TruyenFull.Me

Kim điện tiêu hương - Lệ Tiêu

Chương 101: Buồn bực

ndmot99

Dung Thừa Uyên suy nghĩ chốc lát rồi đứng dậy, được tiểu đồ đệ dẫn đường đến một viện gần đó.

Viện này vốn không có người ở, mấy căn phòng chỉ dùng để chứa đồ, ba phòng chính hoàn toàn trống không, ngay cả cái bàn cũng không có.

Lúc này Lưu Lam đang bị áp giải trong căn phòng phía tây, trong phòng có bốn thái giám canh giữ. Bọn họ đứng ở bốn góc như pho tượng, không ai thẩm vấn Lưu Lam.

Dung Thừa Uyên vừa vào viện, thái giám canh giữ ngoài phòng lập tức đến tiếp đón.

Dung Thừa Uyên nhìn về phía cánh cửa, hỏi: "Đã nói gì rồi?"

Thái giám khom người: "Sự việc trọng đại, bọn tiểu nhân không dám tự ý hành động, đang chờ chưởng ấn sắp xếp." Gã cẩn thận quan sát sắc mặt Dung Thừa Uyên, hỏi thăm, "Không biết việc này có phải bẩm báo bệ hạ trước không? Dù gì... Lúc nàng ta bị bắt, xung quanh có rất nhiều cung nhân và thị vệ, sợ rằng không giấu được."

Dung Thừa Uyên nhíu mày, không nói gì, đi về phía trước.

Tiểu đồ đệ dẫn đường thấy thế vội chạy lên gõ cửa, cửa mở, thái giám mở cửa ngẩng đầu thấy Dung Thừa Uyên tới, vội hành lễ: "Chưởng ấn."

Dung Thừa Uyên bước vào, cánh cửa đằng sau liền đóng lại.

Tiểu đồ đệ thức thời không đi cùng, ở bên ngoài có tiếng mắng thái giám vừa bẩm báo: "Đúng là hồ đồ! Chuyện ở ngự tiền đã có chưởng ấn xử lý, đâu đến lượt ngươi nhiều chuyện?"

Thái giám kia tự biết mình lỡ lời, đầu đầy mồ hôi lạnh: "Đúng, là ta nhiều chuyện..."

Lưu Lam là người rất giữ phép tắc, sau khi bị đưa tới, nàng ta đứng nghiêm chỉnh giữa phòng. Cái túi mà cung nhân giật mất khi cố ngăn cản nàng ta được đặt ngay dưới đất, nàng ta không hề quan tâm, cứ như món đồ đó không liên quan đến mình.

Thấy Dung Thừa Uyên, nàng ta khiêm tốn hành lễ: "Thỉnh an chưởng ấn."

Dung Thừa Uyên im lặng, một thái giám cầm cái túi kia lên, mở nút thắt, cung kính dâng cho Dung Thừa Uyên xem.

Bên trong toàn là vàng.

Thái giám kia bẩm báo: "Đã kiểm tra, tổng cộng có bốn mươi tám lượng hoàng kim."

Bốn mươi tám lượng là khoảng ba cân.

Dung Thừa Uyên khẽ cười: "Đúng là không ít." Nói tới đây, gã nhìn Lưu Lam, "Lưu Lam cô nương, có gì muốn giải thích không?"

Lưu Lam cúi đầu: "Quý phi nương nương cho phép nô tỳ về quê thăm phụ mẫu, đồng thời ban thưởng số hoàng kim này. Nô tỳ hầu hạ quý phi nương nương từ thuở nhỏ, được ban thưởng chẳng lẽ cần giải thích sao?"

Dung Thừa Uyên không nói gì, nhìn sang thái giám đang cầm hoàng kim.

Thái giám kia nói ngay: "Đã điều tra, ở Khuynh Nhan Cung không hề ban thưởng nhiều hoàng kim như vậy. Đã phái người về Ngọc Phù Cung kiểm chứng, nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ có kết quả."

"Ừ." Dung Thừa Uyên hài lòng với cách, làm việc của thủ hạ, gật đầu.

Lưu Lam trở nên kích động: "Đâu phải một lần ban thưởng từng này! Đây là tích cóp ban thưởng từ lễ và Tết, có gì phải điều tra chứ?"

Thái giám bẩm báo liếc xéo nàng ta.

Dung Thừa Uyên cười: "Lưu Lam cô nương cũng là người trải qua nhiều sóng gió, chắc cũng biết để lộ sơ hở như vậy trước mặt bọn ta có ý nghĩa gì, thế nên cô nương tốt nhất đừng khiến bọn ta tức giận."

