TruyenFull.Me

Khr Os Collection Khong Trung Va Dai Dia

Ngày xưa, có một cậu bé, mái tóc đỏ rực như màu hoa mẫu đơn đầu hè và đôi mắt tựa những viên hồng ngọc huyết bồ câu.

Đó sẽ là khởi đầu câu chuyện.

Im lặng. Trầm lắng, gần như khiến gia đình lo lắng rằng cậu quá nhút nhát. Ra ngoài với chiếc mũ đội sùm sụp trên đầu như muốn nuốt trọn cả khuôn mặt khỏi ánh mắt người đời. Luôn đi một mình, dù nơi cậu bước đi mỗi ngày xa, xa lắm để có thể gọi là một vườn Eden ấm áp và chan hòa.

Tút chiếc nhẫn ra khỏi ngón giữa, mân mê những đường cắt gọt vuông vức trên mặt đá ruby lấp lánh, miết qua miết lại cho đến khi vòng kim loại bạc cũng nóng ửng lên.

Một thằng quái đản. Những tiếng xì xầm bị tảng lờ đi vẫn tìm được cách ám ảnh vào trong tâm trí. Đôi mắt của nó. Khả năng của nó. Ngọn lửa của nó. Không phải thiên hỏa, không thuộc về ân đức của thiên đàng, có thể thần thánh nhân hậu và vĩ đại đã ruồng bỏ nó rồi.

Bóng đen nhảy múa vô dạng trên tường qua ánh đèn dầu leo lét, tạo nên những hình thù kì quái khi chủ nhân của cái bóng vò đầu, rồi gõ nhịp tay xuống bàn, sau đó lại ngả người ra chiếc ghế tựa, đưa bàn tay phải trống trơn lên trước mặt ngắm nghía, và rồi lại tì tay lên bàn, thở hắt.

Rồi, giống như một câu chuyện cổ tích, khi một chàng hoàng tử hay một nàng công chúa ẩn dật nơi tháp cao hay cung điện lạnh lẽo, buồn bã và cô độc, định mệnh của họ đạp tung cánh cửa ngăn họ với thế giới và xuất hiện đầy rạng rỡ. Hứa hẹn một chuyến phiêu lưu, một tình bạn, một tình cảm gắn kết sâu nặng, và như mọi kết truyện cổ tích khác, hạnh phúc mãi mãi về sau.

Chiếc đồng hồ quả lắc đơn giản nhưng được thiết kế tỉ mỉ với những hoa văn được chạm khắc cẩn thận và bắt mắt bình tĩnh điểm chuông mười hai giờ đêm. Khung cảnh bên ngoài ngút ngàn trong những cơn gió se se lạnh phơ phất, trời sao lấp lánh và cỏ cây cũng im lìm. Yên bình tuyệt đối, như muốn đẩy cơn rung chấn trong lòng hiện lên ra bên ngoài và phá hủy mọi thứ.

Nhưng đây không phải là một câu chuyện cổ tích.

Trên bàn, giữa ngổn ngang giấy tờ xếp thành chồng lớn, bút lông, dao rọc giấy, con dấu và mực, là một tờ giấy chất liệu cao cấp nhăn nhúm một cách lạc quẻ. Con chữ trên nó đã mờ đi và nhoe nhoét theo từng nếp vò, nhưng dưới ánh đèn dầu, biểu tượng trên đầu thư vẫn đen bóng và rõ mồn một như một bằng chứng không thể chối cãi.

Hoặc cổ tích, với hạnh phúc mãi mãi về sau, không dành cho bọn họ. Không dành cho những kẻ bị thiên đường chối bỏ, mãi mãi chỉ có thể nhìn lên nơi ấy từ bên dưới không ai đoái hoài...

"Cộc cộc cộc."

Tiếng gõ cửa nhỏ xíu, nhưng dứt khoát, và Cozart không buồn trả lời, chỉ ngồi thẳng dậy khi Juárez mở cửa đi vào đầy tự nhiên. Với vai vế bình thường của họ thì chuyện này không bình thường chút nào, thậm chí có thể coi là trọng tội; nhưng tối nay thì không còn gì bình thường nữa, tất cả đã không còn bình thường từ mấy tiếng trước, khi vẫn còn chiều tà và cả gia đình chấn động. Bên tai phải Cozart vẫn rát bỏng nơi cú đấm đầy trực diện và giận dữ của Linwood cố tình sượt qua và khiến bức tường phía sau thủng một mảng lớn; và thực sự thì anh đã mong cú đấm đó trúng mặt mình, ít nhất mắt bầm tụ máu và gãy mũi hay dập môi gì đó vẫn đỡ khiến anh băn khoăn tội lỗi hơn là những ánh mắt đầy ngỡ ngàng, dần chuyển thành giận dữ, khó tin, và cuối cùng là bần thần đầy lạc lối.

Mình là cái thể loại boss gì chứ? Anh cười giễu cợt và cay đắng khi từng người đi ra khỏi phòng, lùi lũi và đầy nhẫn nhịn - dù có người là phải lôi ra, băng giá và rừng rậm của anh chẳng hạn. Nụ cười ấy một lần nữa lại bò lên miệng Cozart khi bóng của Juárez đổ dài trên sàn gỗ và hắt lên tường một dải đen dài. "Tôi có thể giúp gì cho anh, Kevin?"

"Boss..." Im lặng, rồi thở hắt, hộ vệ Sa mạc của anh đưa tay lên vò tóc một cách đầy khó xử. "Simon. Việc này thật là ngớ ngẩn."

""Ngớ ngẩn" không hẳn là từ tôi nghĩ anh sẽ dùng, nhưng được thôi, tôi hiểu. Chị Alma thế nào rồi?"

"Vừa đưa Reyes và José đi ngủ, và vẫn muốn bóp cổ cậu."

"Tôi không ngại đâu nếu..."

"Simon." Giọng nói của Sa mạc nặng nề và mệt mỏi, giống như một đụn cát khổng lồ chuẩn bị đổ ụp xuống. "Đủ rồi."

Không. Chẳng có gì là "đủ" ở đây cả. Mỗi ngày. Những giá trị bị lấy đi nhiều hơn những thứ vơ vét lại. Không thể cứ tiếp tục như này được. Pháo đài bất khả xâm phạm, nơi bầu trời đầy rộng lớn, bao dung, vĩ đại, lúc nào cũng rực sáng thứ ánh sáng đầy mời gọi khiến người đời ca tụng và tán dương kia đã xuất hiện vết nứt. Từ rất lâu, những vết nứt đó luôn được che giấu cẩn thận và được giữ lại nơi không phận cao xa, nhưng giờ thì nó đã lan xuống địa phận và đe dọa nuốt chửng mặt đất. Chuyện này không thể tiếp tục được.

"Đó là lựa chọn tốt nhất." Cozart đan hai tay vào nhau và tì cằm lên đó. Đáng lẽ anh nên dùng một giọng nào đó cứng rắn hơn, quyết liệt hơn, để chứng minh rằng mình đang hoàn toàn nghiêm túc và hy vọng tạo đủ áp lực để đẩy người kia ra khỏi phòng. Thay vào đó, những từ ngữ được thốt ra như một tiếng thì thầm, nhỏ xíu và anh nghĩ thậm chí nó còn đang run nữa, dù anh không cảm nhận được chút sợ hãi hay đắn đo nào trong lồng ngực. Giống như anh đang tự trấn áp bản thân hơn là làm yên lòng người đàn ông trước mặt. "Mọi người sẽ được an toàn. Không còn tiếng bom hay súng, không còn những đêm mất ngủ và những lần chuyển nhà đột ngột nữa. Mấy đứa nhỏ thậm chí có thể đến trường khi trận chiến này kết thúc. Alma cuối cùng cũng có thể dành thời gian cho hoàng tử và công chúa nhỏ. Lin luôn muốn học cách chạm khắc gỗ thủ công, Shelly thì mong có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu về những loài côn trùng. Renzo sẽ có con sau rất nhiều thời gian mong mỏi có một đứa nhưng tình thế không cho phép, và Kris có thể theo đuổi đam mê của cậu ấy một cách tự do. Và anh, Kev, anh luôn nói anh muốn một cuộc sống an nhàn, bình yên bên Alma và mấy đứa nhỏ. Mọi chuyện đều kết thúc tốt đẹp, đúng không?"

