TruyenFull.Me

Kiem Soat


.

Đêm qua là lễ tình nhân, đôi chim cu vẫn cứ ân ái như thường lệ, cũng không khác mấy ngày Điền Chính Quốc hứng là bao.

Có điều sức khoẻ sau khi sinh Điền Thái An xong thì có dấu hiệu yếu đi, Kim Thái Hanh cũng hạn chế cho hắn đi làm lại, ngày ngày bắt nhốt ở nhà như là công chúa tóc mây.

Điền Chính Quốc ngồi một bên chơi đồ hàng cùng với con gái, lưng và mông chỗ thì đau chỗ thì nhức.

"Tiểu công chúa, con nhìn ba con đoán xem ba bao nhiêu tuổi rồi?"

Điền Thái An như được lập trình sẵn, cô nhóc quay sang nhìn ngắm kĩ lưỡng khuôn mặt của ba nhỏ, trong đầu nhớ lại toàn bộ lời dặn của đại vương Kim.

"Hai mươi chín ạ?"

Điền Chính Quốc mở to mắt nhìn cô bé, lòng thầm nghĩ trẻ con không biết nói dối. Hắn vẫn còn rất trẻ đẹp!

Tâm trạng trong phút chốc tươi tỉnh sảng khoái. Đúng lúc Kim Thái Hiên và Min Hyun đi học về.

"Hiên Hiên, lớn rồi tự đi học, đừng phiền anh Hyun đưa đi đón về nữa."

Kim Thái Hiên chống nạnh.

"Anh ấy là bạn trai con mà lão đại. Không chăm con thì để ai chăm đây."

Điền Chính Quốc giật mình nhìn hai đứa nhóc.

"Cái gì mà bạn trai? Hai đứa như vậy từ khi nào thế? Khoan đã, ai! Ai trên ai dưới?!"

Kim Thái Hiên ném ba lô qua cho Min Hyun rồi chạy đến sà vào lòng Điền Chính Quốc.

Như đã được dặn, nhóc con rành mạch nói.

"Con ở dưới, nhưng lão đại yên tâm, quyền kiểm soát đều nằm trong tay con! Ba xem, chính là học hỏi từ ba đấy!"

Điền Chính Quốc lại cảm thấy sảng khoái trong người.

Những đứa con của hắn làm sao mà xuất sắc như vậy được nhỉ? Còn không phải có tấm gương sáng là hắn đây sao?

Kim Thái Hiên và Min Hyun vừa về là bên ngoài sân ầm ầm tiếng xe đi vào. Kim Thái Hanh mặc quân phục uy nghi bá khí đi vào nhà.

Vừa trở về đã thấy gia đình nhỏ quây quần nhìn hắn với ánh mắt chào đón thì trên đời này không còn gì có thể chữa lành hơn được nữa. Kim Thái Hanh cởi áo khoác ngoài, cởi lớp áo cứng bên trong, cởi tới lớp áo sơ mi mềm mại mới đi đến ôm lấy Điền Chính Quốc đặt trong lòng thơm khắp nơi, hít khắp nơi.

Điền Thái An cười tít cả mắt, Điền Chính Quốc lại ngượng khi bày trò tình cảm trước mặt trẻ con. Nhưng cũng vui vẻ khi được chồng yêu chiều, hắn vòng tay lên cổ Kim Thái Hanh thì thầm.

"Hôm nay ông xã có vất vả không?"

Kim Thái Hanh vùi mặt vào cổ hắn, tông giọng âm trầm cất lên làm cổ hắn vừa rung vừa nhột.

"Nhìn thấy cục cưng bảo bối ngồi chơi đùa với con thoải mái như vậy khiến anh cảm thấy có vất vả hơn cũng không vấn đề gì."

Điền Chính Quốc tự nhiên bị xúc động, rõ ràng mấy năm qua lời yêu gã dành cho hắn chỉ có sến hơn không có sến nhất, vậy mà giờ nghe thấy câu nói này lại muốn khóc.

"Vất vả thế này em phải hầu ông xã tắm mới được."

Kim Thái Hanh mỉm cười ôm người đứng dậy, hắn quặp chân vào hông gã, tay câu chặt cổ Kim Thái Hanh.

