TruyenFull.Me

Kim điện tiêu hương - Lệ Tiêu

Chương 40: Đêm giao thừa

ndmot99

Rạng sáng hôm sau, Sở Nguyên Dục dậy khá sớm. Thấy Vệ Tương còn ngủ, hắn phất tay cho cung nhân tới hầu hạ lui ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng khoác thêm áo, qua thư phòng đối diện phòng ngủ.

Chuyện đêm qua hắn vốn không để ý, hoặc có thể nói đối với những tranh chấp trong hậu cung hắn vốn không bận tâm. Trong mắt hắn, nữ nhân hậu cung rảnh rỗi không có gì làm, thỉnh thoảng xảy ra chút việc vặt vãnh cũng không có gì, cùng lắm thì dỗ dành là được. Còn nếu làm lớn như tối qua thì chỉ cần giết một người răn dạy trăm người, những kẻ biết điều sẽ lấy đó làm gương, chịu yên phận trở lại.

Nhưng nhớ đến giọt nước mắt của Vệ Tương, hắn lại không đành lòng.

Hắn muốn nàng khi ở bên cạnh hắn không cần lo lắng sợ hãi.

Vậy nên khi Vệ Tương thức giấc, thánh giá dù đã đi, nàng lại nghe Quỳnh Phương bẩm báo: "Bệ hạ căn dặn kiểm tra lại tất cả cung nhân ở Dao Trì Uyển, do Dung chưởng ấn xử lý."

Vệ Tương còn mơ mơ màng màng, nghe vậy liền tỉnh táo.

Việc này với nàng có thể nói là "song hỷ lâm môn".

Thứ nhất, hoàng đế thật sự quan tâm nàng, mặc dù mệnh lệnh này có vẻ không liên quan đến chuyện xảy ra tối qua nhưng lại vô cùng quan trọng. Cứ nói về chuyện tối qua chẳng hạn, nếu cung nhân hầu hạ nàng không đáng tin, bị kẻ thù bên ngoài mua chuộc, e rằng nàng thật sự khó mà giải thích. Mà nếu người xung quanh nàng đều đáng tin cậy, bất cứ thứ gì đáng nghi tiếp cận nàng đều sẽ bị chặn lại, khiến kẻ muốn cáo trạng không thể gây thị phi.

Thứ hai, hắn giao việc này cho Dung Thừa Uyên, có thể thấy hắn tin nàng và Dung Thừa Uyên không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào, thế nên hắn cũng chưa bao giờ nghĩ cung nhân ở chỗ nàng đều đã được Dung Thừa Uyên kiểm tra từ trước.

Suy nghĩ sâu hơn, mệnh lệnh này còn có nghĩa dù bất mãn với Dung Thừa Uyên, nhưng hắn vẫn tin tưởng gã, nếu không tin, hắn đã để người khác làm việc này.

Đây cũng là tin vui với Vệ Tương. Bởi vì nàng và Dung Thừa Uyên là đồng minh, nếu địa vị của Dung Thừa Uyên không vững, thậm chí chí là bị thay thế, hoàn cảnh của nàng sẽ trở nên buồn cười.

Vì vậy tâm trạng khá tốt, ngay cả bữa ăn sáng cũng ăn nhiều hơn. Ăn sáng xong, nàng vừa lệnh cung nhân dọn dẹp thì Phó Thành vào bẩm báo: "Ngưng cơ nương tử đến."

Trước giờ Ngưng cơ chưa từng đến Dao Trì Uyển, Vệ Tương nghe vậy không khỏi giật mình, vội sai người mời Ngưng cơ vào phòng.

Hai bên chào hỏi nhau rồi ngồi xuống, thấy Vệ Tương có vẻ mệt mỏi, Ngưng cơ thở dài: "Muội cũng to gan quá rồi đấy. Dù có muốn trừ khử Chử thị thì cũng không nên bí quá hóa liều như vậy." Nói rồi, Ngưng cơ lắc đầu liên tục.