"Ta..." Lưu Lam lắc đầu, "Dấu vết gì? Ta chỉ ăn ngay nói thật!"

Tuy nói vậy nhưng nàng ta càng lộ sự bối rối.

Dung Thừa Uyên đứng khoanh tay, trêu đùa: "Nghe nói đệ đệ của cô nương sắp thi khoa cử, nếu đỗ tú tài mà thi thể của tỷ tỷ từ trong cung được đưa về, không chỉ mình đầy thương tích mà trên lưng còn gánh tội trạng, cô nương nói xem công danh của hắn có phải sẽ bị hủy không?"

Mặt Lưu Lam trắng bệch nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: "Ta biết chưởng ấn một tay che trời, nhưng đây là sự thật. Nếu chưởng ấn muốn đổi trắng thay đen thì ta cũng không làm được gì."

Thấy nàng ta mạnh miệng, Dung Thừa Uyên bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

Thường ngày gã thích giao tiếp với cung nhân có địa vị bởi vì nếu họ trèo được lên vị trí này thì chắc chắn không ngốc, nhưng bây giờ Lưu Lam vừa mạnh miệng vừa dại dột khiến gã thật sự bất lực.

Gã lắc đầu: "Ngươi phải hiểu rõ một chút, bọn ta không phải đang uy hiếp ngươi, mà là đang giao dịch với ngươi."

Lưu Lam cười lạnh: "Chưởng ấn có nói gì thì ta cũng chỉ có thể nói vậy, chưởng ấn đừng phí sức nữa."

Dung Thừa Uyên cũng cười: "Cô nương sáu tuổi đã vào Đổng gia, tuy là tỳ nữ nhưng vẫn sống trong nhung lụa, chắc là đã quen nỗi khổ ở dân gian. Bọn ta biết huynh trưởng của ngươi nhờ năng lực của mình mà đã có được một chức quan, năm trước thúc thúc của ngươi cũng quyền tiền để có chức vị, gia đình ở quê hương có thể xem là danh môn. Nhưng chức quan của họ... Tuy ở huyện ai nấy cũng đều kính sợ, nhưng rời khỏi nơi đó chẳng ai biết đến họ, ở kinh thành càng chẳng đáng là gì. Ngươi nói xem, nếu hai người họ ra ngoài làm việc gặp tai nạn mà chết, vinh quang của nhà ngươi sẽ được duy trì bao lâu, còn về ngươi?"

Dung Thừa Uyên bước lên hai bước, nắm lấy áo Lưu Lam, Lưu Lam giãy giụa, nhưng khi đối diện với ánh mắt của gã thì lại cứng đờ.

Dung Thừa Uyên nhìn nàng ta chằm chằm, nụ cười như ma quỷ dưới địa ngục: "Nữ nhân không đê hèn như thái giám bọn ta, không thể dùng trọng hình, tuy nhiên vẫn có thể dùng ngươi để răn đe bọn cung nhân. Việc hôm nay ngươi nói thì thôi, nhưng nếu không chịu khai báo, mỗi ngày bọn ta sẽ lột đồ đánh ngươi năm trượng, để tất cả cung nhân trong cung thay phiên nhau đến xem, ngươi thấy thế nào?"

"Chưởng ấn..." Đồng tử Lưu Lam co rụt lại, cuối cùng cũng biết sợ.

Mỗi ngày phạt năm trượng chẳng có gì phải sợ, đáng sợ là "lột đồ", một sự sỉ nhục tàn khốc. Trong cung đã hơn mười năm không dùng đến hình phạt này, tất cả cung nữ trước đây chị hình phạt này chẳng ai chịu nổi, đều đã tự sát.

Về phần nàng ta... Lưu Lam biết nếu Dung Thừa Uyên không hài lòng, gã có rất nhiều cách không cho nàng tự sát, khiến người ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong vốn là sở trường của gã.

Lưu Lam theo phản xạ nắm lấy tay Dung Thừa Uyên đang nắm lấy vạt áo của mình, sợ đến mức nức nở: "Ta... Ta nói... Trước đây... Trước đây quý phi nương nương lệnh ta thổi gió vào tai hoàng hậu, để hoàng hậu cho rằng việc mình sảy thai là do quý phi nương nương, xúi giục hoàng hậu có hành vi không đúng, nhưng... Nhưng quý phi nương nương không ngờ hoàng hậu lại điên cuồng như vậy, nương nương sợ sự việc bại lộ nên cho ta một khoản tiền, bảo ta xuất cung tránh mặt..."

