TruyenFull.Me

Khong The Dung Thu Hai Sau Em Duonghung Domicmasterd

Bảy năm trôi qua như một giấc mộng dài. Nơi đất khách quê người, Lê Quang Hùng – giờ đây đã là một trong những ảnh đế đình đám nhất nước Úc, luôn giữ được phong độ ổn định, bước đi vững vàng trên thảm đỏ cùng nụ cười nhẹ nhàng nhưng ít ai biết phía sau ánh hào quang ấy là cả một câu chuyện dài đẫm nước mắt và nghị lực của một người cha đơn thân.

Trong căn hộ penthouse giữa trung tâm Sydney, nơi ánh nắng buổi sớm len qua tấm rèm mỏng, một cô bé khoảng bảy tuổi đang loay hoay buộc tóc trước gương.

– "Ba ơi, hôm nay con mặc váy vàng được không? Cô giáo bảo sẽ có chụp hình!" – Bé con giọng líu lo chạy đến bên cha.

Hùng lúc này vừa pha cà phê vừa nhìn con, ánh mắt dịu dàng không khác gì buổi sáng đầu tiên anh đón con bé từ bệnh viện.

– "Ừ, mặc váy vàng đi công chúa. Nhưng nhớ cài khuy áo đàng hoàng, không thì ba không cho ăn kem sau khi tan học đâu nhé."

– "Dạaaa~ Con nhớ rồi!"

Cuộc sống của hai cha con Hùng ở Sydney luôn yên bình như thế. Ban ngày Hùng đến phim trường, Vy đi học. Tối về, cả hai cùng nhau nấu ăn, học bài và đọc truyện cổ tích trước khi ngủ. Dù công việc dày đặc, nhưng Hùng chưa bao giờ để con cảm thấy thiếu thốn tình cảm.

Một buổi tối yên ả như thường lệ, khi Hùng vừa dỗ bé Vy ngủ xong và quay lại góc làm việc, ánh mắt vô tình quét qua một email chưa đọc.

"Thư mời hợp tác từ một dự án điện ảnh tại Việt Nam."

Hùng nhướn mày, vốn không có ý định trở lại quê nhà sớm như vậy, nhưng tiêu đề phụ phía dưới khiến anh khựng lại:

"Nếu anh muốn biết người đang viết thư này là ai – xin hãy trở về."

Một cảm giác mơ hồ lan lên. Lòng bàn tay anh khẽ run, Hùng lặng lẽ mở thư, chỉ thấy những dòng ngắn gọn nhưng đầy thách thức. Không có tên, không có thông tin cụ thể, chỉ có thời gian, địa điểm gặp mặt và một lời mời.

Hùng gập máy tính lại, ngả người ra ghế. Trong lòng dấy lên một dự cảm kỳ lạ, nhưng cũng có phần hồi hộp.

Sáng hôm sau, khi hai cha con ăn sáng, Hùng quyết định hỏi ý con gái.

– "Vy nè, con có muốn về Việt Nam không?"

Cô bé ngẩng lên, đôi mắt sáng long lanh:
– "Việt Nam là quê hương của con hả ba?"

Hùng khẽ cười:
– "Ừ, là quê hương của con, tuy con không sinh ra ở Việt Nam nhưng con mãi là người Việt Nam."

– "Vậy... mình về thử nha ba? Con muốn biết quê hương con thế nào. Ở trường bạn con cũng hay kể về quê của tụi nó á."

Hùng nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt khẽ tối lại:
– "Ừ, ba cũng nghĩ... đã đến lúc phải trở về rồi."

Phi cơ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Tân Sân Nhất vào một buổi sáng đầy nắng. Hùng kéo hành lý, tay còn lại dắt bé Hạ Vy — cô bé đeo ba lô hồng, đầu đội mũ lưỡi trai hơi nghiêng, mắt tròn xoe nhìn ngắm mọi thứ xung quanh với vẻ thích thú.

– "Ba ơi, Việt Nam nóng hơn Úc hén..."
– "Ừ, chỗ này là thành phố Hồ Chí Minh, một nơi rất hiện đại của Việt Nam đó con." – Hùng nhẹ giọng, ánh mắt dõi theo dòng người nhộn nhịp.