Vệ Tương hoảng sợ, không phải nàng sợ những lời Ngưng cơ nói, mà nàng không ngờ Ngưng cơ sẽ đến đây nói thẳng với mình như vậy. Đêm qua khi Ngưng cơ giúp nàng, nàng cứ tưởng nàng ấy tin mình trong sạch mà thôi, bây giờ xem ra cái gì nàng ấy cũng biết.

Vệ Tương quan sát Ngưng cơ: "Tỷ tỷ không thích mấy âm mưu ám toán... Tỷ tỷ không trách muội hại Chử thị sao?"

Ngưng cơ bật cười: "Ta đúng là không thích mấy trò ám toán, nhưng ta không phải Bồ Tát, trong hậu cung này cũng không chứa chấp Bồ Tát. Nếu muội có ý định hại Chử thị trước, ta đương nhiên sẽ không đứng về phía muội, nhưng hôm nay là Chử thị ra tay trước, dẫn đến thế cục một trong hai người phải chết, ta sao lại so đo với muội?"

Vệ Tương nghe vậy mới yên tâm.

Nụ cười trên môi Ngưng cơ phai nhạt đi, nghiêm túc khuyên nàng: "Sau này không được làm thế nữa. Muội nên biết trong hoàng cung này thứ dễ gặp chuyện nhất chính là đồ ăn. Muội đưa thứ kia cho Chử thị, Chử thị và Mộc Liên tin lời muội nói nên không sao, nếu họ cẩn thận hơn... Sao muội giải thích rõ ràng được?"

Vệ Tương mím môi: "Muội cũng sợ vậy, thế nên mới nhấn mạnh với Mộc Liên là thứ thuốc bổ đó sẽ hại Chử thị, còn cho nàng ta xem phương thuốc để nàng ta tin."

Ngưng cơ thở dài: "Tóm lại lần này là nhờ may mắn. Ta chỉ muốn nhắc muội chú ý hơn, đừng để bản thân dính vào việc tương tự nữa."

Vệ Tương gật đầu: "Đa tạ tỷ tỷ."

Lời cảm ơn này xuất phát từ tận đáy lòng. Sau khi Khương Ngọc Lộ ra đi, nàng không còn trông mong hoàng cung này sẽ có người thật lòng lo lắng cho mình, thế nên nàng thật sự cảm động vì Ngưng cơ đã quan tâm nàng. Nhưng dù cảm động, nàng sẽ không vì thế mà cho Ngưng cơ biết toàn bộ kế hoạch của mình.

Bởi vì trong âm mưu này còn có Khương Hàn Sóc thoạt nhìn không mấy quan trọng.

Dù là Ngưng cơ hay bản thân Khương Hàn Sóc, nàng đều không thể để họ nghĩ rằng nàng và Khương Hàn Sóc là "đồng lõa", mà thậm chí trong vụ việc này, Khương Hàn Sóc cũng bị nàng tính kế như Chử thị.

Bởi vì khi Khương Ngọc Lộ qua đời không lâu, nàng đã nhờ người đưa tin đến Thái Y Viện, nhưng mãi đến tháng chạp Khương Hàn Sóc mới đến gặp nàng. Hai mốc thời điểm đó cách nhau hai ba tháng, mà nàng cũng đã được sắc phong hơn một tháng rồi. Dù nàng là cung nữ hay phi tần, nếu Khương Hàn Sóc thật sự muốn gặp nàng thì đây chưa bao giờ là việc khó.

Vậy nên chỉ có một nguyên nhân hắn trì hoãn lâu như vậy, đó là hắn nhát gan.

Thế nên hắn do dự rất lâu, đến cuối cùng hắn thấy mình không thể buông tay Khương Ngọc Lộ nên mới đến tìm nàng.

Trong cung toàn là ngươi lừa ta gạt, nàng đã lập chí trèo lên vị trí cao, còn phải báo thù cho Khương Ngọc Lộ, thái y đứng cạnh có thể là người yếu đuối nhưng ít nhất không thể vừa xảy ra chuyện đã bán đứng nàng.

