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng:"Vy nè... Con có muốn ba mãi mãi ở bên con không?"Vy gật đầu lia lịa. "Muốn! Con muốn ba đón con đi học, kể chuyện cho con ngủ, nấu mì trứng cho con nữa..."Anh siết chặt vòng tay, cảm giác ngọt ngào len lỏi trong lồng ngực. Nhưng cũng xen lẫn một chút bất an. Tình cảm của anh dành cho Vy, quá tự nhiên, quá mãnh liệt. Như thể trái tim anh đã sớm nhận ra một điều gì đó — mà lý trí còn chưa kịp thừa nhận.Vy dụi đầu vào vai Dương, giọng ngái ngủ: "Ba ơi, nếu con là con gái ruột của ba thì có phải tốt không?"Dương sững người. Hỏi lại rất khẽ: "...Tại sao con lại hỏi vậy?"Vy đáp bằng giọng mơ màng: "Tại ba thương con như vậy mà..."Anh im lặng thật lâu. Chỉ biết vùi mặt vào mái tóc con bé, khẽ khàng trả lời:"Dù con là con ai đi nữa... thì trong lòng ba, con vẫn luôn là công chúa nhỏ. Chỉ của riêng ba."Sau một lúc trò chuyện, Vy dần thiu thiu ngủ trong vòng tay Dương. Anh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, để bé nằm gọn trên đùi mình, đầu tựa vào ngực anh, hơi thở đều đặn phả lên lớp áo sơ mi.Dương không nhớ rõ mình đã bao lâu rồi chưa có cảm giác yên bình như vậy. Giữa một cuộc đời đầy những hợp đồng, những quyết định tiền tỉ, và những ánh mắt đố kị luôn rình rập, thì khoảnh khắc này, được ngồi ôm một đứa trẻ trong tay — cảm giác thật lạ lẫm và kỳ diệu.Anh khẽ vuốt tóc Vy, khẽ thì thầm:
"Con thật sự là ánh sáng của ba..."Tiếng gõ cửa vang lên. Là quản gia, ông nhẹ nhàng hỏi:"Thưa cậu chủ, có cần tôi đưa tiểu thư về phòng không ạ?"Dương lắc đầu: "Không cần đâu, để bé ngủ với tôi một lúc."Rồi anh tiếp tục ngồi như thế, mặc kệ ánh mắt tò mò của vài nhân viên đi ngang qua đại sảnh. Cảnh tượng Chủ tịch Trần — người được biết đến là lạnh lùng và khó gần nhất tập đoàn — lại đang bế một bé gái nhỏ xíu trong lòng, dịu dàng như một người cha lâu năm, khiến không ai dám tin vào mắt mình.Khoảng gần trưa, Vy tỉnh giấc, dụi mắt mơ màng."Ba... mình đang ở đâu vậy?""Ở công ty của ba." Dương mỉm cười, hôn nhẹ lên trán bé. "Công chúa ngủ hơn một tiếng luôn đó.""Thiệt á? Vậy mẹ có mắng không?""Không đâu. Mẹ sẽ vui vì ba chăm con giỏi như vậy."Vy cười khúc khích. "Vậy con sẽ kể với mẹ là ba cho con ngủ trong lòng, ba ôm ấm lắm."Dương đứng dậy, bế bé lên bằng một tay như thể là chuyện thường ngày. Anh dẫn con bé đi một vòng quanh tầng trệt văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện với vài nhân viên thân tín.Mọi người há hốc mồm, không phải vì ngạc nhiên khi thấy Dương dịu dàng với một đứa bé — mà là vì biểu cảm của anh. Ánh mắt Dương khi nhìn Vy... như thể chứa cả một thế giới. Không một ai từng thấy Dương dịu dàng như vậy.Cuối cùng, anh đưa Vy lên phòng nghỉ riêng tại tầng thượng — nơi vốn chỉ dành cho anh khi ở lại làm việc khuya. Anh bày ra vài món ăn nhẹ trên bàn, rồi gọi điện cho Hùng:"Vy đang ở đây với anh. Con bé vừa ngủ dậy và đòi ăn."