"Cậu ở đâu, Simon?" Juárez thở hắt, câu nói vang lên trong tiếng nghiến răng và ánh mắt tựa cát lún muốn hút mọi thứ xuống, kể cả cơn giận dữ khiến chủ nhân của nó muốn nhào lên túm lấy cổ áo người thanh niên tóc đỏ trước mặt. "Cậu ở đâu trong bức tranh đó?"

Anh ở đâu?

Vị trí của anh không phải bên hai cậu ấy - một bầu trời rộng mở, ôn hòa, đầy dịu dàng, và một bão tố dữ dội, nhiệt thành, thận trọng và đa nghi để sự dịu dàng ấy không bị những kẻ xấu xa vét cạn. Cozart là một kẻ nửa vời, chẳng hề vĩ đại và vời vợi, cũng chẳng đủ cuồng nhiệt lẫn ngờ vực. Một kẻ giống như một lá bèo sống một cuộc đời trôi nổi, chỉ dừng lại để lắng nghe tiếng nói của những địa hình của mình. Nhưng là một lá bèo tham lam và ích kỷ, không chịu yên phận, cố gắng với lên một nơi mà mình không bao giờ có thể chạm tới được, và thời tiết nơi ấy đã bắt đầu phản ứng.

Đây là lỗi của anh.

Anh chẳng nên ở đâu cả. Một thằng quái đản với thứ sức mạnh bị thiên đường chối bỏ. Cozart chẳng nên ở đâu cả, kể cả với các cậu ấy, hay là họ. Đầu tiên anh mang lại bất hạnh cho các cậu ấy, và giờ là gia đình của anh. Đáng ra anh chẳng nên tiếp cận bất cứ ai trong số họ, và nên ôm lấy cái quái đản đáng nguyền rủa này cút xuống địa ngục một mình.

"Tôi không..." Từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng. "Tôi chỉ đang cố sửa chữa những sai lầm..."

"Bằng việc tạo ra một sai lầm khổng lồ để không ai nhớ đến những sai lầm be bé khác hả?" Hai tay nắm chặt thành quyền, Juárez hít sâu mấy hơi, mắt nhắm chặt, và Cozart có thể thấy màu cát vàng bắt đầu dần hiện thành những dải mờ cuộn quanh căn phòng làm việc tựa những con rắn bò ngoằn ngoèo trong không gian, trước khi chúng tan biến đi và người đàn ông có chòm râu dê mở mắt ra. "Cozart. Simon. Đây không phải cách giải quyết. Trốn đi, cùng bọn này. Cậu thật sự nghĩ quăng mình ra chiến trường một mình thì mọi chuyện sẽ được giải quyết à, bất cứ ai đứng sau thứ thư triệu tập đáng nguyền rủa này sẽ rộng rãi không truy lùng tận gốc chúng ta à?" Rồi, đứng yên trong cát lún thì vật không chìm xuống mà thậm chí còn được đẩy lên, cơn phẫn uất yên lặng cuối cùng cũng bùng lên và người hộ vệ Sa mạc săm săm bước tới trước bàn làm việc của Cozart, đập mạnh hai tay xuống. Anh ta nghiến răng để không làm kinh động đến yên bình của đêm khuya, nhưng khuôn mặt thì giống như đang hét lên, và biểu cảm đầy chân thực này không thể nào là kết quả của ảo ảnh.

"Cậu, thật sự, nghĩ là bọn này, bọn này, có thể an ổn và thảnh thơi khi tất cả đều biết máu và thịt của cậu sẽ vương vãi khắp chiến trường đất Nam Ý ấy mà thậm chí còn không được chôn cất một cách tử tế hả, Simon Cozart? Boss, thứ lỗi cho sự xúc phạm của tôi, nhưng chúng tôi đã làm gì, để khiến cho ngài nghĩ rằng tất cả mọi thứ giữa chúng ta là một thứ có thể quăng cái vèo cho chó gặm như thế hả, tên điên khùng khốn nạn muốn tự sát này!"

Đừng xao động.

Đừng run rẩy.

Chắc chắn.

Dứt khoát.

"Đây là lựa chọn tốt nhất."

"Đ** con mẹ nhà cậu, Simon!" Lảo đảo lùi ra sau, Juárez đưa tay lên cấu nhéo mặt trong khó tin và bàng hoàng không thể che giấu. "Không, tôi không hiểu, không muốn hiểu, chỉ vì bọn này không ở cạnh cậu những ngày tháng cậu ẩm ương nhất, nhạy cảm nhất, và giờ cậu bảo bọn này biến về nơi xa lắc nào đấy đi còn mình thì đi chết vì thằng nhãi khốn khiếp kia..."

"Đừng."

Không gian như bị đóng băng, khi sa mạc thôi nổi gió, và mặt đất nền tảng của nó rung lên một cơn rung chấn cảnh báo.

Đây là cách họ "hòa hợp."

Bầu trời, những nguyên tố thời tiết, bổ trợ cho nhau, hòa hợp cho nhau. Sấm chớp và mưa tung hoành cùng bão tố, mưa song hành cùng mây, mây lùi sang một bên nhường mặt trời tỏa sáng rực rỡ, và sương mù cuộn lên hòa vào bữa tiệc của thời tiết ấy. Và tất cả họ vùng vẫy nơi bầu trời của họ. Đó là sự "hòa hợp."

Còn Mặt đất và địa hình trên nó?

Nơi có sa mạc cát nóng, không tồn tại giá băng và rừng thẳm. Núi non không thể mọc trên đầm lầy sâu thẳm. Rừng xanh đầy sức sống không thể chịu được cát đặc hay băng phủ. Băng tuyết quá khắc nghiệt để sinh vật nào của rừng và đầm lầy có thể sinh trưởng. Và tất cả đều lấn áp, chen chúc trên mặt đất.

Họ không "hòa hợp".

Họ lấn ghép nhau.

Những mảnh vụn vỡ của nhiều thứ không hoàn chỉnh tìm cách ghép lại với nhau nhưng không thể vừa vặn hoàn toàn.¹

Khi mặt đất rung chấn, tất cả địa hình phía trên nó sẽ bị đảo lộn một cách tuyệt đối. Và đó là cách Cozart đang làm. Ngọn lửa màu đỏ gạch làm đôi mắt ruby ngời lên đầy cảnh báo, tìm cách lấn ép sa mạc, và Juárez nuốt nước bọt, cắn môi, nhưng với sự dũng cảm mới mẻ được trợ lực bởi giận dữ và đau buồn, anh ta nhìn thẳng vào màu đỏ rực đến chói mắt ấy. Mọi lần, ánh nhìn chằm chằm của gia đình sẽ khiến Cozart quay mặt đi, đôi lúc là đưa tay lên vô thức tìm viền mũ để kéo nó xuống, chỉ để nhận ra mình không còn đội nó.

Nhưng lần này, anh không muốn quay đi.

Cozart đã bảo rồi.

