Khong The Dung Thu Hai Sau Em Duonghung Domicmasterd
Chiều tà buông xuống, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ phòng học của Dương. Hùng đang chăm chú làm bài tập, nhưng mắt cứ thoáng liếc về phía Dương – người đang ngồi bên cạnh, lặng lẽ viết nốt phần bài của mình.– "Cậu nhìn gì mà cứ đảo mắt thế?" Dương hỏi, giọng hơi bỡn cợt.Hùng vội kéo tay lại, ngượng ngùng:– "Không, tớ chỉ... tập trung thôi mà."– "Tập trung mà nhìn người khác thì có khác gì xem phim?"Hùng đỏ mặt, ngẩng lên nhìn thẳng:– "Tớ có xem phim đâu, tớ chỉ..."– "Chỉ sao?"Dương cười nhẹ, ngồi sát hơn một chút, khuỷu tay tựa lên bàn cạnh tay Hùng.Khoảng cách bỗng chốc gần đến mức cả hai đều có thể nghe thấy nhịp thở của nhau.Hùng lúng túng cúi mặt xuống tập trung vào bài, cố gắng không để ý.– "Thật ra tớ không quen cái cảm giác này..." cậu thầm nghĩ, "cảm giác ai đó gần đến vậy mà không muốn rời đi."Dương hắng giọng, phá vỡ im lặng:– "Cậu biết không, dù tôi hay tỏ ra khó chịu, tôi vẫn thích những lúc thế này."Hùng ngoảnh mặt nhìn Dương, ngạc nhiên:– "Thích sao?"– "Ừ. Thích nhìn thấy cậu im lặng làm bài cạnh tôi. Thích cả những lúc cậu bối rối không biết phản ứng sao khi tôi lại gần."– "Dương... đừng làm tớ mất tập trung được không?"– "Tôi đang giúp cậu đấy, kiểu khích lệ ấy mà."Hùng mím môi, cố gắng đẩy suy nghĩ lạ lùng sang một bên.Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của Dương reo vang, phá tan không khí.Dương vội lấy điện thoại, nhìn màn hình rồi cười khẽ:– "Có người muốn hẹn gặp tôi tối nay. Cậu muốn đi không?"Hùng ngẩn ra:– "Tớ? Đi đâu?"– "Ra ngoài ăn tối. Không phải là một buổi hẹn mà là dịp để cậu và tôi trò chuyện thêm."Hùng bối rối, ánh mắt chợt lóe lên chút vui vẻ.– "Thật sao? Tớ... không biết nên nói gì nữa."Dương nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng:– "Cứ làm như mọi khi thôi. Chỉ cần là cậu."Hùng mỉm cười, cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm.Cuối cùng, một ngày Chủ nhật không còn chỉ là những bài tập, những cãi vã nhỏ nhặt, mà bắt đầu mở ra một chương mới — chương của sự gần gũi thật sự, của những rung động chưa nói thành lời.Buổi tối hôm đó, Hùng ngập ngừng đứng trước tủ quần áo. Đây là lần đầu tiên cậu chuẩn bị để đi ra ngoài cùng Dương, dù Dương bảo không phải hẹn hò, Hùng vẫn cảm thấy lòng mình nhộn nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me