Dung Thừa Uyên không nói gì, chỉ nhìn nàng ta.

Lưu Lam sợ hãi: "Là thật."

Dung Thừa Uyên im lặng một lúc, mới nói: "Chỉ như thế thôi?"

Lưu Lam gật đầu: "Đúng vậy."

Trên mặt Dung Thừa Uyên không có cảm xúc gì, buông nàng ta ra.

Lưu Lam thở phào.

Dung Thừa Uyên không nói gì thêm, xoay người bỏ đi.

Cửa phòng lại mở rồi đóng lại, tiểu đồ đệ vội theo gã ra ngoài.

Dung Thừa Uyên bước ra khỏi cửa viện, dừng bước: "Lưu Lam không thành thật, giao cho Cung Chính Tư thẩm vấn."

"Dạ?" Đồ đệ ngơ ngác, "Khi nãy không phải nàng ta đã khai ra rồi sao?"

Dung Thừa Uyên liếc xéo tiểu đồ đệ: "Nếu đúng như nàng ta nói thì quý phi cần gì thưởng hoàng kim? Nếu thưởng cho nàng ta chút ngân phiếu, thị vệ ở cửa cung đã không lục soát nghiêm khắc nữ quan có địa vị vậy."

"Nếu là thế..." Đồ đệ đăm chiêu, "Nàng ta ăn nói bậy bạ là điều khó tránh khỏi, chưởng ấn cần gì phải đích thân tới đây, chỉ cần trực tiếp cho cho Cung Chính..."

Tiểu đồ đệ còn chưa nói hết câu đã bị Dung Thừa Uyên trừng mắt, gã vội ngậm miệng, thấy Dung Thừa Uyên không giải thích thêm nên không dám hỏi nữa.

Thật ra đồ đệ này nói đúng, ăn nói bậy bạ là chuyện bình thường, cứ trực tiếp giao cho Cung Chính Tư. Chẳng qua Dung Thừa Uyên muốn biết việc này có liên lụy đến Vệ Tương hay không. Bây giờ xem ra Lưu Lam không có ý này, thế nên không còn quan trọng nữa.

Đồ đệ lại dè dặt hỏi: "Vậy chuyện lột đồ phạt trượng..."

"..." Dung Thừa Uyên mới đi vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn gã, "Đầu không chạm đất thì không chết được, chơi trò đó có ghê tởm không? Ngươi thích thì làm đi."

Tiểu đồ đệ rụt cổ: "Sư phụ thứ tội."

"Về làm nhiệm vụ của mình đi, giao chuyện của Lưu Lam cho Trương Vi Lễ với Tống Ngọc Bằng, bảo họ thay phiên nhau theo dõi bên phía Cung Chính Tư. Bất kể Lưu Lam nói gì, mỗi một chữ đều phải báo ta biết."

"Vâng." Đồ đệ hành lễ, lập tức đi làm việc.

Dung Thừa Uyên nhìn gã chạy đi xa rồi rẽ vào một con đường nhỏ đến Thanh Thu Các.

Một khắc sau Vệ Tương nghe nói chuyện của Lưu Lam, vô cùng sốc.

"Không thể nào là quý phi! Người hại hoàng hậu sảy thai càng không thể là nàng ấy, nếu nàng ấy muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi."

Việc này quan trọng à?

Dung Thừa Uyên ôm cánh tay dựa vào bàn quan sát biểu cảm của Vệ Tương, không hiểu sao lại thấy buồn bực.

Im lặng một lúc lâu, sự buồn bực này vẫn không biến mất, gã lạnh nhạt lên tiếng: "May mà Lưu Lam không nhắc đến nương tử, nếu không nô tài đã giết người diệt khẩu rồi."

"Ta không sợ nàng ta hại mình, nhưng nàng ta được quý phi tín nhiệm, sao có thể..." Vệ Tương nói được một nửa, đột nhiên giật mình sực tỉnh, nhìn Dung Thừa Uyên chằm chằm, cười gượng, "Đa tạ chưởng ấn tính toán thay ta."

Dung Thừa Uyên chờ đợi: "Hết rồi?"

"..." Vệ Tương thành tâm nói, "Đại ân của chưởng ấn, ta sẽ khắc ghi trong lòng."

Dung Thừa Uyên hít một hơi thật sâu, nhìn xà nhà trên trần, bỗng cảm thấy mình đúng là tự làm bản thân mất mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me