TruyenFull.Me

Ki Uc Khong Phai Cua Toi

Tui ko bt nên gọi tên thật hay gọi viper zeka nx mà thoi cứ gọi tên thật đi nha Park Dohyeon - kim Geonwoo

Chương 1 – Chồng

Ánh nắng mỏng nhẹ len qua lớp rèm xám tro, rọi xuống chiếc chăn trắng phủ kín chiếc giường lớn giữa căn phòng xa lạ. Hương bạc hà hòa cùng mùi cỏ non thoảng trong không khí – sạch sẽ, yên tĩnh, nhưng lạnh lẽo và ngột ngạt như một chiếc lồng được xây bằng sự hoàn hảo.

Kim Geonwoo chớp mắt.

Một lần.
Rồi thêm một lần nữa.

Trần nhà cao, tường sơn màu lạnh, treo đầy tranh trừu tượng. Kệ sách chiếm trọn một góc phòng, cao sát trần, ngăn nắp đến mức đáng ngờ. Không điện thoại. Không TV. Không có đồng hồ. Không bảng tên. Không một món đồ nào mang dấu vết quen thuộc.
Mùi thuốc sát trùng rất nặng hình như đây là bệnh viện

Cậu ngồi bật dậy. Tay lập tức ôm lấy đầu.

Đau buốt.

Nhưng điều đáng sợ hơn cả là — trống rỗng.

Cậu không nhớ mình là ai.

Không biết bản thân đang ở đâu. Không hiểu vì sao lại nằm trong căn phòng này, với vết thương trên đầu đã được băng bó cẩn thận.

Ngay lúc ấy, cánh cửa mở ra.

Tiếng bước chân đều đặn vang lên trên nền gỗ. Một người đàn ông bước vào. Anh ta mặc sơ mi đen gọn gàng, tay cầm ly cà phê còn bốc khói. Cà vạt không có, cổ áo mở hai cúc. Ánh sáng mờ nhạt lướt qua gương mặt anh – sắc lạnh, điềm tĩnh, không chút cảm xúc.

Đôi mắt ấy dừng lại trên người cậu chỉ trong thoáng chốc. Kim Geonwoo theo phản xạ rụt người lại, như một con thú nhỏ vừa tỉnh dậy trong lãnh địa lạ.

Người đàn ông ấy không nói ngay. Anh đặt tách cà phê lên bàn, rồi cất giọng trầm thấp:

> “Dậy rồi à. Đừng cử động mạnh. Vết thương trên đầu vẫn chưa lành hẳn.”

Kim Geonwoo nuốt khan, mắt đảo quanh tìm lối thoát như bản năng. Nhưng cửa đã khép. Không tiếng còi xe, không âm thanh ngoài trời. Chỉ có tiếng tích tắc khe khẽ từ chiếc đồng hồ treo tường – thứ duy nhất trong căn phòng dường như có sự sống.

Cậu run nhẹ, giọng khàn:

> “…Anh là ai?”

Người đàn ông im lặng một chút, rồi đáp gọn:

> “Park Dohyeon. Chồng em.”

Cậu ngây người.

> “…Em… có chồng giàu vậy luôn hả?”

Người kia nhướng nhẹ mày, tựa như buồn cười với câu hỏi ấy:

> “Ừ. Mạng em to thật.”

Sau một thoáng yên lặng, người đàn ông lại hỏi:

> “Em còn nhớ mình tên gì, bao nhiêu tuổi không?”

Geonwoo ngẩn ra một lúc. Mọi dữ liệu trong đầu lộn xộn, nhưng rồi cậu thốt lên như một phản xạ:

> “Kim Geonwoo. Hai mươi lăm  tuổi.”

Người đàn ông gật nhẹ.

> “Tốt. Não chưa hỏng hết.”

Kim Geonwoo nhìn anh, trong mắt đầy nghi ngờ. Muốn hỏi, nhưng do dự. Biểu cảm ấy quá rõ ràng.

Người kia không để cậu khó xử lâu:

> “Có gì muốn hỏi thì hỏi. Anh sẽ trả lời.”

> “…Anh thật sự là chồng em à? Không phải đang lừa em?”

Anh nhíu mày – không phải giận, mà như đang cân nhắc nên cắt nghĩa câu hỏi đó bằng cách nào cho dễ hiểu nhất.

> “Thật. Tại sao anh không thể là chồng em?”

> “…À không. Em… không có ý gì đâu. Chỉ là… nhìn anh với em, không giống người đến từ cùng một thế giới.”

Ánh mắt Park Dohyeon hơi xao động. Nhưng anh không đáp. Chỉ im lặng nhìn Geonwoo một lát, rồi quay đi, cầm tách cà phê, rời khỏi phòng.

