TruyenFull.Me

Kim điện tiêu hương - Lệ Tiêu

Chương 151: Dò hỏi

ndmot99

Vệ Tương bước vào chính điện Trung Tế Điện, đi qua ngoại điện, Dung Thừa Uyên vừa mở cửa thông giữa ngoại điện và nội điện cho nàng, nàng liền thấy Sở Nguyên Dục và Diệp Phu Đa Cơ Á đều ở đó.

Nội điện được trang trí theo phong cách nước La Sát, nhưng vẫn có điểm tương đồng với Tử Thần Điện như chính giữa cuối điện đặt một ngai vàng, giống như vị trí đặt long ỷ ở Tử Thần Điện, có điều trước long ỷ có bàn việc, còn trước ngai vàng thì không, bởi vì nữ hoàng thích xử lý chính vụ trong thư phòng, còn nội điện chỉ dùng để tiếp kiến quần thần.

Lúc này cả hai đều có mặt, lại đều là đế vương của nước lớn, nên không ai ngồi trên chiếc ngai vàng lấp lánh kia. Họ cùng ngồi bên cạnh, ở giữa là một chiếc bàn tròn phủ khăn ren, trên bàn có hai ly trà. Vệ Tương không biết trà trong ly là gì, nhưng dụng cụ uống trà đều mang phong cách nước La Sát.

Vệ Tương bước lên hành lễ. Sở Nguyên Dục vốn xanh mặt, thấy nàng đi, sắc mặt mới dịu đi một chút, gật đầu: "Nàng đến rồi."

Vệ Tương vừa đứng dậy, hốc mắt đã ửng đỏ: "Bệ hạ... Ngài đừng trách thần thiếp suy nghĩ lung tung, sao lại có kẻ nhắm vào nhũ mẫu chứ? Chỉ sợ là nhắm vào nhị hoàng tử."

Nàng vừa nói vừa thầm quan sát Diệp Phu Đa Cơ Á, Diệp Phu Đa Cơ Á cầm ly thưởng thức mùi thơm của trà, thậm chí không ngước mắt lên.

Vì có Diệp Phu Đa Cơ Á ở đây, Sở Nguyên Dục không được tự nhiên cho lắm, nhưng hắn ho một tiếng, vẫn nắm lấy tay Vệ Tương.

Vệ Tương nhân cơ hội bước lên hai bước. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, thở dài: "Việc này không trách nàng nghĩ nhiều, trẫm cũng cảm thấy thế. May mà hai đứa trẻ đều không sao, Dung Thừa Uyên đang điều tra kẻ hạ độc." Nói tới đây, nàng quay sang nhìn Diệp Phu Đa Cơ Á, "Làm bệ hạ kinh sợ rồi."

Câu này đúng là thể hiện sự áy náy, nhưng nhiều hơn là tâm trạng phẫn nộ đang cố kìm nén.

Diệp Phu Đa Cơ Á nghe Lâm thị dịch lại, khẽ cười, đặt ly trà xuống: "Không sao, hai đứa trẻ đều bình an ta cũng mừng." Rồi nàng nhìn Vệ Tương, "Trên đường về ta đã muốn đi thăm chúng, giờ Duệ phi đến rồi, chúng ta cùng đi nhé?"

Vệ Tương giật mình, vội hành lễ: "Vâng."

"Thất lễ." Diệp Phu Đa Cơ Á gật đầu với Sở Nguyên Dục rồi đứng dậy.

Sở Nguyên Dục hiểu ý, không đi cùng, nhưng vẫn đứng dậy tiễn Diệp Phu Đa Cơ Á ra cửa điện.

Vệ Tương theo Diệp Phu Đa Cơ Á đến phòng hai đứa trẻ, các cung nữ của hai nước trong phòng đều lui xuống. Hai đứa nhỏ ngủ yên trong nôi, cạnh nôi có ghế mềm, Diệp Phu Đa Cơ Á ngồi xuống, Vệ Tương đứng bên cạnh, nhìn nàng ấy cúi người nhìn Vân Nghi, im lặng một lúc mới dùng tiếng La Sát nói: "Vốn dĩ việc này không liên quan đến ta, nhưng vì tương lai của con gái đỡ đầu, ta phải nhắc nhở nương nương, đây là cung đình, nương nương đừng vì nóng vội mà mất bình tĩnh."

Vệ Tương sững sờ.

Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện không cần phiên dịch, nàng ngạc nhiên vì bản thân hiểu được đại khái, tuy có vài từ không rõ nhưng nàng vẫn đoán được ngữ cảnh.

Sự ngạc nhiên thoáng qua một giây, nàng cảm động gật đầu: "Tạ bệ hạ, ta hiểu."

"Hy vọng nương nương thực sự hiểu." Diệp Phu Đa Cơ Á ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, "Con cái luôn là điểm yếu của phụ nữ, nếu tránh được điều này, nương nương sẽ bách độc bất xâm. Còn về bệ hạ của nương nương... Ta thấy nương nương kiểm soát nam nhân rất tốt, nhưng đó chỉ khi nương nương bình tĩnh. Nếu tâm ngươi loạn, mọi thứ sẽ tan thành mây khói."