Trong lòng Hùng bỗng chộn rộn lạ kỳ. Bảy năm rồi mới quay lại. Bảy năm... mọi thứ có lẽ đã thay đổi, nhưng nơi này vẫn mang mùi hương quen thuộc — mùi của ký ức, của tuổi trẻ, của một người nào đó mà anh từng yêu đến dại khờ.

Sau khi làm thủ tục nhập cảnh, Hùng gọi xe riêng đã đặt từ trước đưa hai cha con về khách sạn sang trọng giữa quận 1. Căn phòng gió nhẹ thổi qua ô cửa sổ khiến rèm cửa lay động.

– "Ba ơi, đây là khách sạn hả? To ghê á! Nhưng mà nhà mình ở Úc to hơn" – Vy nhảy lên giường, lăn một vòng rõ to rồi ôm gối cười khanh khách.

Hùng bật cười, đặt hành lý xuống rồi ngồi kế bên con.
– "Con ngoan, nghỉ ngơi lát nha. Chiều mình đi tham quan trường tiểu học mà ba đăng ký cho con học thử."

Vy gật đầu ngoan ngoãn, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy phấn khích.

Buổi chiều cùng ngày.

Hùng nắm tay con bước vào cổng trường tiểu học Quốc tế Việt Úc. Ngôi trường khang trang, hiện đại với hàng cây xanh mướt và tiếng trẻ con nô đùa khắp sân. Các cô giáo nhiệt tình đón tiếp, còn Vy thì nhanh chóng hoà nhập với một nhóm bạn cùng tuổi.

Hùng đứng bên ngoài lớp học, nhìn con gái cười rạng rỡ mà không khỏi cảm thấy nhẹ lòng. Dù quyết định về nước có phần vội vàng, nhưng có lẽ... anh đã làm đúng.

Tối hôm đó.

Hùng trở về khách sạn, mở laptop lên, click vào email cũ – lời mời đóng phim. Trong thư có đính kèm địa chỉ một văn phòng sản xuất thuộc Tập đoàn Trần Thị, tên bộ phim vẫn chưa tiết lộ, chỉ viết ngắn gọn: "Vai chính được viết dành riêng cho anh."

Hùng thở dài, ánh mắt nửa bất an, nửa tò mò. Địa chỉ cũng không xa. Có lẽ... mai nên thử đến xem.

Sáng hôm sau.

Khi Vy đã đến trường, Hùng lái xe riêng đến toà nhà cao tầng ở khu tài chính trung tâm. Bước vào sảnh, không khí nghiêm trang, chuyên nghiệp khiến anh khẽ rùng mình.

– "Tôi có hẹn với đại diện dự án điện ảnh mới." – Hùng nói với lễ tân.

Cô gái gật đầu, kiểm tra máy tính rồi hướng dẫn anh lên tầng 25.

Cửa mở.

Hùng bước vào.

Bên trong là một văn phòng thiết kế hiện đại, yên tĩnh. Và ở đó — ngay chiếc bàn lớn cuối phòng, là một người đàn ông trong bộ vest đen, dáng ngồi thẳng, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt khiến Hùng ngay lập tức khựng lại.

– "...Dương?"

Trần Đăng Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào người đứng trước mặt.

– "Lâu rồi không gặp, Hùng." – Giọng anh trầm và lạnh, khác xa với cậu học sinh năm nào.

Không khí như đóng băng trong khoảnh khắc. Hùng lùi lại một bước theo phản xạ.

– "Là anh... là anh gửi email?"

Dương không đáp ngay. Anh chỉ đứng dậy, chậm rãi bước đến gần, mỗi bước chân như đang nghiền ép những ký ức cũ dưới lòng bàn chân.

– "Tôi đã đợi ngày này... suốt bảy năm."

– "Tôi không đến vì anh." – Hùng ngắt lời, giọng nghẹn lại. – "Tôi đến vì công việc. Vì con gái tôi."

Dương dừng lại.

– "...Con gái?" – Anh nhíu mày, đáy mắt thoáng gợn sóng.

Hùng cắn môi, biết mình đã lỡ lời. Nhưng đã quá muộn.

Ánh mắt Dương tối sầm lại, nhưng thay vì tức giận, anh bật cười nhẹ:
– "Xem ra... tôi sẽ phải tìm hiểu thêm về con gái của Quang Hùng MasterD rồi."

_____________________________

bão chap heheheeheh^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me