---

Một giờ sau.

Geonwoo ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm thìa xúc từng miếng cháo trắng trong chiếc bát sứ. Đối diện, người đàn ông tên Dohyeon đang lướt tin tức trên máy tính bảng. Im lặng. Không khí tĩnh mịch đến nỗi tiếng muỗng chạm đáy bát nghe như va vào lòng người.

Cuối cùng, Kim Geonwoo lên tiếng. Rất nhỏ:

> “…Anh Dohyeon…”

Người kia không ngẩng đầu:

> “Gọi chồng.”

> “…Dạ… anh chồng. Em muốn hỏi… trước khi bị tai nạn, em làm gì ạ?”

Dohyeon thoáng dừng tay. Anh không trả lời ngay. Chỉ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt không biểu cảm. Rồi sau đó, anh nói — đều đều như đang kể chuyện của người khác:

> “Em từng là vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp. Rất giỏi. Nhưng em bị phản bội bởi chính người em tin tưởng nhất – đồng đội em.”

> “Hắn dựng chuyện, tung tin đồn thất thiệt. Mạng xã hội bùng nổ. Báo chí vùi dập. Em bị đình chỉ. Bị người hâm mộ quay lưng.”

> “Em không chịu nổi. Và rồi… tai nạn xảy ra.”

Chiếc thìa rơi xuống bát.

Kim Geonwoo ngẩn người. Không rõ vì sao, nhưng lồng ngực cậu nhói lên. Mơ hồ. Mơ hồ như một vết thương cũ chưa lành, giờ bị nhắc lại, rớm máu lần nữa.

Cậu thì thầm:

> “…Em có thể ra ngoài một chút không?”

> “Không.”

> “Nhưng mà…”

> “Không.”

> “Em ở trong phòng bệnh … buồn lắm.”

Người kia vẫn không thay đổi sắc mặt. Anh đứng dậy, tiến đến gần. Không dữ dằn, không quát mắng. Chỉ đơn giản ngồi xuống cạnh Geonwoo, vươn tay chỉnh lại cổ áo cho cậu – một động tác rất đỗi quen thuộc, như thể anh từng làm điều đó cả ngàn lần.

Geonwoo đông cứng.

Cậu không biết vì sao mặt mình lại đỏ bừng như vậy.

Anh ta còn cúi xuống, nói khẽ:

> “Ngoài gió lớn. Em dễ cảm. Ngồi yên đi. Tí nữa anh pha sữa mật ong cho.”

Kim Geonwoo mở lớn mắt.

Sữa mật ong – thứ cậu luôn uống trước khi ngủ. Thói quen ấy chưa từng được viết ở đâu. Cậu chắc chắn mình chưa nói cho người đàn ông kia biết.

Vậy tại sao…?

Geonwoo cúi đầu, giọng nhỏ hơn gió:

> “…Sao anh biết nhiều về em đến vậy?”

Park Dohyeon không quay sang nhìn. Anh đáp lạnh nhạt, như thể câu hỏi ấy không cần phải giải thích.

> “Vì anh là chồng em.”

Cậu im lặng.

Người kia tiếp tục đọc tin tức. Vẻ ngoài dửng dưng như thể chưa từng nói điều gì dịu dàng trước đó.

Còn Geonwoo thì vẫn chưa tin. Không hoàn toàn.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại dịu đi một chút.

Như thể… có một người, từng rất gần cậu. Nhìn thấy cậu. Yêu thương cậu, nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt về cậu, dù cậu đã không còn nhớ gì về người đó.

Và nếu phải chọn tin một người – trong thế giới trống rỗng này – thì có lẽ, Kim Geonwoo nghĩ… người đó, chính là anh.

bơ cá iu 🍊(≧◡≦) ♡ 🐍🐣

À thật ra Geonwoo chx có tin ổng là chồng ẻm thiệt đâu mà ẻm thấy ổng cx đẹp trai , giàu , cx tốt quan tâm  ẻm nên ẻm cx xuôi xuôi á ẻm nghĩ mk có cái thây to đùng thôi chứ tiền ko có sắc lại càng ko  ngta lừa ẻm lmj chỉ tốn thêm gạo thôi

Còn một cái nx lúc viết truyện tui cho Geonwoo lm idol đó mà thấy nó hơi ...sợ mn thấy ko quen nên tui cho ẻm lm cầu thủ bóng rổ , ẻm có đủ yếu tố để làm luôn nên như v tui thấy nó hợp hơn

Cảm ơn đã dành thời gian cho tớ và cho “chiếc truyện nhỏ” này. Mãi yêu mọi người nhiều nhiều ❤️😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me