Vệ Tương lại gật đầu: "Ta biết."

Diệp Phu Đa Cơ Á bật cười, lắc đầu: "Bây giờ hắn đang tức giận, ngoại trừ vì liên quan đến an toàn của con mình thì có lẽ hắn phẫn nộ vì việc mất mặt này xảy ra ngay trước mặt ta. Thật ra hắn không cần nghĩ như vậy, làm như ta không có hậu cung vậy. Dĩ nhiên 'hậu cung' của ta khác với Đại Yển, mọi người không sống cùng nhau, cũng không có danh phận rõ ràng, nhưng xét đến cùng cũng không khác mấy, mấy tình nhân kia của ta cũng tranh đấu đến mức sống chết, ai mà không hiểu vấn đề này? Việc này ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với hắn, như vậy hắn sẽ không tức giận nữa, nương nương có lẽ cũng sẽ bình tĩnh hơn. Bây giờ thì nói cho ta biết, hung thủ là ai?"

Vệ Tương ngây người, vội lắc đầu: "Ta không biết."

Diệp Phu Đa Cơ Á đứng dậy, nhìn nàng chằm chằm: "Vậy ta đổi câu hỏi, nương nương nghĩ hung thủ là ai? Đừng giả ngốc trước mặt ta, hậu cung Đại Yển nhiều ngươi như vậy, chắc chắn có vài kẻ không thích nương nương đúng không?"

"Ta..." Vệ Tương lúng túng.

Thái độ này không phải giả vờ, vì nàng thật sự không ngờ Diệp Phu Đa Cơ Á lại hỏi, thậm chí là hỏi thẳng như vậy. Đối phương vừa là khách quý vừa là quân vương, còn là mẹ đỡ đầu của nữ nhi nàng, không trả lời tất nhiên không ổn, nhưng phải trả lời sao đây.

Vệ Tương đắn đo rất lâu, cẩn thận hỏi ngược lại: "Bệ hạ, tại sao ngài lại hỏi."

"Biết đâu ta giúp đỡ được chăng?" Diệp Phu Đa Cơ Á nhún vai, "Khi những tình nhân của ta xảy ra xung đột, ta luôn cố gắng dàn xếp, ta nghĩ bệ hạ của nương nương cũng vậy. Nhưng nếu lần sau họ thành công thì sao? Mặc dù mục tiêu đầu tiên là nhị hoàng tử, kế đến là nương nương, còn con gái đỡ đầu của ta tương đối an toàn, nhưng mất mẫu thân và đệ đệ, với nó cũng không phải chuyện tốt."

Diệp Phu Đa Cơ Á nhìn Vân Nghi trong nôi, rồi lại nhìn Vệ Tương, cười nói: "Ở vị trí này ta phải đối mặt với rất nhiều chuyện, nhưng tin ta đi, ta rất nghiêm túc với đứa con gái đỡ đầu này."

Cảm xúc của Vệ Tương lúc này rất khó tả.

Sống ở chốn thâm cung, nàng nghi ngờ tất cả mọi người, nghi ngờ ý đồ đằng sau sự tốt bụng của họ. Thế nên, lời Diệp Phu Đa Cơ Á khiến nàng lập tức cảnh giác, nhưng nàng ấy thực sự không có lý do gì phải hại nàng.

Cuối cùng, nàng thốt ra hai từ chữ Hán: "Duyệt tần."

Diệp Phu Đa Cơ Á chăm chú suy nghĩ: "Ta chưa từng nghe đến cái tên này... Là tên hay tước hiệu vậy?"

"Là tước hiệu." Vệ Tương bật cười, sau đó lắc đầu thở dài, "Người này ngay từ đầu đã không hợp với ta, nhưng... Nàng ta chỉ thích đấu võ mồm, ta không nghĩ nàng ta dám hạ độc, nhất là ở trong Trung Tế Cung của bệ hạ. Địa vị của Duyệt tần không cao, xuất thân cũng thấp, không thể có bản lĩnh như vậy."

"Ha ha, đừng ngây thơ thế." Diệp Phu Đa Cơ Á lắc đầu, "Chẳng lẽ nàng ta không có mấy tỷ muội có bản lĩnh? Đừng chủ quan. Thôi, ta rõ rồi, nương nương không cần lo lắng, để ta điều tra. Còn tên thái giám bên cạnh bệ hạ của nương nương, ta thấy gã cũng có bản lĩnh, chuyện sẽ có manh mối thôi."

"Tạ bệ hạ." Vệ Tương hành lễ, rồi lại do dự nói, "Thần thiếp còn một thỉnh cầu khó mở lời."

"Nương nương cứ nói."

"Mấy ngày tới... Ta muốn đến ở cùng các con." Nói đến đây, mắt Vệ Tương lại ửng đỏ.

Diệp Phu Đa Cơ Á lập tức đồng ý: "Nương nương cứ đến. Dù ta nói nương nương nên tránh điểm yếu của mình, nhưng chúng ta không phải sắt đá, nếu nhi tử của ta gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ dành thời gian ở bên nó, đó là lẽ thường tình."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me