Anh là một kẻ tham lam, ích kỷ, không an phận và ngu ngốc.

Anh không muốn rời xa bầu trời, và luôn muốn ôm tất cả địa hình của mình trong lòng. Bắt anh từ bỏ một trong hai giống như xẻ dọc linh hồn anh thành hai nửa, và anh không muốn nghĩ mất đi nửa nào sẽ khiến anh đau khổ hơn. Có thể, nếu miễn cưỡng, bắt buộc phải chọn, anh sẽ chọn gia đình của anh; bầu trời có rất nhiều nguyên tố, nhưng các anh thì chỉ có nhau. Anh không cần phải ở cạnh bầu trời để đảm bảo nó mãi cao và xanh ngắt, nhưng với những người đã chọn tin anh và dám bước đi theo anh, anh phải có trách nhiệm với họ.

Hoặc, giải pháp đơn giản nhất, khi cả hai bên đều gặp nguy hiểm, khi cả hai bên cùng rơi xuống nước, Cozart chẳng cần chọn: nếu chỉ có hai trên ba được sống, anh sẽ chẳng cần chọn phe nếu người còn lại phải chết là mình.

Vậy nên, anh không muốn thấy họ chống đối lại nhau. Kể cả là trong ngôn từ. "Đây là lựa chọn tốt nhất, Juárez." Cozart dịu giọng lại, quả thật vẫn không thể cáu giận quá lâu với những người anh yêu quý được. "Tôi không mong ai đồng ý với lựa chọn của tôi, nhưng tôi mong mọi người hiểu."

"Mọi người là gia đình của tôi, của Simon Cozart này. Đất chuyển trời lay, điều đó sẽ không thay đổi. Nhưng bên cạnh đó..."

Những ký ức về những ngày còn trẻ măng và ngây thơ, ánh mắt trong vắt chưa hề vẩn đục, rót vào tim anh một thứ siro đậm đặc ngọt lịm và rắc lên trên đó những vụn đường từ những tiếng cười đầy vô tư và chân thật. Để rồi như bất cứ lần nốc quá nhiều đường nào khác, tim anh bắt đầu đập nhanh, não bắt đầu choáng váng, và cảm giác buồn nôn khó chịu dần dần trườn lên cổ họng.

"G... G là người bạn, người anh trai đầu tiên, thành thực và mãnh liệt, sẵn sàng ném tàn thuốc vào mặt bất cứ ai khó chịu với đôi mắt của tôi và níu tôi lại khỏi những thứ điên khùng. Và Giotto... Kev, cậu ấy... còn hơn cả một người bạn. Cậu ấy là niềm tin. Cậu ấy là thấu hiểu. Cậu ấy là bảo vệ. Giotto... giống như... giống như một nửa mà thần linh đã xé khỏi tôi từ thuở hồng hoang vậy. Tại sao một kẻ thảm hại như tôi lại có ân sủng được gặp họ, tôi không bao giờ hiểu, cũng sợ phải hiểu, và tôi..."

Đủ rồi.

Đừng nói nữa.

Đừng xao động. Đừng run rẩy. Chắc chắn. Dứt khoát. Và từ mặt đất đang nứt toác ra trước áp lực, mọi thứ phun ra như một mạch nước ngầm.

Tất cả đều liên quan tới anh. Tất cả đều nhắm tới anh. Tất cả là lỗi của anh.

"Lá thư đó... Bất kể kẻ đứng sau nó là ai... Chúng đều muốn em chết. Kevin, một lá thư triệu binh thông thường lại chẳng lẽ có thể dài dòng bày tỏ khúc mắc tâm tư như lá thư giả mạo này sao? Không, nó muốn đánh vào tâm lý của em. Của Simon Cozart. Không, em không thể bỏ Giotto sau khi nghe "cậu ấy" trải lòng đầy đau đớn và hoài nghi như thế được. Nghe những lời giãi bày ấy, em sẽ rồ lên, chuẩn bị lương trang và vũ khí, và cả nhà chúng ta sẽ xuất hiện ở chiến trường một cách đầy ngu xuẩn và không vì lý do gì hết. Nếu nhà Simon chết ở nơi ấy, đó sẽ là lỗi của gã Don ngu ngốc bất ngờ lên cơn, và những người còn sống trong nhà sẽ bị người đời gièm pha mãi mãi. Vì lỗi của em. Chết tiệt, anh hiểu nó là gì không Kevin? Kẻ đứng sau bức thư này không chỉ muốn em chết, mà phải là chết một cái chết đầy nhục nhã và ngu xuẩn. Cứ thế bốc hơi khỏi cuộc đời này và chạy trốn khỏi trần gian á? Haha, trò đùa gì vậy chứ Kevin, em mới là kẻ bị săn lùng ở đây, không phải nhà Simon!"

"Si..."

"Và tại sao lại là em? Tại sao? Em không biết. Em không muốn biết! Vì em bị nguyền rủa hả? Hay sinh ra với thứ lửa khốn nạn này? Cặp mắt của quỷ này? Hay sự tồn tại của em đe doạ đến Vongola, bằng cách hài hước nào đó? Ha, tôi có thể đe doạ đến Vongola hùng mạnh, thật là đáng sợ! Không, không quan trọng nữa, sự tồn tại của em khiến cho Vongola không thể ngồi im, phải chơi lớn đến độ ăn cắp con dấu của boss và giả chữ boss để lường gạt một đồng minh, đẩy đồng minh vào chỗ chết. Đấy là phản bội, Kevin, đấy là hành động phản bội; sự tồn tại của em bằng cách nào đó đã khiến bầu trời của Vongola thêm một vết nứt. Em không biết là nó mới xuất hiện hay đã ở đó từ lâu, nhưng em không muốn điều đó. Không muốn một, chút, nào!"

Cả cơ thể của hộ vệ Sa mạc căng lên, tay nắm chặt, mặt cúi gằm, và Cozart hít sâu một hơi, cố nhét tất cả những xúc động lẫn run rẩy thành một cục rồi chôn sâu nó xuống sâu thật sâu, để giọng vang lên bình tĩnh hết sức có thể trong khi trọng lực mặt đất nóng rực trong mạch máu. "Em không muốn mất bất cứ ai trong tất cả mọi người. Trên trời hay đưới đất chẳng quan trọng. Ở cạnh nhau bao lâu chẳng quan trọng. Nghĩa tình từng người sâu nặng ra sao cũng chẳng quan trọng nốt. Mấy người là lãnh thổ của thằng này, và nếu nó là kẻ phải chết mà mọi người có thể bình yên thì thậm chí cái giá còn chẳng phải cân nhắc nữa. Hiểu cho em, và rời khỏi đây, làm ơn đấy."

"Vậy nói đi."

Giọng Juárez giống như nắng sa mạc khô khốc và cháy rát. Cozart không biết mình đã đứng dậy từ bao giờ, nhưng tay anh đang bấu chặt lấy bàn, đầu gối run run, và anh không thể nhìn thấy biểu cảm của hộ vệ Sa Mạc của mình, nên anh chỉ có thể tiếp tục trân trối lắng nghe người kia nói với giọng căng thẳng.

"Tuyên bố đi. Một tuyên bố chính thức."

"Từ nay, Simon không còn nữa. Cả cậu, và cái gia đình này. Từ nay sẽ kết thúc."

... Hả?

"Simon, cậu quá bất ổn. Và viển vông. Cậu thèm khát thứ mà cậu không thể có được, và cậu điên cuồng quái đản với những gì cậu đang sở hữu. Một mặt đất thì cần chắc chắn để có thể chống trụ lại địa hình bên trên nó, nâng đỡ địa hình bên trên nó, nhưng cậu thì sao? Cậu còn chẳng đủ sức giữ được chính mình, chứ đừng mơ mộng có thể cáng đáng bọn này."

