TruyenFull.Me

Kim điện tiêu hương - Lệ Tiêu

Chương 45: Trần thị

ndmot99

Vệ Tương rời khỏi Khuynh Vân Cung, không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào.

Bình tĩnh xem xét, nàng thấy khá bất ngờ, nơi này là hậu cung, là chỗ ngươi lừa ta gạt, Thanh phi lại ngồi trên vị trí cao, không biết bị bao nhiêu người dõi theo, nàng ấy thật sự không nên có suy nghĩ ngây thơ như vậy.

Nhưng càng nghĩ nàng lại càng hâm mộ, bởi vì nếu Thanh phi thật sự ngây thơ như thế, có thể chứng minh hơn hai mươi năm qua nàng được người thân bảo vệ che chở, không cần phải suy nghĩ mệt mỏi, càng không giống Khương Ngọc Lộ chỉ vì một suy nghĩ của quý nhân mà hương tiêu ngọc vẫn.

Thấy nàng im lặng lâu, Quỳnh Phương khuyên: "Nương tử đừng để bụng lời Thanh phi nương nương nói. Cá tính của Thanh phi nương nương... Là vậy."

Vệ Tương thắc mắc: "Thế thì chưởng ấn cũng phải biết mới đúng, tại sao chưởng ấn còn muốn cho Thanh phi nhân tình này?"

Quỳnh Phương cười đáp: "Vị trí chưởng ấn cũng không dễ ngồi, tuy bề ngoài phi tần hậu cung ai cũng khách sáo với ngài ấy nhưng ngài ấy không thể không cố gắng thế lực các bên. Với những người khác chỉ cần thường xuyên qua lại hoặc tặng quà, nhưng còn Thanh phi, tặng quà nàng ấy luôn chê tầm thường, bởi vậy chưởng ấn mới phải thường xuyên cho Thanh phi nhân tình, không thể nặng bên này nhẹ bên kia."

"Vậy thì khi nãy ta nói nên nói rõ đây là ý của chưởng ấn mới đúng."

Nhưng lại không nhắc đến Dung Thừa Uyên một chữ. Có Chử thị là ví dụ, càng ngày nàng càng nhạy cảm với thị phi trong cung, luôn cảm thấy mình và Dung Thừa Uyên nên tránh mặt nhau.

Quỳnh Phương lại lắc đầu: "Nếu chưởng ấn muốn lôi kéo quan hệ thì đã phái tiểu đồ đệ của mình đi cũng được, tội gì làm phiền nương tử? Theo nô tỳ thấy, chưởng ấn đang muốn nương tử cũng cho Thanh phi một nhân tình, nàng ấy dù sao cũng là phi, lại cùng bệ hạ có tình cảm đặc biệt, bình thường chỉ ganh đua với hoàng hậu, chưa từng ghen ghét người khác, nhìn ngoài mặt tính tình có vẻ không hiền lành nhưng ở trong cung này Thanh phi vẫn được xem là chủ tốt, thường xuyên qua lại vẫn có lợi hơn."

"Thì ra là vậy." Vệ Tương gật đầu, không nhắc đến chủ đề này nữa.

Hai chủ tớ về Dao Trì Uyển, Khinh Ti, Liêm Tiêm cùng Thu Nhi và Nguyên Nhi đang ngồi dưới hành lang nói chuyện, Tiểu Vĩnh Tử và Tiểu Hoan tử cũng ngồi bên. Khi Vệ Tương vào cửa viện, Phó Thành đúng lúc từ trong phòng chính đi ra, đang định bảo họ giải tán thì thấy nàng, vội chạy tới tiếp đón: "Nương tử về rồi."

Những người khác nghe vậy vội đứng lên hành lễ.

Vệ Tương hiếm khi thấy họ tụ tập nên không khỏi tò mò: "Có chuyện gì hay mà các ngươi tán gẫu thế, nói ta nghe xem."

Mấy người nhìn nhau không biết phải nói sao, cuối cùng họ nhìn Quỳnh Phương, Quỳnh Phương bất lực nói: "Nương tử đã nói thì cứ trả lời thành thật. Liêm Tiêm ngươi nói đi." Dứt lời, Quỳnh Phương đỡ Vệ Tương vào trong.

Vệ Tương vào phòng, ngồi bên bàn trà, Tích Lâm lập tức lên dâng trà bánh. Thấy Liêm Tiêm chột dạ đứng trước mặt, Vệ Tương cười nói: "Không sao. Các ngươi khi nãy đúng là không có phép tắc, có điều bình thường các ngươi làm việc cũng vất vả, khi không có mặt người ngoài các ngươi trò chuyện cũng không sao. Chẳng qua ta thấy các ngươi trước đây không như vậy nên mới tò mò hỏi, ngươi cứ nói đi, dù là chuyện gì ta cũng không trách phạt."