Đầu dây bên kia, giọng Hùng có chút bối rối."Tôi... xin lỗi, tôi không ngờ con bé lại theo anh đến tận công ty.""Không sao," Dương ngắt lời, giọng trầm nhưng dịu đi rất nhiều, "Anh không phiền. Thật ra... anh thấy may mắn.""...May mắn?""Ừ. Vì có Vy ở đây, anh cảm thấy như cuộc sống mình nhẹ đi rất nhiều."Hùng lặng đi một lúc lâu."Anh... đừng quá tốt với con bé như thế.""Tại sao?""Vì... nó sẽ quen. Mà anh thì... không phải là người có thể ở mãi bên con bé."Dương khựng lại. Rồi anh nghiêm giọng, không che giấu được chút đau đớn:"Vậy Hùng... em định để con bé sống xa anh cả đời sao?"Chưa có câu trả lời. Nhưng trong lòng Dương, đã bắt đầu có quyết tâm. Nếu Hùng không nói, thì anh sẽ tự mình làm rõ.Vì... công chúa nhỏ này, rất giống một phần của anh.Sau cuộc gọi, Dương nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Vy đang ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng nghỉ. Bé đang cầm một cuốn truyện tranh, đôi mắt to tròn sáng lên từng trang, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Dương bằng ánh nhìn hồn nhiên, ngây thơ."Ba, con thích cuốn truyện này lắm. Ba có thể kể cho con nghe không?" Vy rụt rè hỏi.Dương mỉm cười, vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của con gái. "Được chứ. Ba sẽ kể cho công chúa nghe, từ đầu đến cuối."Vy cười toe toét, hồn nhiên đặt cuốn truyện lên đùi Dương rồi ngả đầu vào vai anh. Trong khoảnh khắc ấy, mọi áp lực, những sóng gió bên ngoài dường như lùi xa hết.Dương kể cho Vy nghe về những câu chuyện cổ tích, những nhân vật mạnh mẽ dũng cảm, những chuyến phiêu lưu kỳ thú. Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng, từng câu từng chữ như những lời ru êm dịu đưa Vy vào giấc ngủ.Bé gái nhỏ khẽ nhắm mắt, thở đều, mơ màng trong vòng tay ba. Dương ngồi yên lặng, cảm nhận từng nhịp thở của Vy, lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả — sự gắn kết, sự trách nhiệm, và một tình yêu trọn vẹn dành cho đứa con gái bé bỏng.Bên ngoài phòng nghỉ, tiếng bước chân thưa thớt vang lên, nhưng Dương không quan tâm. Anh biết rằng, từ lúc này, anh sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương đến Vy, và cả chính mình.Anh sẽ bảo vệ hai bố con bằng tất cả những gì mình có.