Thế nên tối qua, trừ Chử thị, nàng còn tính kế cả Khương Hàn Sóc.

Sự việc liên quan đến mạng người, việc thái y kiểm tra thứ trong bình sứ là điều đương nhiên, Khương Hàn Sóc dính líu cũng sẽ bị gọi đến hỏi chuyện, dù là bên nào, chỉ cần biết nặng biết nhẹ đều sẽ không chậm trễ.

Nhưng ngự y trẻ tuổi nhất trong bốn người cũng đã hơn năm mươi tuổi, không thể nhanh nhẹn bằng Khương Hàn Sóc.

Vì vậy Khương Hàn Sóc chắc chắn sẽ tới sớm hơn, nhưng hắn đang bị tình nghi, đế hậu sẽ không để hắn chạm vào bình sứ, hắn cũng không tài nào biết bình sứ kia có phải thứ thuốc hắn giao cho Vệ Tương không.

Thế nên, hắn không khai ra mới là kết quả tốt nhất như bây giờ. Nhưng nếu hắn nhát gan khai Vệ Tương ra, chờ ngự y đến kiểm tra, mọi người biết thứ trong bình sứ không phải thuốc bổ mà hắn và Mộc Liên nói, hắn sẽ lập tức bị coi là đồng mưu với Chử thị.

Đến lúc đó không cần biết hoa lộ có độc hay không, tình hình thực tế khác với khẩu cung cũng đủ để khiến hoàng đế nhận định bọn họ cấu kết với nhau, vu oan cho Vệ Tương. Như vậy không chỉ Chử thị bị định tội, ngay cả tai họa ngầm như Khương Hàn Sóc cũng sẽ được loại bỏ.

Hiện tại hắn đã qua được cửa ải này, tạm thời Vệ Tương có thể tin tưởng hắn, Khương Ngọc Lộ ở trên trời có linh thiêng chắc cũng vui mừng.

Còn về việc nếu Khương Hàn Sóc qua được ải này nhưng Chử thị và Mộc Liên bỏ thêm thứ gì đó vào hương lộ thì không có gì phải lo lắng, bởi vì điều quan trọng chưa bao giờ là thứ trong bình sứ có độc hay không, mà là "thuốc bổ" mà họ nói khác với kết quả kiểm tra của ngự y, mâu thuẫn này đã đủ kéo họ xuống vũng bùn rồi.

Ngưng cơ ngồi chơi ở Dao Trì Uyển một lúc rồi ra về, sau khi nàng ấy đi, Phó Thành vào phòng bẩm báo: "Chử thị đã bị đưa đến lãnh cung, Mộc Liên cũng đã bị đánh chết, cuốn chiếu ném ngoài bãi tha ma."

"Ừ." Vệ Tương gật đầu, "Chuyện ở lãnh cung... Ta không rõ lắm. Người bị bệnh như Chử thị sau khi bị đưa vào đó sẽ thế nào? Có ai chữa bệnh cho nàng ta không?"

Phó Thành cười đáp: "Theo quy định thì có, nhưng tiền được cấp không nhiều, không có thuốc tốt để sử dụng. Mà trên thực tế, số tiền này làm gì đến tay phi tần bị biếm vào lãnh cung chứ? Mười phần thì chín phần đã rơi vào hà bao của quản sự, một phần còn lại giả vờ là tiền cảm ơn thái y. Huống hồ Chử thị vốn xuất thân nô tỳ, không có chỗ dựa, bây giờ vào lãnh cung không có ai hầu hạ, ăn uống tạm bợ, thời gian còn lại chắc chắn không còn lâu, nương tử yên tâm."

Nghe vậy, Vệ Tương mới thở phào.

Thật ra nàng không cần quá căng thẳng. Triều đại chưa từng có tiền lệ phế phi rời khỏi lãnh cung, một khi vào đó, Chử thị chắc chắn không có cơ hội xoay người.