"..."

"Nếu cậu không thể ghép lại với những hộ vệ của cậu nữa, thì tốt nhất, cậu nên nói thẳng, để chúng tôi còn xoay xở. Không thể cố chấp ghép hình vuông vào lỗ tròn được; hãy ra một thông báo chính thức để chấm dứt tất cả chuyện này đi."

...

Ra vậy.

"Mừng là anh là người đã ra mặt, Kevin Juárez."

Bởi băng giá quá lạnh lẽo, rừng quá giản đơn. Đầm lầy kì lạ, đôi khi hơi khó hiểu. Và nền tảng của núi có thể lung lay, trong khi sông xuôi theo mọi sự. Nếu như có ai đó phải ra mặt đối chất với anh, thì chỉ có thể là Juárez: khôn khéo, thay đổi như luân chuyển cái nóng khắc nghiệt của ban ngày thành cái lạnh thấu xương vào buổi đêm, biến hóa trong khi tưởng chừng mọi thứ vẫn y nguyên. Có lẽ anh ta và chị Alma đã bốc thăm để xem ai là người phải đến nói chuyện với Cozart. Rừng, núi, sông, đầm lầy đều có thể bị vùi lấp, di dời, thay đổi, nhưng băng giá và sa mạc chỉ bị tác động khi họ muốn như vậy. Và nếu Alma là người đứng ở đây, có thể chị ấy đã tát vào mặt anh.

Ừ thì, Cozart không ngại lắm nếu bị tát, chỉ là nếu chịu một nỗi đau thể xác nào bây giờ thì nước mắt sinh lý sẽ tứa ra, và khi khóe mắt bị ướt thì anh không chắc là mình có thể ngăn bản thân nghĩ tới việc gia đình vẫn còn đủ quan tâm đến anh để bất bình khi anh muốn làm gì đó ngu ngốc. Rồi cái suy nghĩ đó sẽ kéo nước mắt thực sự chảy ra thành dòng và như thế thì thật là mất mặt. Lời nói của Juárez có đau, đau thiệt đấy, nhưng anh đã qua cái tuổi có thể bật khóc khi người ta khắc vào đầu anh những ngôn từ khắc nghiệt rồi, cửa ải này Cozart có thể chịu được.

Vậy nên, thật mừng là Juárez ra mặt, chứ không phải ai khác.

"Được thôi, nếu đó là tất cả những gì mọi người cần."

Và thực ra thì yêu cầu của anh ấy cũng có lý.

Alma. Juárez. Linwood. Selvaggina. Lozenro. Kristoffer. Những người đã tin tưởng anh và chọn theo anh - một thằng nhóc chĩa ngón giữa vào mặt pháp luật trong khi đấm vào mặt những tên máu mặt trong khu vực, một thằng nhóc liều mạng cực độ khi đầu óc nó mới chỉ đủ lớn để nhận thức là tình hình sắp tới đối với nó không đẹp đẽ gì cho cam. Tìm thấy gia đình có thể là một niềm vui đấy, nhưng niềm vui này đã rất nhiều lần ô uế bởi tất cả những thứ tặng kèm không mong muốn khi dấn thân sâu vào mafia: đã đến lúc kết thúc cho mọi chuyện.

"Với tư cách là thủ lĩnh gia đình Simon, đây là tuyên bố chính thức."

Kết thúc mọi chuyện, để mọi người có thể bước đi tự do và phóng khoáng dưới ánh mặt trời, không phải dính dáng đến máu tanh và tội lỗi nữa.

"Nhà Simon."

Có thể, đây mới là kết thúc hạnh phúc mãi mãi về sau mà những câu chuyện cổ tích thường có.

"Giải tán."




































"Được rồi, hạ màn." Đột nhiên, Juárez ngẩn phắt mặt lên, vỗ tay bồm bộp, vai cong lên và gương mặt giãn ra. Giống như một thứ gì đó vừa được nhấc lên khỏi người ảnh, cả cơ thể người đàn ông có chòm râu dê thư giãn hẳn khi anh ta quay người về phía cửa, giọng nhẹ tẫng bông đùa như mọi khi, như không có bất cứ quyết định điên rồ nào vừa ập xuống gia đình họ. "Bye bye nhà Simon. Thông báo chính thức từ cựu boss yêu quý đấy, thôi vào đi mọi người."

Qua ánh đèn leo lét của ngọn đèn dầu sắp cạn, Cozart trợn mắt, há hốc mồm, khi nơi ngưỡng cửa giờ đã được mở ra hoàn toàn, những bóng hình đầy quen thuộc dần dần hiện ra. Linwood, rừng rậm, tựa người vào thành cửa, khoanh tay, kính mắt gần như tuột khỏi sống mũi với cách anh ta cúi mặt xuống. Cơ thể khổng lồ của Renzo lừ lừ sát mép cửa sổ đối diện với phòng làm việc của Cozart, với Kris đứng bên cạnh, bóng người đổ xuống như một tòa tháp cao tầng. Shelly đứng ở giữa cửa, tung tăng nhảy chân sáo vào đầu tiên, mỗi tay giơ lên ba ngón mà vẫy vẫy chào với Cozart, theo ngay sau là Alma, với một ngọn đèn dầu khác trên tay, ánh đèn hắt lên khuôn mặt thanh tú và chập chờn trong đôi mắt đen sắc lạnh.

"Cái quái..." Anh xô bàn và bước lên trước. Hoảng loạn dần dần dâng lên. "Mọi người đứng đó từ bao giờ?"

"Từ đầu." Kris lên tiếng, cũng cùng những người còn lại bước vào phòng, trong khi Renzo vỗ bồm bộp lên vai một Linwood đầy cáu kỉnh. "Lin đến từ đoạn anh nói sẽ cố sửa chữa những sai lầm..."

"Và giờ thằng này vẫn không biết "sai lầm" đó tột bậc là cái gì!"

"... và chị Alma thì vừa mới ra." Đôi mắt đen liếc nhìn Cozart sắc lạnh; mệt mỏi, khóe mắt còn đỏ lên, nhưng ngập tràn trong đó là kiên quyết. "Vừa vặn nghe thấy anh nói nhà Simon sẽ giải tán."

"... mọi người đáng lẽ phải lên tiếng chứ." Cozart đưa hai tay lên, ôm lấy mặt. Anh không có ý định rút lại lời nói của mình, nhưng để mọi người nghe thấy mấy lời mình nói lúc cảm xúc bất thần không kiểm soát được như trên vẫn thật là xấu hổ. "Ừm thì... vậy mọi người cũng đã nghe tuyên bố..."

"Ok ok, nghe thấy rồi, nghe hết rồi. Nhà Simon, vứt, đã hiểu." Linwood xua tay, cáu kỉnh, một tay chỉnh lại kính mắt trên mặt. "Thế bao giờ thì đi Nam Ý?"

... Ể? "Bến cảng ở hướng..." Kinh hoàng hiện lên trên khuôn mặt khi nhận ra lời nói của người anh tóc xanh có ý nghĩa gì, Cozart đứng thẳng người lên, giọng hốt hoảng và quyết liệt. "Không! Mấy người sẽ không đi ra đó, mấy người không được phép..."

"Boo~" Shelly đưa hai tay lên ngang miệng, chụm lại thành hình loa và phồng má, và Cozart có thể thấy tất cả đều đồng loạt nhún vai , và anh tiếp tục hiểu ra đầy ngỡ ngàng và bàng hoàng trong khi Juárez cười tươi châm chọc như một ảo thuật gia vừa gài bẫy thành công khán giả của anh ta.

