TruyenFull.Me

kiểm soát

33. An ninh chúng tôi rất biết cách giết người giấu xác

nmp_tks62


.

Bảy giờ tối. Mọi người tập trung đông đủ ở phòng Hạ Vũ. Park Jimin cầm iPad giơ ra cho mọi người cùng xem.

"Tôi đã lên kế hoạch cho chuyến đi du lịch, à không, là chuyến đi ké trăng mật của Kim Thái Hanh. Nào là biển phát quang, lặn ngắm san hô, tham quan thủ đô, các phiên chợ, bơi chung với cá voi và cá heo nữa."

Điền Hạ Vũ nghe điện thoại xong liền tắt máy.

"Nào mọi người, tôi có người bạn mở nhà hàng ở đây. Tối nay chúng ta đến đó ăn tối đi."

Di chuyển mất khoảng nửa tiếng, bảy giờ bốn lăm cả nhóm đã yên vị ở nhà hàng.

"Không gian muốn cổ điển có cổ điển, muốn hiện đại có hiện đại. Tôi thích cách thiết kế này lắm." Park Jimin học chuyên ngành thiết kế, rất đam mê với các loại kiến trúc, trưng bày.

Vừa tấm tắc khen, mọi người bắt đầu gọi món, đôi mắt nhỏ xíu của Park Jimin lại trợn tròn nhìn về phía cửa. Cái này là theo dõi bọn họ có phải không? Vì sao trùng hợp liên miên thế này?

"Kim Thái Hanh?"

Cả nhóm nghe thấy có người gọi tên liền hướng mắt về phía giọng nói.

Điền Chính Quốc hữu ý đưa mắt nhìn Park Jimin. Park Jimin cười cười lắc đầu.

"Có chuyện gì?" Kim Thái Hanh không tỏ vẻ bất ngờ trả lời.

"Cậu cũng đến đây để du lịch à?"

"Trăng m-" Kim Thái Hanh vốn muốn nói đi trăng mật với chồng yêu thì Điền Chính Quốc cắt ngang.

"Đúng vậy, anh em chúng tôi đi du lịch giải khuây. Cho hỏi, cậu có phải Túc Huyền Vi? Tôi có thấy cậu trên onlyfans."

Túc Huyền Vi và Kim Thái Hanh cùng lúc trợn tròn mắt. Túc Huyền Vi quay đầu nhìn ra cửa, họ hàng vẫn chưa vào, nếu để họ biết y như thế nào trên onlyfans thì sẽ không yên thân.

Kim Thái Hanh gấp menu lại đưa cho Min Yoongi. Gã quay người nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc.

"Em đưa điện thoại cho tôi."

"Anh làm sao thế?" Điền Chính Quốc mím môi, tay hắn nắm tay cậu để dưới bàn siết lại.

"Anh bảo, cục cưng đưa điện thoại cho anh xem."

Min Yoongi nhìn Túc Huyền Vi cười giả lả.

"Vậy cậu ăn vui vẻ."

Túc Huyền Vi còn đang mờ mịt về hai người kia thì đã bị người đàn ông trắng như sứ này đuổi khéo.

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đưa điện thoại của mình cho ông xã xem. Kim Thái Hanh lục soát một lúc không thấy ứng dụng đó ở đâu, toàn mấy cái game con nít cũng không thèm chơi.

"Làm sao em biết onlyfans? Ai chỉ em?"

"Không có ai mà. Em xem thấy tài khoản của cậu ta có gắn link onlyfans nên em ấn vào xem thôi. Nó liên kết qua web chứ em không có tải về xem. Body của cậu ta... cũng đâu có bằng của em đâu chứ, em tự ngắm của mình còn hơn."

Kim Thái Hanh đưa tay bóp má của Chính Quốc rồi hôn môi cảnh cáo.

"Em cẩn thận đấy."

Lại một lần nữa, cả gia đình Cố Tử Minh kéo vào. Park Jimin gục ngã nằm trên bàn. Người quen cứ bị nườm nượp ấy nhỉ?