"Con thật sự là ánh sáng của ba..."Tiếng gõ cửa vang lên. Là quản gia, ông nhẹ nhàng hỏi:"Thưa cậu chủ, có cần tôi đưa tiểu thư về phòng không ạ?"Dương lắc đầu: "Không cần đâu, để bé ngủ với tôi một lúc."Rồi anh tiếp tục ngồi như thế, mặc kệ ánh mắt tò mò của vài nhân viên đi ngang qua đại sảnh. Cảnh tượng Chủ tịch Trần — người được biết đến là lạnh lùng và khó gần nhất tập đoàn — lại đang bế một bé gái nhỏ xíu trong lòng, dịu dàng như một người cha lâu năm, khiến không ai dám tin vào mắt mình.Khoảng gần trưa, Vy tỉnh giấc, dụi mắt mơ màng."Ba... mình đang ở đâu vậy?""Ở công ty của ba." Dương mỉm cười, hôn nhẹ lên trán bé. "Công chúa ngủ hơn một tiếng luôn đó.""Thiệt á? Vậy mẹ có mắng không?""Không đâu. Mẹ sẽ vui vì ba chăm con giỏi như vậy."Vy cười khúc khích. "Vậy con sẽ kể với mẹ là ba cho con ngủ trong lòng, ba ôm ấm lắm."Dương đứng dậy, bế bé lên bằng một tay như thể là chuyện thường ngày. Anh dẫn con bé đi một vòng quanh tầng trệt văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện với vài nhân viên thân tín.Mọi người há hốc mồm, không phải vì ngạc nhiên khi thấy Dương dịu dàng với một đứa bé — mà là vì biểu cảm của anh. Ánh mắt Dương khi nhìn Vy... như thể chứa cả một thế giới. Không một ai từng thấy Dương dịu dàng như vậy.Cuối cùng, anh đưa Vy lên phòng nghỉ riêng tại tầng thượng — nơi vốn chỉ dành cho anh khi ở lại làm việc khuya. Anh bày ra vài món ăn nhẹ trên bàn, rồi gọi điện cho Hùng:"Vy đang ở đây với anh. Con bé vừa ngủ dậy và đòi ăn."Đầu dây bên kia, giọng Hùng có chút bối rối."Tôi... xin lỗi, tôi không ngờ con bé lại theo anh đến tận công ty.""Không sao," Dương ngắt lời, giọng trầm nhưng dịu đi rất nhiều, "Anh không phiền. Thật ra... anh thấy may mắn.""...May mắn?""Ừ. Vì có Vy ở đây, anh cảm thấy như cuộc sống mình nhẹ đi rất nhiều."Hùng lặng đi một lúc lâu."Anh... đừng quá tốt với con bé như thế.""Tại sao?""Vì... nó sẽ quen. Mà anh thì... không phải là người có thể ở mãi bên con bé."Dương khựng lại. Rồi anh nghiêm giọng, không che giấu được chút đau đớn:"Vậy Hùng... em định để con bé sống xa anh cả đời sao?"Chưa có câu trả lời. Nhưng trong lòng Dương, đã bắt đầu có quyết tâm. Nếu Hùng không nói, thì anh sẽ tự mình làm rõ.Vì... công chúa nhỏ này, rất giống một phần của anh.Sau cuộc gọi, Dương nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Vy đang ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng nghỉ. Bé đang cầm một cuốn truyện tranh, đôi mắt to tròn sáng lên từng trang, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Dương bằng ánh nhìn hồn nhiên, ngây thơ."Ba, con thích cuốn truyện này lắm. Ba có thể kể cho con nghe không?" Vy rụt rè hỏi.Dương mỉm cười, vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của con gái. "Được chứ. Ba sẽ kể cho công chúa nghe, từ đầu đến cuối."Vy cười toe toét, hồn nhiên đặt cuốn truyện lên đùi Dương rồi ngả đầu vào vai anh. Trong khoảnh khắc ấy, mọi áp lực, những sóng gió bên ngoài dường như lùi xa hết.Dương kể cho Vy nghe về những câu chuyện cổ tích, những nhân vật mạnh mẽ dũng cảm, những chuyến phiêu lưu kỳ thú. Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng, từng câu từng chữ như những lời ru êm dịu đưa Vy vào giấc ngủ.Bé gái nhỏ khẽ nhắm mắt, thở đều, mơ màng trong vòng tay ba. Dương ngồi yên lặng, cảm nhận từng nhịp thở của Vy, lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả — sự gắn kết, sự trách nhiệm, và một tình yêu trọn vẹn dành cho đứa con gái bé bỏng.Bên ngoài phòng nghỉ, tiếng bước chân thưa thớt vang lên, nhưng Dương không quan tâm. Anh biết rằng, từ lúc này, anh sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương đến Vy, và cả chính mình.Anh sẽ bảo vệ hai bố con bằng tất cả những gì mình có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me