Nhưng câu Mộc Liên nói hôm qua cứ lặp đi lặp lại trong đầu, Vệ Tương không biết là do bản thân quá đa nghi hay vì cảm thấy cẩn thận hơn sẽ tốt, vì thế căn dặn Phó Thành: "Thời gian tới mỗi ngày ngươi đến lãnh cung quan sát tình hình của Chử thị rồi về báo ta biết. Nhớ lấy, việc này không được nói ra ngoài, gửi thêm chút tiền cho quản sự lãnh cung."

Phó Thành sững sờ: "Mỗi ngày."

Vệ Tương gật đầu: "Đúng vậy."

Dù không hiểu nhưng Phó Thành vẫn làm theo.

Một ngày lại trôi qua, cuối cùng cũng đến giao thừa. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, có điều các phi tần không mấy bận rộn, chỉ cần buổi sáng đến Trường Thu Cung thỉnh an như thường lệ, sau đó có nửa ngày tự do, đến tối dự tiệc là được.

Cung yến được chia làm ba phần. Phần đầu tổ chức ở Hàm Nguyên Điện, có đế hậu, hoàng tử, quan lại và gia quyến tham gia, còn về phi tần thì chỉ có chủ cung từ chính tứ phẩm quý tần trở lên mới dự tiệc chính, những người khác đều ở gia yến trong hậu cung. Đáng lẽ Truân thái phi cũng tham dự buổi gia yến này, nhưng bà sợ có mặt mình các phi tần sẽ bị gò bó nên tự tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở Từ Thọ Cung.

Trong quy định, gia yến ở hậu cung là yến tiệc hoàng hậu ban thưởng, các chủ cung được thưởng thêm một hai món, xem như cùng vui với các tiểu phi tần. Trong những bữa tiệc thế này không cần quá câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, mọi người cùng nhau uống rượu, chơi trò chơi, ngắm pháo hoa.

Trong bầu không khí vui vẻ thế này, đương nhiên sẽ không có ai nhắc đến Chử thị. Nhân vật chính của hôm nay là Ngưng tơ năm sau làm lễ tấn phong chủ cung và Vệ Tương đang được sủng ái.

Gần tới giờ Tý, ngoài điện bắn pháo hoa, tất cả mọi người đều ra xem. Nhìn các phi tần ăn mặc rực rỡ, nghe các cung nữ chúc mừng nhau, Vệ Tương bỗng thấy Trương Vi Lễ dẫn theo bốn thái giám ngự tiền đi về phía này.

Ai nấy đều tò mò nhìn sang, Trương Vi Lễ đến trước mặt nàng, khom người cười nói: "Thỉnh an ngự viện nương tử."

"Trương công công." Vệ Tương gật đầu, vô thức nhìn những người đứng sau gã, mỗi người bọn họ đều cầm một cái mâm, nhưng trong sân khá tối nên không thể nhìn rõ.

Trương Vi Lễ nói: "Mọi người ở điện đằng trước cũng đang ngắm pháo hoa. Bệ hạ ra khỏi Tử Thần Điện, thấy lạnh lại nhớ đến nương tử nên lệnh nô tài mang vài món đến thưởng cho nương tử."

Gã vừa dứt lời, bốn thái giám hiểu ý bước lên.

Từ trái sang phải, mâm đầu tiên đựng một cái áo hồ ly màu xanh; mâm thứ hai đựng lò sưởi tay phỉ thúy có khắc hình rồng, có lẽ là đồ thiên tử sử dụng; mâm thứ ba và mâm thứ tư là đồ ăn được đựng trong bát men ngọc.

Trương Vi Lễ giới thiệu: "Đây là mứt táo đậu phộng và hạt dẻ đỏ, lát nữa nương tử có thể ăn trước khi về Dao Trì Uyển, như thế dạ dày sẽ ấm, không thấy lạnh nữa."

Nghe vậy, bên cạnh liền có người cười nói: "Bệ hạ đúng là cưng chiều Vệ muội muội, bọn ta ai cũng hâm mộ cả. Không biết Vệ muội muội có thể chia cho mỗi người một cái bánh, để bọn ta cũng may mắn theo không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me