"Lão đại?"

Điền Chính Quốc vừa bị hôn xong liền bị kêu tên.

"A Minh? Gặp cậu hoài vậy?"

"Dạ, tôi đến ăn với gia đình. Vậy tôi xin phép đi trước."

Đợi hắn gật đầu, Cố Tử Minh cùng gia đình đi về phía bàn của Túc Huyền Vi. Điền Chính Quốc cảm khái.

"Thế giới nhỏ bé thật. Họ thế mà lại là họ hàng."

Kim Thái Hanh thả tay Điền Chính Quốc ra, hít một hơi thật sau rồi đứng dậy.

"Anh đi hút thuốc. Em ăn trước đi."

Sau khi Kim Thái Hanh rời đi, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, món nào cũng hút mắt khiến bụng Chính Quốc cồn cào.

Nhưng Park Jimin thủ thỉ bên tai.

"Chồng giận mà còn tâm trí ăn được à lão đại."

"Chồng anh giận rồi."

"Kim Thái Hanh giận rồi."

"GS giận rồi."

Điền Chính Quốc bặm môi đẩy Park Jimin ra xa.

"Cậu đừng nói nữa, tôi biết rồi mà!"

Mặt trăng nhỏ bực bội đứng dậy ra ngoài kiếm chồng. Hắn đi tìm xung quanh cũng không có thấy ai.

"Ông xã ơi. Anh hút thuốc ở đâu rồi."

Điền Chính Quốc bĩu môi đi đến phía sau nhà hàng bỗng nghe thấy tiếng nói.

"Tôi thích cậu là thật. Cái bài đăng đó không phải tôi đăng, tôi chỉ ấm ức một chút vì cậu trêu tôi thôi."

Điền Chính Quốc nghiêng người nép trong bóng tối tiếp tục nghe chuyện.

"Cậu cũng hôn tôi rồi, vì cũng có cảm tình nên mới hôn mà, Thái Hanh. Chúng ta thiếu chút nữa đã đi đến bước cuối."

Kim Thái Hanh rút một tẩu thuốc ra châm lửa, ánh sáng đầu thuốc đỏ rực trong khoảng không gian tối mịch.

"Thái Hanh, tôi yêu cậu."

"Cậu nên kết hôn với một người bằng vai phải lứa với cậu chứ. Tôi nghe Minh ca nói, cái người tên Chính Quốc kia đã đầu ba rồ-"

RẦM!

"Có biết cục cưng nhà tôi nhạy cảm chuyện tuổi tác lắm không hả?" gã rít một hơi thật sâu rồi phà ra làn khói trắng đục hoà lẫn với đêm đen.

"Cậu nghĩ rằng nhà tôi làm an ninh thì tôi không dám giết cậu sao? An ninh giết người phi tang xác còn ghê gớm hơn cả sát nhân, nói cho cậu hay."

"Ngày hôm đó ở nhà vệ sinh, cậu chơi thuốc với khứa nào tôi đếch cần biết, hôn hay chịch gì mặc xác các cậu. Nhưng cậu chơi đến sốc thuốc, tôi sơ cứu cho cậu thôi, tôi đang rửa tay ở đó, cậu chết thì tôi dễ bị vạ lây lắm."

"Tôi sẽ không hẹn hò với cái thân thể dơ bẩn được rao bán trên mạng xã hội đâu. Tôi có chồng rồi, chồng tôi đẹp hơn cậu nhiều lắm, tiểu mỹ thụ thành phố An Nam."

Thân thể nằm liệt dưới mặt đường bất lực nhìn bầu trời đầy sao của ốc đảo thiên đường.

"Tôi mà lại không đẹp bằng cái lão đó sao?"

Lúc y khó khăn thốt lên câu nói đó, Kim Thái Hanh đã rời đi.

Kim Thái Hanh vào đến nhà hàng nhìn thấy Điền Chính Quốc hai má phình lên do đồ ăn, môi xinh cười cười nói nói. Trong lòng gã nhẹ nhõm biết bao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me