"Không, nhóc không có quyền bảo bọn này "được làm gì", "không được làm gì" nữa, Simon. Nhóc không còn là ông chủ của bọn này nữa, từ rày là tự do ý chí nhé! Có khi ngược lại, theo vai vế tuổi nhóc mới là người phải nghe anh đây này."

"... anh gài tôi." Anh lắp bắp một cách không thể tin nổi, hai vai run lên, mắt tiếp tục mở to bàng hoàng, và Juárez chỉ huýt sáo đầy vẻ vô tội. Câu nói của Cozart phá vỡ sự trang nghiêm cuối cùng trong quan hệ ông trùm-cấp dưới, và chẳng mấy chốc căn phòng nhao nhao cả lên.

"Ừ ha, giờ tui mới nhớ Simon nhỏ tuổi hơn cả mình."

"Cậu ta bé thứ hai trong cả đám, sát út."

"Này, vậy bao giờ thì xuất phát? Cái thằng lường gạt mình chắc chắn ở đấy đúng không, nhất định không thể để nó yên được!"

"Lin, tui nghĩ là chuyện đó khó xảy ra lắm..."

"GÌ CHỨ?"

"Được rồi, nhỏ giọng xuống Linwood, cậu muốn đánh thức cả cái nhà này dậy hả? Và cả, hiện tại cũng đã muộn rồi, tất cả nên đi nghỉ đi để có thể khởi hành sớm..."

"Mấy người không được đi..."

Nó đang rỉ ra.

Cozart không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.

Cả căn phòng đang lảo đảo xoay vòng. Tim anh đập, mạnh và nhanh. Hai tai có thể nghe thấy những tiếng đập thình thình loạn nhịp. Đầu ngón tay co quắp lại. Hơi thở dồn dập, ngắt quãng. Choáng váng và chóng mặt. Ngực đau tức, giống như có ai đó dùng hết sức bình sinh nện thật mạnh vào đó. Vòm miệng khô khốc.

Tại sao?

Đến tận lúc này rồi mà...

Sao họ vẫn không chịu buông anh ra?

Anh vốn tự cho mình là kẻ tảng lờ rất giỏi. Anh ngó lơ những thứ tiêu cực và chết tiệt, những hậu quả tồi tệ có thể xảy ra của hành động rất tốt. Chôn chúng vào quên lãng. Giẫm lên chúng khi mầm cỏ chỉ vừa nhú lên. Tất cả những thứ ấy. Anh là người tảng lờ rất giỏi, không phải gia đình anh.

Họ cố tình hả?

Họ không nhận rằng từ lúc đi theo anh và thành lập cái gia đình này, họ đã gặp những gì, mất những gì, và phải chuẩn bị cho những gì hả?

Họ không biết đi theo Cozart vào Nam Ý đồng nghĩa với cái gì hả?

Chỉ có anh bị nhắm vào thôi mà?

Sao họ không chịu hiểu?

S ͣ ͦ ͪọk ͪôngb ͧông ͫìn ͪ ͬ ͣ ͭạ ͥs ͣ ͦ ͭạ ͥs ͣ ͦ ͨ ͪ ͧyệnnàylạ ͥ ͯảy ͬ ͣ ͨ ͪ ͧyệngìđ ͣng ͩ ͥễn ͬ ͣ ͫọ ͥngườ ͥđ ͣngng ͪĩgì ͮậy ͫìn ͪđángg ͥáđến ͮậys ͣ ͦ ͭạ ͥs ͣ ͦ ͪọk ͪông ͭ ͪể ͣnổn ͬờ ͥđ ͥ ͮàsống ͪạn ͪp ͪú ͨ ͮì ͫìn ͪ ͪả ͭấ ͭ ͨảlàlỗ ͥ ͨủ ͣ ͫìn ͪ

"Thụp."

Cozart muốn hét lên. Âm thanh không thoát khỏi họng anh. Cả người cứng đờ và tê dại đi, hai tay giang lên trong không trung, và Shelly chẳng quan tâm đến việc đó: cô gái ôm chặt lấy anh.

Cảm giác lành lạnh và nhơn nhớt của chất slime tuột khỏi da thịt khi đầm lầy cố gắng hút hết mọi thứ ra khỏi mặt đất xuống một vùng sâu thẳm, và Cozart không thể nghe thấy gì, nhưng anh thấy mình làm theo âm thanh nhỏ xíu từ Shelly, "hít, giữ lại, thở ra", một cách vô thức. Cánh tay căng cứng dần tìm lại cảm giác và từ từ hạ xuống, buông thõng ngang hông như bị chém xả vai. Cơn đau vùng ngực dần dần dịu đi, mắt thôi bớt mở to trợn trừng. Căn phòng dần trở lại thành hình, và một vòng tay nữa lại choàng lấy anh.

"Cái đéo này kì cục tột bậc luôn ấy!" Cozart có thể nghe thấy tiếng của Rừng lầm bầm khi vòng tay ngang ngực anh, ôm trọn cả anh và Shelly, siết lại chặt hơn. "Lần này là đặc biệt thôi, đừng mong xảy ra lần hai!"

Ngôn từ có vẻ không bằng lòng, nhưng giọng nói hoàn toàn không thể hiện điều ấy.

Vai anh cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương; Cozart đánh mắt sang trái, và thấy tay của Alma đang đặt lên vai mình. Cái lạnh vốn khiến anh chùng mình lại, giờ như một cú chích, kích thích đầu óc anh tỉnh táo lại, hoạt động trở lại, lôi anh về với không gian thực, chuyển sự chú ý của anh ra khỏi bất cứ sự hỗn loạn của suy nghĩ nào đang hoành hành mà tập trung cảm nhận lấy sự ấm áp của hai cơ thể đang áp sát vào anh và những cú siết chặt. Đôi mắt đen như đá obsidian hơi rũ mi, mất hẳn cái vẻ khắc nghiệt sắc lạnh thường ngày, mà trầm xuống đầy dịu dàng.

"Được rồi, từng người một thôi, giờ hai chú vào ôm thằng nhóc đó nữa là nó cạn oxi ngạt thở tèo mất." Qua khóe mắt, Cozart có thể thấy Juárez giữ tay Kris và Renzo lại, và khi ánh mắt anh ta bắt được anh đang liếc trộm họ, Sa mạc nhún vai cười giễu. "Sến súa thiệt đó, Simon, nhưng mà này, đến tận lúc này mà cậu còn không nhận ra nữa thì là cậu quá ngu, chứ không phải mù bình thường nữa rồi."

"Kevin."

"Anh nói thật mà Al! Ừ anh biết là anh vừa gài cậu ý một cú, nhưng mà tiền đề dẫn truyện anh nói là thật lòng mà. Đến tận giờ mà không hiểu ra thì rõ là có vấn đề rồi!"

"Ý của anh Kev là", giọng Renzo ồm ồm, "bọn tui lo cho cậu á, nên bọn tui sẽ buồn lắm nếu như mà cậu chết đi như vậy. Và cả", anh ta gãi đầu sồn sột, thân hình to như núi run lên, không biết do buồn thương hay phẫn nộ khi hai mắt nâu tối sầm. "Tên kia muốn cậu Simon chết một cách "nhục nhã và ngu xuẩn" đúng không, để danh tiếng của Simon mãi mãi chìm trong bùn đen đúng không? Tui không thích; nhà Simon là niềm tự hào của tui, vinh quang của Simon là vinh quang của tui, tui không thích vinh quang ấy bị chà đạp lên như vậy. Nên là cậu Simon đừng cản tui." Núi chắn lên, hùng vĩ và sừng sững, không thể lay chuyển. "Tui sẽ đi Nam Ý. Nếu phải chết một cách nhục nhã và ngu xuẩn, tui sẽ biến nó thành cái chết vinh quang và lẫy lừng nhất Châu Âu từng được nghe danh. Không một kẻ thù nào sẽ thoát được hết."

"Hông muốn nói chết." Shelly dài giọng khi cô nàng dần buông Cozart ra, làm Linwood kêu lên giật mình một tiếng và cũng rời khỏi hai người. Áp hai tay lên cổ Cozart, cô nàng gật gù khi thấy mạch đập bình thường trở lại, và giật lùi chân sáo về sau đứng ngang với Renzo. "Nhưng Sisi không được chết như món thịt bằm bị đạn pháo giã nát như thế, ew! Tôi sẽ kéo cậu về đảo Simon để cậu có thể yên nghỉ với tiếng ve mùa hạ và bầu trời sao mùa hè. Thế là lúc lên trên, cậu vẫn sẽ tươi tỉnh và đẹp trai. Ngoại hình cực~ cực~ quan trọng ý!"

"Không liên quan tới thằng này!" Linwood giãy nảy, khoanh tay cáu kỉnh. "Thằng này chỉ tột bậc muốn cho kẻ dám động tới cái nhà này một trận thật điếng, thiên thần hay ác quỷ cũng không thể làm hắn ta quên! Chú mày muốn chết thì mặc xác chú, đừng cản trở anh mày là được!"

"Simon, bọn này coi cậu là anh em." Lần đầu tiên, Cozart thấy Kris nói nhiều, dứt khoát, và nhìn thẳng vào anh không hề nao núng như thế. "Trước cả boss và cấp dưới, cậu là em trai của tôi. Tôi nghĩ rồi. Tôi đã làm nhiều thứ vì nhà Simon, lần này không khác gì cả."

Alma là người cuối cùng lên tiếng.

Tiếng của Alma luôn làm Cozart bình tĩnh hơn cả.

Bởi băng, tuy lạnh giá và khắc nghiệt, nhưng chị Alma là một khối băng vĩnh cửu không bao giờ chấp nhận tan chảy trước nghịch cảnh, và nếu Cozart là mặt đất nuôi dưỡng sự sống, thì cái lạnh của Alma bảo toàn, lưu giữ, cất trữ những sự sống ấy tồn tại đến ngàn năm về sau. Bởi vậy, khi người bạn, người chị lớn, người đồng hành lên tiếng, anh nín lặng.

Chị ấy chỉ nói một câu đơn giản.

"Tôi muốn bảo vệ gia đình của mình, Simon."

Thay cho những lời thuyết giáo giảng giải dài dòng mọi khi, chị ấy chỉ tuyên bố vỏn vẹn một câu như thế, trong khi đôi mắt đen rực lửa, xoáy sâu vào trong Cozart, và nếu không có bàn tay chị vẫn giữ trên vai anh, anh đã lảo đảo khuỵu xuống.

Chân anh không run, nhưng giọng anh thì có, và anh thốt lên, kinh hoàng, không tin nổi. "Mọi người điên hết rồi."

Cơ mà, cũng đúng, nếu họ không điên, họ đã không theo một thằng điên, để rồi khi thằng điên đó buộc tội họ điên như lúc này, họ đáp lại với những cái nhún vai, tiếng cười phì, tặc lưỡi cáu bẳn, và ánh mắt của một ý chí không thể lay chuyển.

Địa hình lấn áp lẫn nhau, lấn áp mặt đất. Ý chí của họ cũng như vậy. Khi các mảnh ghép đã được ghép, dù không khớp với nhau, họ sẽ bắt nó khớp cho bằng được.

Không thể giúp với tư cách là hộ vệ, thì giúp với tư cách là gia đình.

Không thể cố chấp ghép hình vuông vào lỗ tròn, thì sẽ gọt tròn khối vuông, hoặc đào to lỗ tròn để có thể cho khối vuông ấy lọt qua.

Đây là quan hệ của họ.

Lấn áp nhau.

Níu lấy nhau.

Cáng đáng nhau.

Nâng đỡ nhau.

Bởi đối phương là duy nhất khiến họ phải xoay xở tìm cách đẽo gọt và chắp vá cái sự kì dị của mình để ghép vào với người kia, và chẳng bao giờ họ ghép lại được thành một bức tranh đẹp đẽ, nhưng họ vẫn ghép, tạo nên kì tích. Như băng giá và sa mạc có thể ở cùng nhau và chấp nhận nhau. Như rừng cây và đầm lầy tưởng chừng hút hết đi dưỡng chất của mặt đất lại trân trọng mặt đất vô cùng. Như mặt đất tưởng chừng nâng đỡ cho núi non, nhưng núi non cũng bảo vệ mặt đất hơn cả.²

"Được rồi, anh thú nhận là anh vẫn hơi có sợ chết..."

"Kevin!" Alma kêu lên khe khẽ, không bằng lòng, và không hiểu sao, Cozart lại mỉm cười, cơ thể thả lỏng ra. Juárez chỉ phẩy phẩy tay, chớp mắt ngây thơ, "Thiệt á, em mà bảo em không sợ chết là em nói xạo. Anh còn lo cho cả Reyes và José nữa mà, chậc, nên là anh nghĩ..."

"Hãy dùng ảo ảnh."

Cozart chớp mắt, trong khi hộ vệ - còn có thể gọi là "hộ vệ" nữa không nhỉ? - Sa mạc giơ năm ngón tay lên và từ từ gập chúng xuống như đang giải thích một trò ảo thuật. "Chỉ cần chúng ta đi để đảm bảo tên đầu đất kia còn thở mà trở ra thôi. Những người khác sẽ ra bến cảng để đến hòn đảo Simon, tất nhiên là lén lút để không rút dây động rừng rồi. Phần còn lại anh sẽ lo liệu. Chừng xấp xỉ năm chục người là coi như một binh đoàn hoành tráng rồi nhỉ?"

"Vậy có ổn không?" Kris, người im lặng nhưng cũng là người nhiều lo âu nhất trong nhà, lên tiếng dè dặt. "Ảo ảnh của sa mạc không hoạt động giống như sương mù..."

"Yeah, ờm, đấy là vấn đề chính. Ảo ảnh của Sa mạc tác động đến môi trường, thay vì tâm trí của đối phương³. Nên anh có thể đảm bảo là sẽ không ai nhận ra năm chục người kia là một trò lừa đảo của ảo thuật. Nhưng cũng vì tác động lên môi trường, nên anh không thể kiến tạo sự vật như mấy ông thuật sĩ sương mù đẳng cấp được... hoặc là anh có nhưng mà anh chưa có đủ mạnh..."

"Nên chúng ta vẫn phải ra chiến trường." Cozart thở hắt. "Để đảm bảo... tính chân thực."

"Yép. Làm sao mà kẻ thù có thể thấy một môi trường chiến trường bị tàn phá nếu không có ai thực sự tàn phá nó? Cho nên mình vẫn phải đi thôi. Làm mấy chiêu sở trường rồi rút quân, êm lẹ. Kế hoạch quá hoàn hảo, nhỉ?"

"Thế", Shelly bá lấy cổ Cozart níu xuống, hai mắt rất to chớp chớp thản nhiên, "nếu kẻ gửi thư cho Sisi chọn ra mặt tại chiến trường thật và tấn công chúng ta thì sao? Vongola biết tất cả các mánh của nhà mình, ít nhất là rõ hơn phần đông những khoảng trời khác của Italy." Cô nàng phồng má. "Quỹ đạo của sao Diêm vương và tiểu hành tinh Charon, nhân với âm thanh từ núi Etna, hắn ta chắc chắn sẽ đến chiến trường để đảm bảo Sisi bị xén."