Gã cúi xuống nhìn ba đứa nhóc, ra lệnh.

"Ăn tối xong thì việc ai người nấy làm. Ai học thì học, ai chơi thì chơi. Tuyệt đối...?" gã bỏ lửng phần còn lại, hơi nhếch mày chờ đợi.

"Không làm phiền người lớn." cả ba đồng thanh một đáp án.

Chờ được đáp án như mong muốn, Kim Thái Hanh bợ tay dưới mông người trong lòng, sải những bước chân dài mà vững chãi đi lên cầu thang. Vào phòng, đóng khoá cửa lại.

Bên dưới, Min Hyun vào bếp nấu ăn cho Kim Thái Hiên và Điền Thái An. Hai anh em nhà lão đại ngoan ngoãn xếp đĩa và chén đũa ra bàn ăn. Trong lúc chờ đợi, Điền Thái An liền sản sinh ra một tỷ câu hỏi.

"Anh Min Hyun làm bạn trai của anh hai thế có kết hôn với anh í không ạ? Giống đại vương Kim và lão đại nhà em."

Cả hai đều im lặng một lúc trước câu hỏi này rồi lại cùng một lúc trả lời.

"Này, còn quá sớm để tính đến chuyện đó mà!/ Dĩ nhiên rồi."

Min Hyun quay lưng nấu ăn nên không nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên cùng ngỡ ngàng đang nhìn mình. Điền Thái An được nước hỏi tiếp.

"Thế có sinh con không ạ?"

"Này!/ Có chứ."

Kim Thái Hiên trợn mắt nhìn Min Hyun: "????????????????"

Min Hyun quay đầu lại nhìn Kim Thái Hiên, cười ôn nhu.

"Em không muốn sinh con cho anh à?"

"Ý em không phải vậy, chúng ta chỉ mới là học sinh cấp ba, tính xa như vậy làm gì. Nói trước bước không qua."

Min Hyun trên người đeo tạp dề đi về phía Kim Thái Hiên, cúi người hôn môi cậu một cái.

"Tương lai của anh có em, anh mong tương lai của em cũng sẽ có anh, Hiên Hiên à."

Kim Thái Hiên đỏ mặt hôn lại Min Hyun một cái. Điền Thái An ở một bên che miệng cười cười.

Phía trên phòng tắm, Điền Chính Quốc quỳ hai đầu gối hai bên thân của Kim Thái Hanh trong bồn tắm rộng lớn, hai tay hắn ôm lấy cổ gã, tựa hoàn toàn sức nặng lên phần vai Kim Thái Hanh.

Bên dưới mông, Kim Thái Hanh đang đút ba ngón tay vào bên trong hậu huyệt, dương vật cương dựng đứng.

"Đêm qua vừa làm nên không tốn nhiều thời gian đâu, chờ anh một chút nhé bé cưng."

Điền Chính Quốc rên rỉ ư ử trong vòm họng, vật nhỏ căng cứng đang được bàn tay còn lại của Kim Thái Hanh xoa dịu.

"Đừng đeo bao mà. Em không thích." vừa nói hắn vừa lột bao cao su ra khỏi gã.

Kim Thái Hanh bất lực chiều theo nhưng vẫn ra điều kiện.

"Ừm, nhưng một lát bắn ra chịu khó để anh rửa sạch nhé. Không được sinh nữa."

"Dạ ông xã ơi."

Chuẩn bị xong, gã rút tay ra đặt lên trên eo của Điền Chính Quốc, thở nhẹ.

"Ngồi xuống đi."

Chỉ chờ có thế, Điền Chính Quốc mím môi thả lỏng cơ đùi, toàn bộ sức nặng cơ thể bị dồn xuống khiến cho dương vật của Kim Thái Hanh đâm một cú lút cán vào sâu bên trong, phần bụng thon nhỏ của hắn nhô lên một đoạn. Nước mắt sinh lý chảy ra, hắn thở mạnh một hơi.

Kim Thái Hanh nổi đầy gân trán, dấu tay in hằn trên eo của Điền Chính Quốc.

Cuộc cách mạng đi vào giai đoạn cao trào, hai bên ngang tài ngang sức.




.
mp: thấy đặt tên chap là viên mãn thì biết là hết ngoại triện r

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me