Liêm Tiêm thở phào, quỳ xuống dập đầu: "Tạ ơn nương nương." Sau đó nàng đứng dậy kể, "Thật ra là... Trong cung mới có lời đồn Cung phi nương nương vì chuyện của Trần thị mà nổi giận, kéo một cung nữ nhiều chuyện đến Trường Thu Cung, xin hoàng hậu nương nương lấy lại công bằng."

Vệ Tương nhớ đến cung nữ mình gặp khi nãy, hỏi: "Hoàng hậu nương nương nói sao?"

Liêm Tiêm lắc đầu: "Nô tỳ không biết, hình như vậy chưa có quyết định, hoặc là chưa thông báo ra ngoài."

Vệ Tương khẽ cười.

Quỳnh Phương thì nhíu mày: "Nếu là như vậy, sự việc liên quan đến Cung phi và công chúa, còn dính líu tới bản án năm xưa, các ngươi thật sự không nên đem ra thảo luận."

Liêm Tiêm lại quỳ xuống dập đầu: "Nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ không dám nữa."

"Được rồi." Vệ Tương lắc đầu, nàng không giận, chỉ nghiêm túc răn đe, "Hôm nay đã nói không trách thì ta sẽ không trách các ngươi. Nhưng ngươi đi nói với họ phải tự biết nặng nhẹ, sau này có xảy ra chuyện gì, đừng trách ta trở mặt vô tình."

Mặt Liêm Tiêm trắng bệch, vội đáp vâng.

"Ta không hù ngươi đâu, tự các ngươi suy nghĩ đi."

Liêm Tiêm không dám thở mạnh, liên tục đáp vâng rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Liêm Tiêm vừa đi, Tích Lâm mang trà đến, Vệ Tương nhận lấy tách trà nhấp một ngụm rồi đứng dậy: "Theo ta ra ngoài."

Tích Lâm giật mình: "Nương tử mới về rồi còn di đâu?"

"Đi gặp Trần thải nữ, ngươi gọi cả Phó Thành đi với ta."

Nghe nàng nói như vậy, Tích Lâm vội đi gọi Phó Thành, ba người theo Vệ Tương rời khỏi Dao Trì Uyển đến Lạc Mai Uyển.

Lạc Mai Uyển nằm ở phía tây bắc hậu cung, ban đầu là một nơi lịch sự tao nhã, nhưng vì vị trí quá hẻo lánh nên từ từ bị bỏ hoang, dần dần biến thành nơi ở của cung nhân. Cho đến khi xảy ra vụ án của Trần thị, hoàng đế vốn định phế danh hiệu của nàng ta, nhưng niệm tình công chúa, thế nên hắn giáng nàng ta thành thải nữ, đưa đến Lạc Mai Uyển.

Có thể tưởng tượng ra cuộc sống của Trần thị vô cùng khó khăn.

Vệ Tương mới bước vào Lạc Mai Uyển, cách một bức tường, nàng đã nghe thấy giọng chua ngoa của một người trung niên: "Tiện nhân này, đến giờ còn chưa chịu an phận, liên lụy bọn ta bị người ngoài xem thường! Còn tưởng mình là tiệp dư nương nương ở tiềm để, có thể khiến bệ hạ nhìn mình thêm một cái à?"

"Khóc? Khóc cái gì! Ngày xưa lúc hạ độc Vũ quý cơ sao không thấy ngươi không?"

"Hay lắm, còn dám nói không phải mình làm! Nếu ngươi thật sự bị oan thì năm xưa sao không kêu oan hả?"

Bên trong chỉ có tiếng mắng chửi, không nghe ai phản bác lại, có lẽ do tiếng của Trần thị quá nhỏ đến đứng ngoài không thể nghe thấy.

Bước qua cửa viện, âm thanh cuối cùng cũng rõ ràng, Vệ Tương nghe thấy tiếng khóc nức nở và tiếng động lạ. Nàng lớn lên ở Vĩnh Hạng, đương nhiên không xa lạ với âm thanh đó.

Nàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục đi về phía trước. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt, nàng vẫn giật mình lảo đảo một cái, Vệ Tương vội đỡ lấy nàng: "Nương tử."

Trần thị bị trói vào cột, lưng quay về phía lưng. Nữ quan bên cạnh cầm cây gai dùng sức quất. Trên người Trần thị đầy thương tích và vết bầm tím, bộ quần áo mỏng manh gần như rách tả tơi.

Quỳnh Phương gọi một tiếng khiến nữ quan kia quay đầu, nhìn thấy Vệ Tương, dù không biết nàng là ai, bà ta cũng vội chạy tới chào hỏi: "Thỉnh an nương tử."

Mấy cung nữ thái giám khác trong viện cũng hành lễ.