"Đ... đừng có nói mấy lời đáng sợ khó hiểu vậy mà, Shelly", Renzo rền rĩ, trong khi Linwood đấm mạnh hai nắm đấm vào nhau, tiếng khá to nhưng rất may vẫn chưa đến mức hét lên. "Tuyệt!" Anh ta cảm thán. "Nếu hắn xuất hiện thì chúng ta có thể xử lý hắn!"

"Còn chưa biết hắn ta có xuất hiện hay không mà..."

"Không", biểu cảm đăm chiêu xuất hiện trên khuôn mặt, Cozart cúi đầu xuống. "Nếu lá thư kia có thể tới được đây, với con dấu của Vongola mà Giotto không hề thông báo đính chính hay có mặt ở nhà mình, nghĩa là cậu ấy vẫn chưa biết gì về việc có kẻ trong gia đình dám sử dụng cái tên Vongola, mạo danh boss để triệu tập đồng minh. Và khi cậu ấy biết, chắc chắn cậu ấy sẽ tìm cách giúp chúng ta, ít nhất là cho tới khi cậu ấy hiểu toàn bộ chân tướng việc chúng ta có mặt ở chiến trường đột ngột và bất ngờ như thế."

"Ý cậu là...", Alma trầm mặc. "Kẻ phản bội sẽ nhân cơ hội này để xuất hiện tại chiến trường và bảo đảm chúng ta chắc chắn bị giết theo mục đích của hắn?" Cozart gật đầu. "Simon, chuyện này rất nghiêm trọng đấy, quân của nhà Vongola không phải là chuyện đùa đâu, và nếu đã giả danh được cả con dấu thư, thì chắc chắn địa vị cũng không phải tầm thường, thậm chí có thể là những hộ vệ thời tiết..."

"Cũng..." Cái cảm giác thư nửa thật nửa giả, ngờ ngợ không muốn tin nhưng lại chân thực đến không thể phản bác cho tới tận dòng cuối cùng này, nó làm anh nhớ tới... "... không phải là không có thể xảy ra."

"Cậu đoán được là ai rồi hả?"

"Linh cảm thôi. Em không có bằng chứng."

"Câu hỏi ngàn ruby nè: nếu chúng ta gửi thư cho Vongola, tên này có đủ thẩm quyền để ngăn chặn những lá thư đó đến được tay Vongola Đệ Nhất không? Cái tên "theo linh cảm" của cậu ấy?"

"... có."

Câu trả lời đầy ngập ngừng, nhưng Juárez vẫn thở dài, vò đầu. "Haiz, thế là bye bye luôn cơ hội cầu cứu bên kia, xu cà na thật đấy."

"Tôi lo cho những người còn lại của gia đình hơn. Phải di chuyển lén lút, không được làm kinh động, chắc chắn sẽ có người không kịp rời đi theo gia đình." Sự thực được Alma nêu ra làm Cozart giật mình; anh chưa tính đến chuyện đó, quả thực anh quá bận tâm vào viễn cảnh tương lai yên bình họ đạt được mà bỏ qua một số điểm nhỏ nhỏ khác, tỉ như cách để đưa tất cả mọi người cùng đi cùng một lúc. Đó là điều không thể.

"Alma, Shelly, Renzo, ba người... Làm ơn ở lại." Bàn tay trên vai anh siết chặt, và Cozart vội phân bua. "Nghe nè, tôi không có ý bảo mọi người ở nhà vì... suy nghĩ lúc nãy của tôi. Cần có người đảm bảo tất cả gia đình ra đến đảo an toàn. Alma, chị là người suy nghĩ thấu đáo nhất và mạnh nhất, chị có thể đảm bảo an toàn cho cả nhà." Và là người có thể lên nắm quyền giữ cho gia đình không hoảng loạn nếu tôi chết, cái đó anh không nói. "Đầm lầy của Shelly hợp với việc cầm chân kẻ thù nếu chúng phát hiện, và tường bảo vệ của Renzo thì không còn gì để nói. Ba người là lựa chọn tốt nhất."

Lạ lùng là, gia đình Simon thì đã giải tán, nhưng không khí này vẫn đầy nghiêm túc như một cuộc họp bàn chiến lược thực sự. Có lẽ vì mục đích cao cả chung nhất, mọi thứ đều trở nên quan trọng cùng một lúc.

"Tôi không thích chuyện này tí nào." Cozart nói, bất lực nhìn quanh phòng. Chẳng ai chịu lùi lại sau câu nói của anh, anh chẳng thay đổi được họ. Thậm chí, Linwood còn càu nhàu mỉa mai, "dĩ nhiên cậu không thích." Nên anh chẳng buồn lên tiếng khuyên răn hay năn nỉ họ nữa. "Chúng ta sẽ chỉ ở lại cho đến ngày thứ ba thôi..."

"Năm", Kris góp lời, "để Lin có thể đấm gã phản bội."

"Quá chuẩn! Lại không nói chú mày cũng muốn xem mặt mũi thằng cha đó là đứa nào đi, thằng cha dám cả gan mạo danh danh tính của boss nhà Vongola!"

"... Vậy năm. Là tối đa." Quả thực mà nói, Cozart cũng cảm thấy chút nóng ran quặn ở lồng ngực khi nghĩ tới khả năng Giotto không biết rằng trong hàng ngũ của cậu ấy có một kẻ phản bội to gan như vậy, thậm chí là ở gần cậu ấy đến như vậy. Nếu thực sự hắn sẽ lộ mặt nếu anh... và gia đình anh ở chiến trường thì... "Alma, chị hãy gửi thư đến nhà Vongola đi, ngay bây giờ. Đánh động kẻ kia rằng nhà Simon đang ở chiến trường theo đúng kế hoạch của hắn, đẩy nhanh thời gian hắn xuất hiện trên chiến trường. Nếu sau năm ngày mà hắn vẫn không ra mặt, chúng ta sẽ rút khỏi chiến trường ngay. Chừng đó là quá đủ ngày để tạo nên một cái chết giả nếu chúng ta không chết thậ... Ái ui!"

"Hông được nói chết!" Shelly phồng má khi Cozart xoa xoa trung tâm trán vừa bị búng đỏ lên. "Bọn này sẽ đợi cậu ở đảo Simon, đừng có quên."

"Ừ, tui không thích việc bị phân khỏi tiền tuyến như vậy, nên đừng chết theo cách mà cậu bị mong chết." Renzo thở dài. "Nếu chỉ có vậy, tôi xin phép đi chuẩn bị luôn. Cậu Simon, mong gặp lại cậu tại đảo." Nói rồi, anh ta và Shelly ra khỏi phòng, Shelly bám lấy cổ Renzo và trôi đi, không quên giơ bốn ngón tay chúc ngủ ngon Cozart.

"Chắc chắn sẽ gặp nhau tại đảo, có tôi thì không thể có chuyện gì xảy ra với..." Câu nói của Linwood bị cắt ngang bởi Kris kéo anh ta ra khỏi phòng, mặc cho tiếng sặc nước bọt phản đối và giãy giụa.

Còn lại ba người trong căn phòng, dưới ánh đèn dầu leo lét.

Cozart muốn nói gì đó, nhưng có vẻ thần ngôn từ đã từ bỏ anh ngày hôm nay, nên chẳng từ ngữ nào tìm được đến đầu anh.

