Kibum Changmin
Wait for me…Author: Lee Jigun (It’s me)Disclaimer: “hai người nào đó” không thể thuộc về tôi. Vì họ là của nhau…Warning: KGenres: …….Parings: ……Summary: em là người chắp cánh cho anh… là người mở cửa cho giấc mơ của anh bay xa… cám ơn em… chờ anh, em nhé!Status: CompletedNote : Hoàn thành trong 40’… chợt dấy lên tâm trạng buồn buồn và những nỗi nhớ khó tả đan xen lo lắng… Không hẳn cho một người… nhưng thực sự tâm trạng…_ Tặng Kua! iu cô! Tui giữ lời nha!Note: Mình chưa xin bản quyền của fic này, chỉ copy-paste lên phone đọc, nên xin bạn trans/author của fic này bỏ quá cho.—————————-Chờ anh, em nhé…Tôi xa em đã rất lâu rồi.. bao lâu nhỉ… là 3 tháng, hay nửa năm…Quãng thời gian tôi không tíu tít bên em, chia sẻ những giọt mồ hôi trên trán em… Công việc của em, ngày từng ngày lại thêm chất chồng. Em vẫn cười dù có lúc tưởng như kiệt sức… Tôi nhói đau khi thấy em vẫn đang cố gắng từng ngày. Tôi hi vọng trên đôi chân của mình, bằng đôi cánh của mình em sẽ bay cao, bay xa hơn nữa trên bầu trời đầy sao…Đoạn clip em mệt mỏi gục xuống trên sân khấu trong concert Malaysia lần đó, tôi vẫn giữ… Luôn giữ bên mình, em biết không… Hình ảnh bóng em gục xuống, nhưng trên môi vẫn là nụ cười… tôi đọc được trong mắt em khi đó sự nỗ lực và tình yêu nghệ thuật…Em nói rằng sẽ luôn cố gắng và sẽ không bao giờ bỏ cuộc… Em ương ngạnh, nhưng chính cái tính cách đó của em đã một phần tạo nên sự can đảm trong em, sự vươn lên không ngừng… và em biết không, đó cũng chính là động lực của tôi… Tôi cũng sẽ cố gắng vì cả em nữa… để xứng đáng mình là người yêu của em… là người tin cậy, đủ tin cậy để em trao trọn cuộc đời cho tôi, để các hyung của em, các hyung của tôi yên tâm để tôi chăm sóc cho em… Em hiểu tôi mà… vì tôi và em… chúng ta mãi mãi thuộc về nhau…Em thật sự giống như một thiên thần… Khi em làm việc hay vui đùa nô nghịch. Chẳng giải thích được sự sắp đặt của số phận khi đã cho tôi gặp em, khi mang trái tim em lại gần tôi… Sự dũng cảm của em đã giúp tôi hiểu rằng mình cần em như thế nào. Lời tỏ tình của em, cả đời này tôi không thể nào quên được…Đến tận bây giờ các hyung vẫn còn chọc ghẹo tôi vì để em cướp mất lời yêu thương đầu tiên… nhưng chưa hẳn tất cả đã hiểu, đó là điều tôi muốn nhất trên thế gian này. Có được lời yêu từ em, tức là tôi có cả thế giới… Đôi mắt kiên định ấy nhìn thẳng vào tôi, lời nói nhẹ như gió thoảng… Em yêu anh… nhưng khuôn mặt ấy ngay lập tức đỏ lựng lên và cúi xuống đầy mắc cỡ… Tôi cười… Tôi cười trong hạnh phúc, vì tôi đã có được em… Em hiểu những tình cảm của tôi chứ?