Vệ Tương chỉ nói: "Thả nàng ta xuống!"

Tích Lâm vốn đang ngơ ngác bị Phó Thành kéo tay một cái mới hoàn hồn, cả hai vội bước lên, tự tay cởi trói cho Vệ thị.

Trần thị vừa được thả ra kiệt sức ngã xuống, Tích Lâm và Phó Thành muốn đỡ nàng ta nhưng đỡ không được.

Vệ Tương đi tới ngồi xổm xuống, đang định nói chuyện, nhưng thấy Trần thị gần như hôn mê, nàng chỉ đành ra lệnh cho Phó Thành: "Tới Thái Y Viện, mời Khương Hàn Sóc đến đây."

Phó Thành nhận lệnh rời đi.

Không cần Vệ Tương căn dặn, Quỳnh Phương xoay người lại quát với mấy cung nhân ở đây: "Còn đứng đó làm gì! Mau dìu thải nữ nương tử vào trong!"

Mấy người kia ba chân bốn cẳng chạy tới. Nữ quan đứng đầu vẫn chưa hả giận, vốn đang khó chịu, bây giờ lại nghe Quỳnh Phương bảo mình hỗ trợ, phẫn nộ trừng mắt một cái. Nhận ra Vệ Tương chỉ là tiểu cung tần địa vị thấp, bà ta kiêu ngạo nói: "Không biết là vị nương tử nào tốt bụng vậy nhỉ? Đột nhiên muốn quan tâm chuyện ở Lạc Mai Uyển. Nương tử nghe nô tỳ khuyên một câu đi, Trần thị này..."

Bà ta còn chưa nói xong, Vệ Tương đã quay mặt lại khiến bà ta như bị sét đánh.

Khi nãy nữ quan không nhìn rõ dung mạo của Vệ Tương, bây giờ đột nhiên đối diện với dung mạo đẹp tuyệt trận này, bà ta lập tức đoán được thân phận của nàng. Rõ ràng là đôi mắt nhiếp hồn đoạt phách nhưng ánh nhìn lại khiến bà ta run sợ.

Nữ quan vội quỳ xuống dập đầu: "Nô tỳ nhiều chuyện, ngự viện nương tử thứ tội."

Thấy bà ta chịu ngậm miệng, Vệ Tương theo các cung nhân dìu Trần thị về phòng.

Không ngoài dự đoán, phòng của Trần thị chật chội âm u, nói là phòng ngủ nhưng thực chất giống nhà kho hơn, nửa bên là đồ đạc lộn xộn, nửa bên là đồ dùng sinh hoạt nhưng đều cũ kỹ. Tủ quần áo đã bị tróc sơn, cửa hư hỏng. Giường thì lót bằng ván gỗ và gạch, bên trên dùng bông vụn làm đệm. Chỉ có bàn ghế là còn nhìn ra hình ra dạng nhưng cũng cũ đến mức không thể nhìn ra màu sắc ban đầu.

Lúc được đưa về giường Trần thị đã hoàn toàn ngất đi, Vệ Tương cho tất cả lui xuống, chỉ giữ lại người của mình. Nghĩ đến vết thương sau lưng của Trần thị, Quỳnh Phương trở mình cho nàng ta nằm sấp, sau đó đắp chăn cho nàng ta. Xong xuôi, nàng quay lại bên cạnh Vệ Tương, bất an hỏi: "Nương tử... Tội gì phải nhiều chuyện như vậy? Cung phi nương nương còn đang nổi giận."

Vệ Tương mỉm cười: "Tự ta rõ."

Dứt lời, nàng đến ngồi cạnh chiếc bàn vuông.

Lạc Mai Uyển quá hẻo lánh, Phó Thành đến Thái Y Viện rồi đưa Khương Hàn Sóc đến cũng mất nửa ngày. Trong thời gian này Trần thị cứ mê man, kể cả khi Khương Hàn Sóc bắt mạch cho nàng ta nàng ta cũng không tỉnh. Mãi đến khi Khương Hàn Sóc ra ngoài, Tích Lâm đóng cửa lại, cầm thuốc bôi Khương Hàn Sóc đưa đến bên giường, giúp Trần thị cởi quần áo vô tình đụng đến vết thương, Trần thị mới giật mình tỉnh dậy. Thấy mình nằm trên giường, nàng ta theo phản xạ kêu lên: "Cô cô tha mạng!"

Nói xong, xung quanh lại yên tỉnh. Lúc này Trần thị mới phát hiện trong phòng có người ngoài, lập tức cảnh giác lùi vào trong.

Vệ Tượng lặng lẽ quan sát Trần thị. Nữ nhân này thật ra mới hai mươi tuổi, mặc dù trông tiều tụy, nhưng thời làm tiệp dư nàng có phong hào "Lệ" nên chắc cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me