Khắc im lặng bị phá vỡ khi Alma thở dài thườn thượt cố tình, rồi bất thần và rất không giống Alma, chị kéo cả anh và Juárez lại, ôm họ thật chặt, trước khi đặt lên trán cả hai mỗi người một nụ hôn phớt. Nụ hôn "chúc phúc".

"Phải quay về!" Giọng chị run run, có lẽ muốn tỏ ra quyết liệt mà không được, và Cozart có thể nghe thấy Juárez cười khẽ. "Nếu hai người không về thì tôi sẽ thân chinh ra tận nơi để gọi hai người dậy và tự tay tiễn cả hai về bên trên, không ai cản được!"

"Alma, bọn anh cần một lời khích lệ bớt mang tính máu me và huyền huyễn hơn... ui ui đau đau đừng nhéo hông anh, em bảo phải giữ thể trạng tốt nhất trước khi đi đánh nhau còn gì?"

Anh ở đâu?

Cozart hít sâu một hơi khi Alma thả tay ra và gắt gỏng gì đó với Juárez, anh ở đâu, anh cũng chưa có câu trả lời chính xác đến tận giờ phút này.

Có lẽ là những nơi có hơi ấm.

Bắt đầu là Giotto và G, giữa thiên đường tội phạm lại lựa chọn tốt bụng và chính nghĩa.

Sau đó là gia đình anh, tập hợp của những kẻ kì dị dính lấy nhau và không buông nhau ra bất chấp.

Có thể không chắc Cozart thuộc về những nơi có hơi ấm, nhưng anh, không nghi ngờ gì cả, khao khát nó.

...

Anh là một kẻ tham lam, ích kỷ, không an phận và ngu ngốc.

Có lẽ anh muốn tận hưởng hơi ấm này thêm một chút nữa. Ích kỷ và tham lam, và có thể điều đó sẽ giết gia đình của anh, nhưng...

"Đi ngủ đi, Simon. Mai có ra sao thì chuyện cũng sẽ phải xảy ra thôi."

... Chết trong sự cô đơn là một lời nguyền cay đắng.⁴

Có lẽ anh rất may mắn, không phải trải qua chuyện đó, bởi có những người không cho phép anh làm thế.

"... dạ."













A/N: Reference rela của gia đình Simon đời I từ những tương tác của đời X trong manga:

¹, ²: từ canon trong manga là nhà Simon rất tự do, mỗi người một việc, chẳng ai ảnh hưởng ai mà cũng chẳng ai chịu nhường ai cả. Kể cả boss là Enma mà cũng bị Kouyou và Julie nói thẳng mặt, còn Adel thì không phải nói. Giữa họ có sự tôn trọng dành cho nhau, nhưng không phải kiểu hoà hợp ôn hoà như 59 vs 80 đối với 27. Mở đầu arc gia đình Simon thậm chí còn xuất hiện với sự khá rời rạc trong quan hệ, nửa sau và arc sau mới biết họ quan tâm nhau ra sao. Nên sự "lấn áp" về mặt ngôn từ và ý chí này ít nhất nó không như kiểu "hoà hợp" của nhà bên, all buddies buddies together.

Thậm chí nếu tính sâu xa ra tính cách của một số thành viên còn có chút trái nhau, ví dụ rõ nhất là sa mạc và băng giá khi Julie thì rất phởn đời và đào hoa trong khi Adel thì nghiêm túc và khắc nghiệt. Nhưng thực tế là họ vẫn có thể kiềm nhau lại nếu họ muốn, Adel chịu xuôi theo Julie (bị Daemon chiếm xác nhưng vỏ thì vẫn là Julie và Adel vẫn nghĩ đó là Julie, nên bản chất là chỉ xuôi theo ảnh) và Julie cũng chịu xuống nước để Adel treo mình lên trong khi ảnh có thể chuồn bằng ảo ảnh. :v Ngoài ra, Kouyou và Shitt P cũng về mặt nào đó khá thân thiết với Enma, khi canon Kouyou có cảnh cõng Enma và kêu Enma sao không đánh lại bọn bắt nạt (chứng tỏ vẫn quan tâm dù cách quan tâm có chút cục súc) và Shitt P là người duy nhất trong lứa cùng tuổi với Enma học chung lớp với cậu. Và Rauji đề nghị về cùng Enma khi biết cậu bị bắt nạt cũng như nói tốt cho cậu trước khi bị Vindice bắt đi cũng đủ chứng minh cậu chàng này có khi còn protective boss mình ngang hàng cả chị đại Adel. Cho nên, tổng kết rela của gia đình Simon có thể nói hai ý chính:

- Lấn áp nhau về ý chí, nhưng sẽ chịu xuống nước nhường nhau trong những trường hợp nhất định.
- Tìm cách fit in cái tính cách vào rela cá nhân của gia đình. (Tiền đề vụ "đẽo gọt" và "lắp ghép") Like Kouyou và Shitt P, chả ai thay đổi bản chất của họ để trở nên lịch sự và dễ thương hơn như một cấp dưới với ông trùm là Enma cả, họ vẫn giữ tính cách của mình trong khi thể hiện tình cảm với Enma tự nhiên thôi. (So ra cho rõ ràng thì nguyên cử Gokudera với Tsuna, tính cách Gokudera "mềm" hơi thấy rõ khi đối xử với boss so với những hộ vệ khác, nhưng ở nhà Simon chúng ta không có chuyện ấy :V)

³: Reference từ trong manga và cách hoạt động của ảo tượng sa mạc ở ngoài đời thực.

"Ảo tượng là hiện tượng quang học tự nhiên xảy ra khi ánh sáng bị bẻ cong tạo ra hình ảnh của những vật thể xa trên bầu trời. Khác với ảo giác, ảo tượng là một hiện tượng quang học có thật. "Ốc đảo trên sa mạc" là ví dụ truyền thống về ảo ảnh quang học này; Nguyên nhân vật lý là trong điều kiện sa mạc hay đường nhựa nóng, không khí tại gần mặt đất có nhiệt độ cao hơn không khí trên cao, dẫn đến chiết suất không khí tăng theo độ cao. Trong điều kiện này, các tia sáng từ bầu trời xanh có thể được khúc xạ toàn phần đến mắt người quan sát. Do không khí luôn có các dòng đối lưu gây nhiễu loạn chiết suất, hình ảnh thu được luôn dao động như khi nhìn hình ảnh bầu trời phản xạ từ mặt nước."

Và trong manga, có mấy điểm cần lưu ý:

- Không ai trên thuyền, kể cả Reborn, nhận ra hình dáng thật của đảo Simon. Vậy nên, cách hoạt động của lửa Sa Mạc khác hoàn toàn so với lửa Sương Mù, dù nền tảng vẫn là ảo ảnh.

- Những mỏm đá "lộ ra", môi trường là thứ bị thay đổi. Và điều này không phụ thuộc và nhận thức của người quan sát, bởi nếu phụ thuộc vào nhận thức người quan sát thì Daemon đã chẳng mất công lên vọng lâu các xoá ảo ảnh, chỉ cần tác động vào tâm trí của những người trên thuyền để tâm trí họ được giải phóng và nhìn thấy các mỏm đá bị giấu là được.

⁴: nguyên văn "In life, periods of solitude were blessings. Dying alone was a bitter curse." - Faye Kellerman. Dịch "Trong cuộc đời, những thời kỳ cô độc là chúc phúc. Chết trong cô đơn lại là lời nguyền cay đắng."

Nói chung là thích KHR vì ngoài đặc sản số đề mình còn đặc sản biểu tượng tự nhiên :V Áp hiện tượng tự nhiên vào con người, lái khéo một tí mọi thứ đều có lý. Chưa có gặp fandom nào khác có cái đặc sản biểu tượng nào đặc sắc vậy luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me