… Lời yêu đầu, tôi không nói, mà muốn đón nhận… từ em…Gần 2 năm, em trở lại Hàn cùng với các hyung, chuẩn bị cho sự trở lại thật lớn… Ngay khi nhìn thấy em, miệng cười thật tươi, lao vào vòng tay mình, tôi đã đoán biết được rằng, lần này nhất định em sẽ thắng lớn…Thay đổi hình tượng….. em cùng nhóm của mình thay đổi phong cách hoàn toàn, nam tính hơn, quyến rũ hơn. Ngày qua ngày, theo dõi em trên truyền hình, tôi bị các hyung dọa “Cẩn thận kẻo mất người yêu. Nhìn sexy thế kia, cô nào chịu được”… … Chả cô nào chịu được đâu! Tôi cũng vậy… Nhưng tôi chỉ cười. Vì tôi biết rằng, trong trái tim em, luôn có hình bóng của tôi. Và với tôi, em là duy nhất!Cảm giác của tôi đã đúng! Nhóm của em đạt daesang Album của năm… Ngày nhận giải, tôi không đến dự được, nhưng tôi đã nhìn thấy em khóc. Khóc trong vòng tay của các hyung, trong tiếng reo hò của fan… và từ lúc nào nước mắt tôi cũng tự nhiên chảy xuống.Hạnh phúc! Hạnh phúc thật sự, người yêu “nhỏ bé’’ của anh ah! Nước mắt của thành công, nỗ lực và cố gắng! Em đã khóc, như một đứa trẻ. Đứng ở trường quay ngày hôm đó, tôi khao khát được lao đến chỗ em, ôm em vào lòng để em khóc trong vòng tay mình…Ngày làm việc vất vả cuối cùng cũng kết thúc.. Tôi bấm máy gọi em. Giọng em nhè nhẹ rồi trở lên nghẹn ngào… Tôi chúc mừng em… em thì thầm trong nước mắt “nhớ anh”… Tôi chạy như điên đến trước cổng ký túc xá của em, chỉ để nhìn thấy em và cảm nhận em đang thổn thức, nước mắt em thấm đẫm ngực áo tôi… Vui… hạnh phúc… đúng không em…Vòng quay tiếp tục cuốn mất tôi và em. Làm việc và làm việc… Em có vẻ không ổn. Tôi cảm nhận rõ ràng như thế khi em bay sang Nhật cho kế hoạch tiếp theo… và từ sâu thẳm, tôi cũng lờ mờ nhận ra, lần xa cách này sẽ rất lâu… rất lâu… cho đến tận bây giờ…SM concert… mọi thứ được chuẩn bị bằng tất cả những gì có thể… Nhóm của tôi, nhóm của em, những người khác… Nhưng… nhận được tin mẹ ốm, ngay tức khắc tôi đáp chuyến bay về nhà. Tôi không gặp em…Giọng em thật nhỏ thật dịu khi gọi sang cho tôi. Tôi tưởng mình có thể khóc được mất, vì xúc động, hay vì quá nhớ em… Không biết em nói với mẹ tôi những gì, nhưng trong đôi mắt và nụ cười của mẹ, tôi thấy một niềm vui bao trùm. Cám ơn em, thiên thần của tôi…Trở lại, tôi lao đầu hoàn thành chuỗi công việc dài và dở dang của mình… em đã quay lại Nhật…Có lúc, hyung nào đó nói tôi yêu đương thật lạ. Cả năm ở cạnh nhau không biết được mấy ngày, như thế sao chịu được… Nhưng tôi thì không! Chỉ cần có em, chỉ cần nghĩ đến em mỗi ngày, chỉ cần mỗi ngày em đều mỉm cười, đều nhớ về tôi… và cùng nhau cố gắng… vậy là đủ rồi…SM Concert ở Thái.. một lần nữa, tôi không gặp được em… lý do vẫn không mới… Căn bệnh của mẹ thực sự khiến tôi lo lắng… em cũng vậy… Em nói rằng sẽ diễn cả phần của tôi, sẽ hát cả phần của tôi, hát cho tôi nghe… và qua ống nghe hôm đó, em đã hát cho mẹ nghe, những ca khúc trẻ con vui vẻ… như chính con người em vậy… trẻ con, nghịch ngợm nhưng lại đáng yêu và tình cảm… Đó là em của tôi…Single tiếng Nhật của nhóm em ra liên tục. Tôi biết cường độ làm việc của em thật kinh khủng… Tôi cũng đang cùng cả nhóm chuẩn bị cho sự trở lại sau hơn một năm vắng bóng với album thứ 3…Một chiều đầu tháng 2… tôi nóng ruột, có điều gì đó không ổn. Là em, tôi chắc chắn đã có chuyện gì đó không hay đang xảy ra với em. Nhóm em đang thu âm cho album tiếng Nhật thứ 3 : The secret code… tôi nhấn số… em không bắt máy… Gọi thêm lần nữa, đầu dây bên kia tôi nghe thấy tiếng nói của hyung em… Em bị cảm… linh tính của tôi không sai… Em lại làm việc quá sức rồi. Thời tiết bên Nhật không dễ chịu chút nào vào mùa xuân, khi mà trong không khí đâu đâu cũng thấy phấn hoa và ẩm ướt… Đêm đó, em gọi cho tôi, giọng hào hứng nhưng đượm vẻ mệt mỏi… Tôi lo lắng, nhưng em lại cười…. Em, đến bao giờ mới hết cái tính trẻ con và ngang ngạnh chứ…Vol 3 của chúng tôi… tôi lại để lỡ. Ngoại trừ việc quay MV và tranh thủ chụp ảnh trong vỏn vẹn có một ngày… tôi lại bay về Mỹ… Mẹ tôi… tôi không yên tâm một chút nào… Tôi biết bà không muốn tôi bỏ dở công việc đi đi về về, nhưng tôi không thể… Gia đình và em, đó là hai thứ quan trọng nhất đối với tôi…Và nhận được từ em, vẫn là những câu chuyện cười, vẫn là những lời động viên, và những câu nói trẻ con em dành cho mẹ……Đợi mẹ ổn một chút, tôi quay lại Hàn… Tôi không thể comeback stage vì chưa tập một động tác vũ đạo nào… Tôi nhìn các hyung của mình biểu diễn với tất cả tình cảm và quyết tâm của mình… Vắng bóng quá lâu, nhưng các fan vẫn ủng hộ chúng tôi như những ngày đầu… tôi hạnh phúc, và hạnh phúc cho nhóm của mình…Tôi bắt tay vào tập vũ đạo…2 tuần sau khi comeback, nhóm nhận được No.1… hạnh phúc, sung sướng… tôi đã vừa khóc vừa nhảy cẫng lên, muốn chạy ngay đến đó ôm chầm lấy các hyung của mình…Em gọi điện chúc mừng tôi, chúc mừng cả nhóm… tôi nhớ em… rất nhớ em……Cơ hội đến với tôi… tôi lưỡng lự, định gọi điện hỏi ý kiến em, em đoán được điều gì đó trong giọng nói ngập ngừng của tôi… Em nhẹ nhàng nói rằng dù tôi có làm gì, có quyết định như thế nào, em vẫn ủng hộ tôi. Em là người đã tiếp sức cho tôi trên con đường chinh phục ước mơ của mình… Cám ơn em…Và tôi đã dũng cảm tiến thêm một bước…Lúc này, tôi ở đây, một đất nước khác. Không phải nơi có em, không phải nơi có các hyung của tôi… là nơi tôi chắp cho ước mơ của mình … Việc này xảy ra đột xuất, khiến khoảng thời gian tôi xa em lâu thêm chút nữa… nhưng tôi cũng sẽ can đảm như em, không từ bỏ mà sẽ quyết tâm đến cùng… Xin lỗi các hyung, thời gian này sẽ qua nhanh thôi mà… Em sẽ về… chờ em…Thiên thần ah, chờ anh… Anh nhất định sẽ về bên em sớm thôi…Chờ anh, em nhé!….———end———–
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me